Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 25

 

Chương 25

'A, lưng tôi đau quá.'

Bà Enard và những người hầu khác đều tập trung toàn bộ sự chú ý lên người của Amelie. Bọn họ đã khéo léo biết cô muốn gì nên đã lấy nó cho cô ngay cả trước khi cô nói với bọn họ. Điều này còn chứng tỏ là bọn họ để ý từng hành động cử chỉ của cô

Mấy người hầu cứ lẽo đéo đi sát phía sau cô. Khi cô ấy đi chậm lại thì họ cũng đi chậm lại còn khi khi cô ấy dừng lại thì họ cũng dừng lại.

'Tôi thấy mình như tù nhân vậy'

Cô ấy không biết những người khác sẽ thấy sao nhưng đối với người có tính cách nhút nhát như cô thì sự quan tâm quá mức của họ chỉ khiến cô cảm thấy sợ hãi mà thôi

' Tôi muốn ở một mình. Tôi nóng lòng muốn đánh bại thảm họa và quay trở lại Dellahaim. '

Amelie nhìn về phía khu rừng gần đó. Ngay cả những cái cây ở đây cũng khác với rừng Fidelian. Những thân cây dài gầy trắng xóa, những chiếc lá nhỏ mỏng manh xúm lại che khuất cả một góc trời. Có lẽ vì tâm trạng của cô ấy, ngay cả những cái cây cũng cảm thấy như những chiếc song sắt khóa chặt cô ấy lại.

'Tôi đã đi một chặng đường dài.'

Một cơn gió mát thổi vào, Amelie rùng mình và vòng tay ôm lấy thân mình

"Sao em lại ăn mặc phong phanh ra ngoài giữa thời tiết lạnh như thế hả?"

Cùng lúc đó giọng nói của Serwin vang lên, một chiếc áo choàng phủ lên người Amelie. Khi cô ấy mặc áo được may đo theo số đo của Serwin , nó to đến nỗi cô cảm thấy mình như đang đắp một chiếc chăn bông lớn

'Mùi máu ...'

Amelie xoa mũi. Thoang thoảng mùi sắt. Mùi được toả ra từ áo choàng của Serwin

 'Đừng nói với là thảm hoạ lại xuất hiện rồi?'

Amelie cẩn thận quan sát Serwin nhưng cô không hề cảm nhận có từng có sự hiện diện của thảm hoạ. Anh ta chỉ có một khuôn mặt rất mệt mỏi như có việc gì đó khiến anh ta căng thẳng suốt ba ngày nay

“ Dù à việc gì thì cũng không phải là việc của tôi, tôi chỉ có nhiệm vụ giúp anh ta ngăn chặn thảm hoạ.'

Mùi máu khiến cho Amelie rất khó chịu nhưng cô không nói với anh ta một lời nào. Cô chỉ có một suy nghĩ đơn giản đó là đây không phải là việc của cô, cô không cần thiết phải quan tâm

"Em mang bộ quần áo này từ Dellahaim đến đây sao?"

"Ừ, cái này là do Renee chọn cho tôi."

“Dellahaim là một nơi ấm áp mỗi ngày. Nhưng thời tiết ở hoàng cung rất hay thay đổi nên em càng cần phải cẩn thận lựa chọn trang phục hơn. Đám người hầu hạ không chuẩn bị quần áo theo mùa cho em hay sao?”

Serwin quan tâm hỏi cô

“Là do tôi muốn mặc cái này. Renee đã chọn trang phục này cho tôi. Nếu trờ lạnh thì tôi định sẽ đội thêm khăn quàng là xong ”.

"Là vậy sao?"

