Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 23

 

Chương 23

"Ngẩng đầu lên."

Theo lệnh của Serwin, các quý tộc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh ta. Vàng- biểu tượng của hoàng đế lóe lên trong chốc lát. Các quý tộc sợ hãi khi đứng trước khí thế áp bức của anh ta

“Bá tước Eldona , ta những tưởng là ta đã phát ngán lên khi phải nhìn thấy mặt ngươi rồi nhưng mà sau thời gian dài không gặp ta lại cảm thấy tâm trạng rất tốt là sao nhỉ?”

“Thần thật sự lấy làm vinh hạnh. Đây là vinh dự lớn đối với thần ."

"Hahaha.À, ta quên hỏi ngươi có ngán khi phải nhìn thấy mặt ta mỗi ngày không?"

“Không, đó không phải là ý của thần thưa Bệ hạ…”

"Hay là ngươi không hài lòng với việc ta trở về cung điện an toàn?"

Môi của Bá tước Eldona trắng bệch. Serwin đảo mắt nhìn những quý tộc khác. Chung quy thì bọn họ cũng đang lo sợ Serwin chĩa mũi giáo về phía họ. Serwin nhếch mép cười.

"Ta biết có một số người ở đây không muốn thấy ta trở về an toàn."

“……”

Từ ngày Serwin rời khỏi cung điện, ngày nào đối với đám quý tộc ở đây cũng là một ngày vui. Bọn họ có thể được tự do muốn làm gì thì làm mà không cần phải để ý đến ánh mắt của Serwin. Nhưng có lẽ việc bọn họ làm cũng quá khoa trương rồi đồng thời bọn họ cũng quên không tìm cách giải quyết êm đẹp chuyện này khi Serwin trở về. Một vài người trong số họ vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác thoải mái tự do của trước đó

“Việc bắt cóc phụ nữ, giết hại người vô tội, đánh bạc bất hợp pháp, hối lộ và tham ô. Những tội lỗi của mấy người được người dân báo lên liên tục ”.

“Bệ hạ…”

"Bắt tất cả lại cho ta." 

Lệnh của anh vừa được hạ xuống thì các binh sĩ đã nhanh chóng bao vây kín cả đại điện. Bọn vẫn còn chưa kịp thay quần áo, trên người quần áo vẫn còn ướt sũng vì chuyến đi dài vừa qua. Nhưng lúc này bọn họ vẫn tràn trề sức lực, động tác nhanh gọn dứt khoát bắt giữ hết đám quý tộc

Serwin rút kiếm và bước xuống khỏi ngai vàng. Anh ta thích tự tay trừng phạt đám quý tộc này. Nhốt bọn chúng lại rồi thẩm vấn là việc làm thật sự vô nghĩa. Kể cả bọn họ không phạm tội đến mức phải tử hình nhưng bọn họ vẫn phải chịu coi như đó là sự trả giá cho việc bọn họ dám không coi anh ra gì

'Ta nên chặt đầu ai trước đây.'

Serwin chậm rãi bước tới trước mặt họ. Không quan trọng là kẻ nào chết, quan trọng nhất với anh ta là cảnh cáo tất cả đám quý tộc có mặt ở đây ngày hôm nay mà thôi. Anh ta nghĩ tới cảnh máu me . Khóe miệng anh cứ nhếch lên máu me khắp nơi tim của anh ta lại bắt đầu đập nhanh. Lúc này khoé miệng anh ta nhếch lên mà không ai nhận ra. Nhưng ngay lúc nhặt thanh kiếm lên, anh chợt nghĩ thế này

'Mùi máu tanh ở khắp nơi.'

Dù có rửa bao nhiêu đi nữa, mùi máu trên tay cũng không dễ dàng biến mất. Đối với một người nhạy cảm như Amelie, cô ấy có thể ngửi thấy mùi máu một cách rõ ràng. Đến một nơi xa lạ chắc hẳn cô ấy rất hồi hộp nhưng cô ấy có lẽ sẽ càng sợ hãi hơn nếu biết xung quanh cô ấy có toàn mùi máu tanh.

'Đó cũng là khúc mắc trong lòng anh.'

Anh không muốn cô ngửi thấy mùi máu tanh vì như vậy cô ấy có ở bên anh ta thì cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi. Anh muốn giữa cô và anh thân mật gần gũi, hơn nữa không khí giữa họ không được quá gượng gạo. Nhìn cơ thể bé nhỏ sợ hãi và run rẩy đó rất dễ thương nhưng có vẻ như cô ấy sẽ không cảm thấy an toàn

"Lôi hết bọn chúng ra ngoài đi."

"Vâng, thưa bệ hạ."

Các binh sĩ nhanh chóng kéo đám quý tộc ra ngoài. Serwin nhìn các quý tộc, nhặt thanh kiếm lên. Các quý tộc run sợ xem liệu lưỡi kiếm của anh ta có đang ở kề trên người của họ không

'Làm sao Hoàng thượng biết được chuyện gì đã xảy ra ở đây chứ?'

