Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 49

Chương 49

“Bệ hạ, ngài đã ở đây rồi sao?. Những người hầu đang vội vàng đi tìm Bệ hạ. ”

Chad đến gần thở một cách khó nhọc. Anh chạy quanh cung điện để tìm Serwin nhưng người đã biến mất. Anh tìm thấy Serwin trong cung điện của Amelie và chạy vào.

Nhưng Serwin không nói gì. Khuôn mặt của anh xám xịt khác hẳn mọi khi. Anh ta có nên nói rằng Serwin trông giống như một người mất hết năng lượng không? Điều gì đã xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?

"Bệ hạ"

Chad gọi  Serwin. Ánh mắt của Serwin hướng về Chad. Anh nhìn xuống bầu trời và sau đó là Amelie ở đằng xa. Anh cau mày.

“Ngài bị ốm sao ạ? Có cần tôi gọi đại phu đến cho ngài không? ”

"Không. Ta vẫn ổn. Đừng làm ầm ĩ vô ích ”.

"Tôi hiểu rồi ạ."

Chad nhìn vào mắt Serwin.

'Nhìn từ xa, ngài ấy trông như đang buồn nôn—. Ngài ấy có thực sự ổn không? '

Serwin vẫn ổn, như thể không có chuyện gì xảy ra. Vì vậy Chad tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm mà không có bất kỳ nghi ngờ.

"Bệ hạ xin dừng bước"

"Ngài đã đến đây rồi thì gặp tiểu thư Amelie một chút đi ạ."

"Không, ta còn có việc. Đừng nói với cô ấy là ta đã từng đến đây ”.

Serwin kiên quyết quay lại. Chad dường như cảm thấy lưng của mình không có lực.

******

Khi cô bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc một cách nghiêm túc, Amelie bận rộn đến mức mắt cô bắt đầu trợn ngược.

Đây là lần đầu tiên Amelie tham dự bữa tiệc. Cô ấy cũng phải học khiêu vũ, và cô ấy phải ghi nhớ những quy tắc ngầm để đề phòng trong bữa tiệc. Bất đắc dĩ, Amelie buộc phải hoãn cuộc điều tra về thảm họa trong một thời gian. Nhưng cô ấy không thể nghỉ việc chế tạo độc dược. Vì cô phải chữa bệnh cho con của bà Enard.

Amelie đã dành thời gian và chế tạo một lọ thuốc. Thật khó cho cô ấy nhưng chỉ khi cô ấy làm ra độc dược, cô ấy mới tự hào vì nghĩ rằng cô ấy đang làm điều gì đó giống như một phù thủy. Nhưng cô không thể cho ai khác thấy mình hài lòng như thế nào khi thấy chất độc màu tím đang sôi sục.

"Ngài Chad."

"Vâng, thưa tiểu thư Amelie."

"Tôi sẽ đi dạo một lúc."

"Trong thời tiết như thế này sao ạ?"

Chắc chắn sương mù dày đặc từ sáng, đến trưa mới tan. Ngoài ra, không khí rất lạnh.

"Ở nhà suốt tôi bí bức quá."

“Vậy thì tôi sẽ đi cùng với tiểu thư. Người đợi một chút để tôi đi lấy áo khoác cho cô”.

Nhưng Amelie lắc đầu.

“Khi tôi ra ngoài, nhiều ánh mắt lại tập trung vào tôi. Tôi chỉ muốn đi vòng quanh một cách nhẹ nhàng. Tôi không cần áo khoác vì tôi có thể biến hình thành động vật ”.

"Vậy thì bạn có thể đi như thế này."

"Đúng."

Amelie sử dụng phép thuật của mình để biến hình và với một âm thanh 'pong', Amelie biến mất và một con thỏ màu hồng với đôi tai cụp xuất hiện.

"Nó không phải là một con chim."

Điều đó không phụ thuộc vào cô ấy. Cô ấy có thể học các phép thuật khác một cách nhanh chóng như nó vốn có nhưng phép thuật biến hình của cô ấy không cải thiện chút nào.

“Hãy cẩn thận. Người ta nói rằng những điều kỳ lạ luôn xảy ra vào một ngày nhiều sương mù như hôm nay ”.

Amelie gật đầu với Chad và rời khỏi phòng.

*****

Vì độ ẩm cao, cái lạnh thấm vào tận xương tủy. Đặc biệt, trời lạnh hơn vì Hoàng cung rộng rãi và ít người.

Đây hoàn toàn không phải là thời tiết để dạo phố trong một chiếc váy mỏng manh. Nhưng Renia không thể mặc áo khoác vào. Đó là do cô đã cố tình chọn chiếc váy ôm sát cơ thể. Hôm nay, với vẻ ngoài ngây thơ và mỏng manh, cô phải kích thích bản năng bảo vệ của Serwin

Kế hoạch hôm nay là 'Renia, người đang lạc giữa Hoàng cung và run rẩy vì lạnh, tình cờ gặp Serwin và được giúp đỡ'.

