Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 28

 

Chương 28

“…… Nếu đó là một món quà có ý nghĩa thì sẽ khó hơn một chút nhưng tôi nghĩ không sao cả vì món quà của Bệ hạ đều là ngài ấy tuỳ hứng tặng cho tiểu thư bởi vì cô không mặc hết được số vải đó"

"Tôi hiểu ý bà là gì. Tôi rất vui vì bà Enard đã hiểu được suy ngĩ ở trong lòng tôi. Nhưng mà phải xử lý chúng như thế nào thì tôi không biết. Bà Enarrd có cách nào giúp tôi không?"

Xúc xắc đã được tung.Amelie đã đánh cược với đường cuối cùng của mình. Bà Enard sẽ chấp nhận hay từ chối lời đề nghị? Liệu bà Enard có thấy lợi mà nhảy vào không?

'Đau bụng quá'

Amelia nắm chặt tay. Bởi vì cô ấy lo lắng nên rất khó để cô ấy nằm yên. Nhưng cô ấy kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của bà Enard. 

"Tiểu thư đột nhiên nói với tôi mấy lời này khiến tôi rất ngạc nhiên."

Bà Enard không trả lời ngay. Milena ở một mặt khác dự đoán phản ứng của bà ta

Milena nói rằng nếu bà Enard đã hiểu đúng ý định của Amelie, bà ta sẽ xem xét ý của cô lại một lần nữa.

“Bởi vì bà ở trong này lâu rồi, tinh hình triều chính hay bên ngoài nơi người dân sống bà đều có hiểu biết nhất định nên tôi mới muốn nhờ bà."

Amelie bình tĩnh nói rõ từng câu từng chữ. Bà Enard đã ở bên Amelie mọi lúc mọi nơi, vẻ mặt của bà ta hiện vẻ lo lắng

'Nếu cứ đà này Bệ hạ sẽ còn ban thưởng dài dài, bà giúp tôi bà cũng không bị thiệt đâu mà phải lo. '

Bà Enard quá sợ Serwin nên nhanh chóng trả lời. Nếu bà ta mất mạng thì có làm thêm nhiều việc như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bà có đủ tiền để chi tiêu mà không cần nhận mấy cái nhiệm vụ nguy hiểm này

Cơn đau đớn ngắn ngủi của bà Enard chấm dứt khi bà cố gắng mở miệng. Tuy nhiên, trước khi bà ta có thể thì một binh sĩ đã lao tới và hét lên.

"Bệ hạ đang trên đường tới"

Amelie nhanh chóng nhìn ra cửa, cô không khỏi ngạc nhiên. Cô không thể tin được anh ta đến vào lúc này. Amelie với lấy các bức tường để bản thân đứng vững hơn. Cô sửng sốt đến nỗi , bụng dưới của cô lại quặn thắt một lần nữa.

"Đừng có làm ồn."

Serwin bước vào khu vườn chỗ Amelie đang ngồi

"C-ngài đang làm gì vào giờ này mà lại có thời gian đến đây thế Bệ hạ?"

"Mặt em bị làm sao thế?"

Serwin tiến lên một bước trước mặt Amelie. Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt đặc biệt trắng trẻo của Amelie và đôi bàn tay thanh tú của cô trên khuôn mặt.

“Có đau không? Vết thương trên mặt"

"Hả… Cũng hơi đau một chút. ”

Amelie không thể nhìn thẳng vào mắt Serwin. Amelie cau mày khi cô ấy nhắm mắt lại  như thể cô ấy bị ốm. Cô ấy không nói dối vì cô ấy đang bị đau bụng dữ dội và không đủ dũng khí để đối mặt với anh.

“Em vừa mới uống trà đúng không? Người hầu đâu hết rồi? Bọn chúng đang làm cái gì vậy hả? Họ không nhận ra chủ nhân của chúng đang bị bệnh sao? ”

Amelie nhanh chóng nắm lấy tay áo của Serwin khi giọng nói của anh ta trở nên gay gắt hơn.