Nhưng Serwin cũng không dễ dnagf tin lời của Amelie như thế

Những người đến hầu hạ cho Amelie là những người được lựa chọn đặc biệt, được chọn trước khi anh đến Dellahaim. Nhưng đây là ở một phân việc nhỏ ở cung điện

Cung điện Hoàng gia luôn trong tình trạng thiếu nhân lực triền miên do những người làm việc trong này lần lượt bị giết chết. Những nơi có thể xét xử công khai thì chỉ còn là một đống hoang tàn hoặc là chịu sự điều khiển của đám quý tộc. Vì vậy rất khó để chọn được một người kín tiếng, can đảm dám đương đương đầu với đám quý tộc đó

Đó cũng là kết quả của việc Serwin sử dụng vũ lực để cân bằng quyền lực triều đình. Serwin lên ngôi khi còn trẻ và gặp khó khăn trong việc lôi kéo các triều thần về phe mình vì bọn họ cho rằng anh không thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề này. Nhưng lúc đó chính là thời điểm tốt nhất dùng biện pháp mạnh khiến cho bọn họ quy phục anh, bây giờ nghĩ lại anh vẫn có chút hối hận

Amelie đột ngột đến Hoàng cung. Chuyện một cô gái được đích thân Hoàng đế đưa về hoàng cung đã lan truyền khắp nơi nên cô cũng trở thành tiêu điểm bàn tán ở khắp nơi. Cũng vì lý do này mà cô trở thành mục tiêu để đám quý tộc làm hại nhằm công kích anh

“Nếu có chuyện gì thì em phải nói cho tôi biết ngay. Em không biết thì tôi không tài nào biết được cả”.

"Được rồi."

Amelie ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng cô ấy không cố ý nói với anh ấy trừ khi đó là một vấn đề lớn. Nếu cô không thử thấy mùi máu trên áo của anh ta hôm nay thì cô có lẽ đã cân nhắc nói với anh ta. Nhưng mùi máu khiến cô nhận ra anh ta vốn dĩ là một vị vua tàn nhẫn, giết người không gớm tay.

'Dù bọn họ bắt nạt tôi thì cũng không phải tội nặng đến mức phải xử chết tất cả bọn họ.'

Amelie không nói gì, và sợ rằng Serwin sẽ giết họ. Vì vậy, cô quyết định tự mình giải quyết

“Hôm nay ngài không bận việc gì sao?"

“Tôi có chút thời gian rảnh. Sao thế?"

"Vào phòng ngủ với tôi."

"Được thôi"

Serwin dù không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn đi theo cô. Amelie trước khi đi nói với mấy người hầu bên cạnh

"Tôi muốn ở một mình với Bệ hạ nên mấy người đừng đi theo tôi nữa"

Amelie nắm lấy cánh tay Serwin. Hai má của những hầu gái ở đó đỏ bừng, không đi theo cô nữa

'Tôi phải tận dụng sự hiểu lầm.'

Amelie phá lên cười và bước nhanh về phía phòng ngủ.

*******

Phòng ngủ của Amelie được chia thành nhiều gian. Không gian có giường ngủ, không gian đóng vai trò là phòng khách, phòng tắm, v.v.

Amelie đưa Serwin ra phòng khách. Trong phòng khách có một chiếc bàn lớn và ghế sofa nên có chỗ để thư giãn.

'Nó đây rồi.'

 Sau sự việc sáng ngày hôm nay, Amelie bảo họ cất chiếc túi màu nâu vào phòng ngủ riêng. Dù chiếc túi được khoá bằng pháp thuật ngoài cô thì không có ai mở được nhưng Amelie vẫn muốn để ở gần mình mới khiến cô an tâm

Amelie ậm ừ và mở túi. Mọi thứ trong túi rối tung hết cả lên nhưng rất may là tất cả còn nguyên vẹn.

Serwin nhìn qua túi rồi mỉm cười nhìn Amelie

"Đừng nói với tôi là em đưa tôi đến phòng của em chỉ để xem mấy cái thứ này đấy chứ?"

"Đúng rồi."

Serwin chết lặng. Anh nghĩ rằng họ sẽ ở một mình vì một lý do cụ thể nào đó nhưng cô lại làm việc này. Anh ta không thể tin được rằng là cô lợi dụng anh làm tấm lá chắn cho cô.