Chính Bá tước Manverse là người thực hiện kế hoạch này. Renia nghĩ rằng đó là một kế hoạch ngớ ngẩn nhưng cô đã làm theo ý muốn của Bá tước. Đó là bởi vì cô ấy không muốn nghe những từ như, "Đó là lí do tại đến giờ vẫn không lấy được tình cảm của Bệ hạ" Bá tước có một trí nhớ lâu dài về mối hận thù, vì vậy tốt hơn là làm theo lời ông ta.

"Bệ hạ có vẻ thích kiểu yếu đuối hơn là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, vì vậy đó là một chiến lược tốt."

Tuy nhiên, cô ấy thực sự hối hận vì đã làm theo lần này. Những chiếc váy mỏng bằng vải dạ và găng tay lụa hoàn toàn không bảo vệ cơ thể khỏi nhiệt độ lạnh đến thấu xương này. Thật là lạnh. Kể cả việc cô giảm cân quá đà để chuẩn bị cho bữa tiệc, càng khó có thể chống chọi với cái lạnh hơn trước.

'Tôi phải như thế này bao lâu? Ngài ấy thật sự sẽ  đi theo lối này sao? '

Theo cha cô, Serwin thường đi qua con đường này để luyện kiếm sau bữa trưa

'Nhìn thấy những người hầu không đến gần, con đường mà Bệ hạ sẽ đi là chính xác—.'

Renia đã đợi anh ta khá lâu nhưng không thấy một bóng người nào.

Ngoài ra, hôm nay trời có sương mù nên tầm quan sát hẹp. Nó u ám đến mức cô tự hỏi liệu đó có thực sự là một cung điện hoàng gia hay không.

'Tôi đã nói rằng tôi sẽ không đến Hoàng cung vào một ngày như thế này.'

Một ngày sương mù dày đặc đến gió cũng chẳng thể len vào được. Vào một ngày như vậy, người ta nói rằng ngay cả một người bình thường cũng đột nhiên phát điên và chạy loạn.

Người ta nói rằng hầu hết các sự kiện kỳ ​​lạ xảy ra trong hoàng cung cho đến nay đều xảy ra vào một ngày sương mù.

Renia nghĩ rằng đó là một tin đồn thất thiệt nhưng cô rất lo lắng khi đứng một mình trên con đường.

'Haizz—'

Renia nuốt một tiếng thở dài. Đôi vai cô cứ run lên vì lạnh. Tuy nhiên, Serwin lẽ ra không nên nhìn thấy điều này, vì vậy Renia nhanh chóng vươn vai. Nếu những người hầu ở cùng với cô, họ có thể phải chịu đựng bằng cách túm tụm lại và dựa sát vào người nhau để sưởi ấm lẫn nhau nhưng Renia không còn cách nào khác là phải chịu lạnh một mình vì Bá tước Manverse không cho cô mang họ theo.

'Rất vui nếu được đợi ở tiền sảnh của cung điện hoàng đế—.'

Đã bao lâu rồi? Serwin cuối cùng cũng xuất hiện từ phía sau.

“….”

Renia nhanh chóng sửa lại quần áo và lấy lòng bàn tay xoa má. Nó là để làm cho nước da của cô ấy ửng hồng thêm một chút.

"Bệ hạ"

Renia nhanh chóng tiếp cận Serwin. Cuối cùng khi cô nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi cái lạnh này, cô đã hạnh phúc hơn bao giờ hết khi được gặp Serwin. Những người hầu đi theo Serwin đã bị sốc khi tìm thấy cô ấy.

'Ai dám cản đường của Bệ hạ, không sợ bị chém đầu hay sao?'

'Bệ hạ đang cảm thấy tồi tệ nhất những ngày này'

Khi Renia đứng trước Serwin, Serwin cũng dừng lại và nhìn cô ta.

“Tôi thực sự vui mừng vì Bệ hạ vừa đi ngang qua. Thực ra, tôi đã lạc mất”

Renia rũ lông mày xuống, tạo nên một biểu cảm đáng thương trên khuôn mặt. Nhưng ngay khi ánh mắt cô chạm vào anh, cô đã không thốt nên lời. Cơ thể cô, vốn không chịu lạnh, run rẩy hơn. Cô cảm thấy mình như một con chuột trước một con rắn.

'Tại sao, tại sao tôi lại lo lắng như vậy? Ở đó - Chưa bao giờ có lần nào như thế này - '

Đôi mắt anh nhìn vào Renia nhưng chúng lạnh lùng như thể anh đang nhìn thấy một vật vô tri vô giác.

Renia đã khiếp sợ chỉ với một cái nhìn của anh ta. Serwin thường có bầu không khí tàn bạo, nhưng đây là lần đầu tiên cô sợ hãi như vậy.

Serwin gật đầu nhỏ. Những người hầu nhận thấy ý nghĩa của anh ta và nhanh chóng kéo cánh tay của Renia.

"Cô gái trẻ, lối này."