Khu vườn lúc đó yên lặng đến đáng sợ. Tất cả mọi người ngoại trừ Amelie đều nhìn xuống và đi chỗ khác. Amelie nắm lấy tay áo Serwin và lắc nhẹ. Serwin sau đó nhìn xuống Amelie với ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng cùng quan tâm nhìn cô, anh ta còn nắm lấy tay cô

"Em có cần gọi bác sĩ không?"

"Không, tôi về phòng nghỉ ngơi một lúc là được.". Bác sĩ cũng không thể giúp cô giảm đâu bụng vì căng thẳng được .Cách tốt nhất để thư giãn là nằm xuống một nơi thoải mái. Serwin muốn gọi bác sĩ nhưng anh tôn trọng ý muốn của Amelie.

Hai người đi vào phòng ngủ. Serwin và người hầu của Amelie đi theo họ đến cửa nhưng không vào trong. Kết quả là cả hai chỉ còn lại một mình.

Amelie ngồi trên ghế sofa, hít sâu vào một hơi và nhìn vào mắt Serwin.

"Vừa nãy ngài không nghe thấy tôi nói chuyện với bà Enard phải không?"

Anh ta có hơi chút bất ngờ trước câu hỏi này của Amelie nhưng anh vẫn nhanh chóng trả lời câu hỏi của cô

'Tôi đã rất ngạc nhiên. Thật khó để làm những việc mà em không thường làm. '

Amelie xoa bụng. Cô đã cố gắng che giấu để có thể bí mật nói chuyện với bà Enard nhưng rồi Serwin cũng xuất hiện. May mắn thay sau khi sự việc keetsthucs, cơn đau bụng của Amelie cũng giảm bớt phần nào

"Em có chắc là em không cần bác sĩ đến khám cho em không?"

Serwin nhìn xuống Amelie với vẻ mặt đầy lo lắng. Vẻ mặt của cô ấy có chút run rẩy. Nhưng đó chỉ là một cơn đau bụng bình thường mà thôi… Cho dù có đau đi chăng nữa thì điều đó vẫn chưa đủ để cô quá bận tâm.

"Tôi chỉ bị đau bụng vì căng thẳng thôi."

"Căng thẳng?"

Serwin còn có một mặt khác mà anh ta không để ý đến

'Cẳng thẳng vì chuyện gì?'

Anh không hề biết chuyện này, mấy kẻ anh cử đi bảo vệ cô vẫn báo lại thường xuyên là cô không có vấn đề gì cả . Có hai khả năng một là bọn họ nói dối anh hoặc cô ấy bị đám người ngầm bắt nạt mà không ai biết. Trong những tình huống như thế này chỉ có anh mới có thể giúp cô.

"Ai đó làm gì em sao?"

Giọng của Serwin kìm chế sự tức giận. Amelie hơi lo lắng, giọng của anh ta ẩn chứa sự ẩn nhẫn đang nhăm nhe gầm gừ con mồi. Serwin nhận ra điều đó và nhầm tưởng rằng cô ấy đang giấu anh điều gì đó.

"Em nói đi là ai? Tôi sẽ giúp em xử lý kẻ đó"

“………”

Amelie cau mày.

'Tôi đã làm gì khiến ngài trở nên đáng sợ và tức giận như vậy?'

Serwin là gốc rễ của vấn đề. Nhưng anh ta hoàn toàn không biết về điều này. Amelie nghiêng đầu về phía Serwin. Sau đó cô ấy bộc lộ cảm xúc thật của mình.

"Người đó là Bệ hạ đó."

"Tôi"

Serwin tỏ vẻ không hiểu lắm.

Anh ta không nhận ra mình đang mắc sai lầm. Không hề nhận ra 

Amelie thở dài. Cuộc trò chuyện này với anh ta dường như là vô nghĩa. Cô không có khả năng dạy dỗ một người lớn và cô cũng không có khả năng nói mấy câu ẩn ý gì đó

'Ngài được tự do làm bất cứ điều gì ngài muốn nhưng tôi thì không.'