"Em kéo tôi đến đây chỉ vì em muốn lợi dụng tôi làm lá chắn cho em đúng không?"

“Tôi không thể làm khác được. Khi không có ngài ở bên, những người hầu không rời mắt khỏi tôi một chút nào ”.

Amelie kể về những gì đã xảy ra vào buổi sáng khi đang tìm găng tay.

“Tôi bảo họ đi ra ngoài một lát để xem xét chiếc túi này mà họ lại đồng loạt quỳ xuống cầu xin tôi tha lỗi cho bọn họ. Họ còn nói là bọn họ không làm đúng chức trách. ”

Amelie mở từng loại thảo mộc ra. Mọi thứ đều còn nguyên giống như Amelie đã giữ nó ở ngôi nhà trong rừng. Amelie nhìn lại Serwin với vẻ nhẹ nhõm và hỏi.

"Mấy người hầu trong cung điện này không để cho người khác yên bình một phút giây nào sao?"

Serwin nhìn Amelie và đoán suy nghĩ của cô.

Amelie dù sao cũng là con người, muốn có không gian riêng tư của bản thân mình. Dù sao thì sắp xếp người bên cạnh hầu hạ cô thì vẫn tốt hơn là để bọn họ bên người cô mà không làm gì

Lý do tại sao những người hầu cứ lẽo đẽo theo sau cô mộ bước không rời là bởi vì Serwin đã ra lệnh cho bà Enard không được để cô một mình một giây một phút nào.

Serwin nhớ lại những gì đã xảy ra trên đường đến Cung điện. Rõ ràng là cô ấy biến thành con chim rồi bay tự do lên bầu trời. Sau đó anh nhận ra mình không thể trói chân cô chỉ bằng cách đốt cây chổi biết bay của cô đuwcj. Vũ khí lớn nhất của Amelie là ma thuật, vũ khí của cô ấy luôn có thể được sử dụng để trốn thoát một mình.

Amelie nói rằng cô ấy sẽ không bỏ chạy nhưng Serwin không thể dễ dàng tin những gì người khác nói. Một người có thể thay đổi suy nghĩ của họ 12 lần một ngày. Suy nghĩ và cảm xúc của một người dễ dàng thay đổi tùy theo tình huống. Có nghĩa là dù lúc đó cô ấy nói những lời đó là thật lòng nhưng  không có nghĩa là hiện tại và tương lai cũng vậy

'Tôi muốn mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh em nhưng tôi không thể nên là ...'

Nên là Serwin đã sắp xếp một người thân cận ở bên cạnh của cô. Anh không muốn thân phận phù thuỷ của cô ấy bị người khác biết được nên có một người vừa có thể ở bên cô cả ngày còn vừa có thể giúp cô tránh tai mắt cũng là một việc rất tốt

"…như em nghĩ."

Serwin nửa thật nửa giả nói với cô

“Ừm .. Còn thảm hạo lúc nào thì em mới tính tìm cách giải quyết nó? Tôi vốn tính tình không tốt lắm nên tôi muốn được ở một mình. Ngài cứ chờ đợi một chút nữa đi, lúc nào tôi cần yên tĩnh một mình thì ngài phải đáp ứng hiểu không?  ”

"Em muốn ở một mình vì tìm cách loại bỏ thảm hoạ sao?"

"Đúng. Tôi cần timg thêm thông tin về nó nữa ”.

"Rồi em tính sao nữa?"

“Trước hết, tôi muốn đi dạo quanh cung điện và tìm kiếm tung tích của con dấu. Tìm được cách nó bị phong ấn cũng giúp ích cho chúng ta mà. Nếu không tìm được cách đánh bại nó, chúng ta phải tìm cách phong ấn nó lại ”.

"Trong hai mươi năm, em nghĩ là tôi không làm những gì mà em nghĩ đến sao?"