“Đừng nói gì cả. Cô sẽ gặp rắc rối. ”

Renia bất ngờ bị những người hầu bắt đi. Thông thường, cô sẽ đánh bất cứ ai dám động vào cơ thể cô. Nhưng cô không thể làm gì với cái lạnh và nỗi sợ hãi đang tràn ngập trong mình.

'Tôi đã đợi rất lâu rồi -'

Serwin rời đi mà không nhìn lại. Cô sáng sớm đã thức dậy, mặc quần áo, run rẩy đứng ở đây một mình hàng giờ đồng hồ. Cô ấy đã không ăn bất cứ thứ gì kể từ đêm qua để trông dễ bị tổn thương. Tất cả là một nỗ lực cho thời điểm này. Để có được sự chú ý của anh ấy ít nhất một lần.

Nhưng Serwin thậm chí còn không lo lắng về cô ấy. Như thể cảm thấy phiền phức khi nói chuyện, anh ta loại bỏ cô bằng một cử chỉ duy nhất.

Renia mơ hồ nhìn bóng lưng của Serwin.

'Tôi run rẩy trong cái lạnh này để làm gì?'

Thật là hổ thẹn và khốn nạn. Nước mắt trào ra trong mắt Renia.

Những người hầu liếc nhìn cô và bỏ đi. Rõ ràng là sự kiện hôm nay sẽ được bàn tán xôn xao trong các buổi tán chuyện phiếm của giới quý tộc trước khi mặt trời lặn. Tay cô run lên vì xấu hổ và uất hận.

“Ngài ấy có biết tôi đã phải làm gì trong cái lạnh này không?”

Cô ấy chỉ làm những gì cha cô ấy bảo cô ấy làm. Rõ ràng là sẽ khó hơn nếu cô ấy không làm theo những gì ông ấy đã nói. Rõ ràng là cô sẽ bị đám người đó cười nhạo. Đồng thời, họ sẽ phản ứng tương tự như một cô gái trẻ ở độ tuổi của họ.

'Không có gì tốt khi trở thành Hoàng hậu, nó chỉ có thêm công việc.'

Lần nào Renia cũng cười, lấy tình yêu làm cái cớ. Nhưng bụng cô đang sôi lên vì tức giận.

'Nếu tôi ngồi yên, ai sẽ nhận ra tôi?....... những người được gia đình bảo vệ, lại ở trong một hoàn cảnh khác! '

Renia tuyệt vọng. Cô không muốn bị lung lay bởi những người khác. Để làm được như vậy, cần phải có sức mạnh của chính Renia chứ không phải ai khác.

'Trở thành Hoàng hậu bằng bất cứ giá nào— Miễn là tôi trở thành—.'

Khói đen nghi ngút dưới chân cô. Nó dính chặt vào chân Renia như một con rắn. Renia thậm chí còn không nhận ra rằng khói đen đang bao phủ chân cô bởi vì tâm trí cô đang ở một nơi khác. Khói đen xuyên qua bắp chân Renia và leo lên đùi cô.

Nhưng đúng lúc đó, một thứ gì đó đã đập vào chân Renia. Ngay lúc đó, làn khói đen đã biến mất trong không trung.

"Ư"

Renia ngã xuống vì ngạc nhiên. Khi sờ vào chân mềm và ấm nên không bị đau.

"Gì vậy?"

Cô nhìn xuống chân mình. Có một con thỏ màu hồng với đôi tai cụp xuống đang lăn lộn.

"Aiza"

Amelie lắp bắp chân trong khi ngã về phía sau.

'Renia Manverse. Tại sao cô ta lại ở nơi này? '

Amelie đang trên đường đến gặp Serwin khi đang đi dạo. Cô định xem liệu anh có ổn không để cô không làm phiền anh vì anh sẽ bận. Tuy nhiên, trên đường đến cái ao nơi Serwin nằm, một con chó săn bất ngờ đuổi theo cô.

Amelie điên cuồng bỏ chạy. Răng của con chó quá sắc khiến cô chạy chối chết 

Khi con chó săn theo sát, cô ấy đang trong tình trạng bối rối và chạy hết tốc lực, và va vào Renia mà không nhìn thấy cô ấy ở phía trước.

“Một con thỏ. Thật bẩn thỉu."

Renia chỉ và dùng chân đẩy Amelie. Cô không muốn chạm vào bất kỳ động vật hoang dã bẩn thỉu nào. Hơn nữa, tâm trạng của cô lúc này tồi tệ nhất. Cô muốn gạt bỏ mọi thứ xung quanh mình, bất chấp đó có phải là thỏ hay không. Lạnh, đói và chóng mặt. Cô thậm chí không muốn trở về nhà khi nghĩ rằng bố cô sẽ tức giận.

'Cái quái gì vậy, đá một người như vậy.'

Amelie càu nhàu và trở mình bằng chính sức lực của mình.

'Chúng ta đừng tham gia và hãy đi.'

Amelie vội vã theo cách riêng của mình. Tuy nhiên, điều làm cô khó chịu là Renia trông lạnh lùng.

 

Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 49
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.