Amelie phớt lờ phản ứng của Serwin và thay vào đó sử dụng sức mạnh biến hình. 

Bong

Những âm thanh và cảm giác chuyển dịch kỳ diệu làm mờ các giác quan của cô. Việc chuyển đổi thành công nhưng không theo cách mà cô mong đợi.

'Nó có lớn hơn lần biến đổi trước không?'

Cô bị biến thành chim ưng peregrine hay gì đó?

Cô cảm thấy tâm trạng hưng phấn hơn khi nghĩ về nó. Amelie nhìn hình ảnh của cô ấy được phản chiếu qua gương, mong được nhìn thấy bản thân cô ấy.

'…… Nó không phải là một con chim,' 

Kế hoạch biến hình và bay đi thất bại thảm hại. Cô ấy đã biến thành một con thỏ hồng với đôi tai cụp xuống.

'Ôi, không. Biến thành một con vật không thể bay bây giờ có ích gì? '

Nếu mà biến thành một con thỏ nhanh nhẹn hoạt bát thì đã quá tốt nhưng mà nó lại tai cụp nên trông cô vẫn có vẻ ủ rũ như thường. Amelie thở dài. Một hơi thở dài thoát ra từ miệng của cô làm nhột nhạt đám lông phía trước trên ngực cô.

Serwin khuỵu một gối xuống và nhìn vào mắt Amelie.

“Sao tự nhiên em lại thay đổi vậy? Amelie, trở lại làm người đi mà ”.

Amelie khịt mũi, "Hừm" Sau đó cô ấy nhảy và trốn xuống dưới gầm giường. Dưới gầm giường tối và chật hẹp nhưng rất ấm cúng vì cô không thể lọt vào mắt người khác. Serwin đi theo phía sau cô rồi cúi người nhìn xuống gầm giường.

“Amelie, đó không phải là nơi tốt để em ở lâu đâu. Ra ngoài đi. ”

Amelie nói cô ấy sẽ không chạm chân mình xuống đất đâu. Bởi vì tấm thảm lông tơ, chỉ có tiếng xù xì, tiếng kêu và tiếng động nhẹ nhưng chắc hẳn Serwin đã nghe thấy.

Anh quỳ xuống bên cạnh giường và đưa tay vào khe hẹp. Amelie bò sang phía bên kia sau khi dùng chân sau kẹp vào tay Serwin.

'Ngìa vừa mới muốn đánh tôi hay sao? "

Serwin sửng sốt rồi lại cứng họng không nói được gì. Tay anh ngứa ran vì bàn chân sau nhỏ bé của cô có sức mạnh hơn anh tưởng. Nhưng việc cô từ chối nắm lấy tay anh mới là điều khiến anh khó chịu nhất. Đó là lần đầu tiên cô từ chối bàn tay của Serwin.

"Tôi sẽ không biết nếu em không cho tôi biết tại sao em lại làm như vậy."

Serwin đi vòng qua giường sang phía bên kia. Anh quỳ trên thảm để nhìn Amelie. Những người khác mà nhìn thấy cảnh này thì sẽ kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời mất nhưng anh ta không quan tâm

"Làm thế nào thì em mới chịu ra đây nói chuyện trực tiếp với tôi hả?"

Anh nhẹ nhàng dỗ dành Amelie. Amelie khịt mũi và bò sang phía bên kia. Cuối cùng, khi cô ấy bước ra, hình bóng mềm mại của cô ấy thật đáng yêu đến mức trái tim của Serwin đang bùng cháy vì sự ấm áp.