“Nhưng tôi là một phù thủy. Không giống như Bệ hạ. ”

"Amelie, cung điện là một nơi nguy hiểm."

"Tôi biết."

Serwin nghiêm túc lắc đầu. Bây giờ ở đây là một tâm trí không hoạt động một chút nào khi nghĩ về sự an toàn của bản thân, có lẽ bởi vì cô ấy tự tin vào phép thuật của mình.

“Nếu chúng biết tôi giữ em ở bên cạnh, đám quý tộc sẽ theo dõi và làm hại em. Một số người còn có ý định lấy đi mạng sống của em nữa. Nếu mà em đi khuất khỏi tầm bảo vệ của tôi mà chạy lung tung khắp nơi thì sẽ rất nguy hiểm. Tôi muốn em đứng phía sau tôi để tôi có thể bảo vệ em ”.

“… Tôi biết là việc này nguy hiểm.”

“Không, em không hề biết nó nguy hiểm đến mức nào. Tôi quá bận rộn khi phải tìm cách đối phó với thảm hoạ nên mới để đám quý tộc đó hoành hành như đám cỏ dại mọc quanh cung điện làm hỏng hết vẻ đẹp của nó. Tình trạng của tôi cũng không hề khác cung điện này cũng không thể làm được gì khiến cho thiên ạ đồn thổi tôi là một hoàng đế bất tài ”.

Amelie im lặng không nói gì nữa. Đó cũng là một điều kỳ diệu khi anh đã làm được điều này với tai họa trong người. Cô không thể nói điều gì xấu xa về anh ta nữa

“Tôi đang tìm cách để khống chế được thảm hoạ nên em hãy cứ làm đúng vái trò của mình. Bảo vệ phía sau tôi ”

“… ..”

“Phần còn lại là để thời gian quyết định, em cứ thoải mái mà giải quyết thôi đừng lo lắng gì cả”

Chỉ có anh mới có thể kiềm chế được thảm họa. Vì vậy mà mong muốn giữ được bản chất con người mình , điều này Amelie hiểu rất rõ.

"Tôi hiểu."

Amelia gật đầu. Tuy nhiên, cô không thể rũ bỏ nỗi bực tức còn sót lại nơi khóe ngực.

******

Đã ba ngày trôi qua kể từ đó. Những công việc thường ngày của Amelie vẫn lặp đi lặp lại như thế. Cô thức dậy vào buổi sáng, tắm rửa, mặc quần áo rồi ăn sáng. Cô ấy dành một ít thời gian làm gì đó vào buổi sáng rồi đi dạo vài vòng trong hoa viên. Đến tối lại lặp lại những công việc như buổi sáng rồi trước khi đi ngủ làm việc gì đó giết thời gian

Mọi thứ trong cung điện đều xoay quanh Amelie.

Những người hầu dọn dẹp sau trước đi Amelie thức dậy và người đầu bếp phục vụ bữa ăn được chế biến từ những nguyên liệu yêu thích của cô ấy đúng lúc cô ấy đói. Những món ăn mà Amelie tỏ ra hơi không hài lòng sẽ không bao giờ xuất hiện trên bàn một lần nào nữa

Những người hầu quan sát sắc mặt và tâm trạng mọi lúc khác nhau của Amelie để đưa lời khuyên thích hợp cho cô. Khi cô buồn chán thì bọn họ bảo cô chơi nhạc cụ, khi cô cảm thấy ngột ngạt thì bọn họ kêu cô đi dạo hoa viên một lúc

Không thiếu những toà nhà nguy nga tráng lệ, những bữa ăn ngon, những trò giải trí, ... Amelie có thể tận hưởng tất cả mà không cần phải bỏ chút công sức nào

'Trong kiếp trước, đã có lần tôi cầu nguyện,' Xin hãy để tôi được sinh ra như một con vật cưng '-'

May mắn thay, cô ấy đang sống một cuộc sống mà cô ấy mơ ước với tư cách là một con người chứ không phải một con vật cưng.

 

Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 25
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.