Thực chất việc cưỡng chế kéo Amelie ra khỏi gầm giường rất đơn giản. Anh ta có thể dùng kiếm của mình để tóm lấy cô hoặc anh ta có thể tháo bỏ cả chiếc giường. Nhưng Serwin sẽ không làm như vậy. Cô ấy vừa mới nói là chuyện ngày hôm nay là do anh ấy nên nếu anh dám có bất cứ hành động gì lỗ mãng thì sẽ càng làm cô tránh xa anh hơn

Hơn nữa, lần đầu tiên bị Amelie giận, Serwin rất lúng túng không biết mình phải làm gì bây giờ

Lựa chọn duy nhất của Serwin lúc này là chuyển sang phía bên kia giường và đến gần Amelia hơn.Amelie bị mắc kẹt trên tường. Sự từ chối thẳng thừng của cô khiến anh nản lòng nhưng anh không bỏ cuộc và vẫn ở gần giường.

Những nỗ lực của Serwin chỉ là suy nghĩ của riêng anh còn Amelie không muốn nhìn thấy mặt anh ta.

'Ngài hãy về tự ngẫm xem mình đã làm sai cái gì đi.'

Cô sẽ không làm mấy thứ vô nghĩa này nếu anh hỏi và giải thích với cô trước.

Cơn đau bụng của cô cũng từ từ giảm đi phần nào. Hơn hết, mặt dưới của chiếc giường này ấm hơn và thoải mái hơn cô tưởng. Khi còn trẻ, bất cứ khi nào cô ấy cảm thấy bối rối hoặc không thoải mái, cô ấy sẽ trốn dưới tủ hoặc bàn làm việc. Amelie chớp mắt nhìn Serwin

Serwin chỉ nhìn vào mặt sau một lúc lâu. Anh định đợi cho đến khi Amelie tự ra ngoài.

Nhưng Serwin là một hoàng đế bận rộn và việc đến gặp cô như thế này cũng lấy của anh không ít thời gian. Những người hầu đợi ngoài cửa chờ đợi Serwin ra ngoài, bọn họ lại không dám giục Serwin vì không biết tình hình bên trong thế nào. Bọn họ đứng bên ngoài cũng căng thẳng chết mất

“Tôi sẽ trở lại đây tối nay. Đến lúc đấy em để tôi thấy mặt của em được chứ?"

Không đáp lại được dù chỉ một chút, Serwin thở dài, đứng dậy rồi xoay người rời đi . Amelie nhìn vào chân Serwin. Những bước đi xa của anh dường như bất lực một cách lạ thường.

Milena rời đi, nhận nhiệm vụ hầu gái và bước vào phòng. Ý thức được rằng Amelie đang ở trong trạng thái biến đổi của cô ấy, chỉ có Milena là người duy nhất biết cô ấy là phù thủy của mình, được cử đến đây để chăm sóc cho Amelie

"Tiểu thư Amelie."

Khi nghe thấy giọng nói của Milena, Amelie bò ra khỏi gầm giường. Milena nhìn Amelie và  hai mắt cô mở to

"A. tiểu thư Amelie, có đúng là cô không? Dễ thương quá đi mất"

Thân hình nhỏ nhắn tròn trịa như một quả bóng lông tơ, bàn chân trước nhô ra đủ xinh xắn để làm đổ nụ hôn. Trông cô ấy phờ phạc vì đôi tai cụp xuống thật đáng yêu không thể tả nổi.

Milena nắm chặt tay và kêu lên. Nhưng cô ấy không thể chạm vào người cô ấy ngay cả khi cô ấy nhìn cô ấy say đắm. Amelie loé lên chiếc mũi hình chữ V, lúng túng tránh ánh nhìn của cô ấy.

Cốc cốc. 

Đúng lúc, cô nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

"Tiểu thư Amelie, tôi có thể vào không?"

Đó là bà Enard. Milena và Amelie bốn mắt nhìn nhau

"Tiểu thư, cô mau biến lại thành người đi"

Amelie gật đầu và trở lại hình dạng con người rồi một nụ cười nhẹ nhàng. Milena đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy phép thuật của sự biến hình, nhưng cô ấy đã nhanh chóng nhận ra và nhanh chóng thu xếp quần áo cho Amelie.

 

Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 28
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.