Thực chất là bọn họ không sợ hãi phần nhiều là vì không biết tai mắt của Hoàng đế đã xâm nhập vào được sâu trong nội bộ của bọn họ hơn là việc anh ta đang cầm kiếm đứng trước mặt bọn họ. Hôm nay trước mắt bọn họ không nhìn thấy máu nhưng Hoàng đế cũng không phải là nhân từ mà anh ta đang muốn gây tiếng tốt cho mình mà thôi. Bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể giết tất cả bọn họ.

“Tai mắt của ta ở khắp mọi nơi. Nếu các người còn có bất cứ chuyện gì giấu ta thì chưa đầy một ngày nữa ta cũng sẽ biết hết thôi ”.

Serwin nhìn chằm chằm vào bọn họ khiến bọn họ sợ hãi. 

"Như vậy là đủ rồi."

Sau đó, mắt anh ta chạm mắt với Hầu tước Lewin.

Nhìn khuôn mặt cùng nụ cười của ông ta, Serwin như muốn quặn thắt ruột gan. Anh ta đột ngột cảm thấy chất độc đang chảy trong huyết quản , nó như lấp đầy khắp nơi trong người anh

'Chúng ta đã đạt được mục tiêu của mình rồi.”

Serwin nghiến răng chịu đựng cảm giác giết người. 

Kkkkkkk. 

Có tiếng cười phát ra từ bên trong của Serwin, cho dù đó là tiếng cười sảng khoái hay tiếng cười cợt thì Serwin cũng đang trong tình trạng nguy hiểm. Rời xa Amelie một chút đã tạo cơ hội cho thảm họa xuất hiện một lần nữa

Serwin mặc kệ mọi thứ bên ngoài chạy nhanh vào bên trong. Đám quý tộc cười cợt sau lưng anh. Thực chất đây chỉ là ảo giác cho thảm họa gây ra mà thôi

'Câm miệng.'

Khi Serwin phớt lờ nó, tiếng cười ngay lập tức biến mất. Anh ấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết cả về tinh thần lẫn thể chất. Anh tự tin rằng cho dù thảm họa có giở trò gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không bị nó chiếm giữ thể xác. Miễn là Amelie còn ở bên cạnh anh thì chiến thắng này sẽ thuộc về anh ta

'Tôi không thể đợi cho đến khi đêm đến.'

Serwin mỉm cười, nhớ lại một con chim nhỏ màu hồng.

******

Khi Serwin trở về thì trời đã về khuya. Khi biết tin anh ta đến, Amelie cũng đi cùng với người hầu đến chỗ của anh ta

"Ngài bị sao vậy?”

Amelie cố gắng tiếp cận anh ta nhưng dừng lại. Anh ta chỉ đi có nửa ngày và anh ta đã trở lại quay trở về là Hoàng đế Serwin tàn nhẫn khát máu rồi. Anh ta đã làm cái quái gì vậy, anh ta trông mệt mỏi tiều tuỵ đi nhiều rồi. Khi cô nhìn thấy anh, cô đã quên tất cả những gì cô sẽ nói với anh.

Amelie cẩn thận đưa tay ra. Serwin nắm tay cô như thể bị mê hoặc, tựa đầu vào vai cô. Những người hầu gái đang nhìn hai người họ đều ngạc nhiên không tin vào mắt mình nữa. Amelie trước sau vẫn là vẻ mặt thờ ơ. Serwin lúc thì tựa vào vai cô lúc thì chạm vào gáy cô

Lúc đầu cô còn cảm thấy lo lắng nhưng sau đó anh ta cứ lặp đi lặ lại mấy cái hành động này khiến cô chỉ còn cảm thấy khó chịu khi phải cố chịu đựng và tìm cách đối phó với một con chó khổng lồ mà thôi

 'Ngài đã lặp đi lặp lại hành động này nhiều lần lắm rồi đấy. Ngài đang mệt lắm sao?. '

Amelie lấy hết can đảm, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đen của Serwin. Đang đợi anh bên ngoài, bàn tay của Amelie lạnh hơn bình thường.

“Từ nay em không cần phải ở bên tôi nữa.”

"Tôi chỉ lo lắng cho anh thôi ."

“Chắc là cô ấy đang lo lắng về thảm họa”, anh đang ngầm suy nghĩ ở trong lòng mình nhưng Serwin không hiểu sao lại rất đau lòng. Nằm nghiêng thế này, mùi hương của Amelie như thổi bay bao mệt mỏi cả ngày hôm nay

******

Amelie tắm rửa sạch sẽ và bước ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị đi ngủ. Cô không cần phải động đậy một chút nào vì những người giúp việc đã dọn dẹp sạch sẽ cho cô mà không cần nói gì.

'Đúng là nơi xa xỉ hoa lệ đến cực điểm.'

Amelie lết cơ thể mệt mỏi của mình về phòng Nhưng lại đột ngột dừng lại ngay trước cửa

'Đây là cái gì vậy?'

Không khí trong phòng ngủ thật khác thường. Trong phòng tối om, cạnh giường chỉ có một ngọn đèn nhỏ, một ngọn đèn màu cam yếu ớt. Chiếc giường được phủ một tấm vải trắng đục, chiếc bàn hẹp còn bày một chiếc lọ thủy tinh xinh xắn. Có cả hoa hồng nữa.

'Sao mấy thứ này trông giống mấy đồ trang trí phòng cho “ đêm tân hôn” vậy? '

Amelie ngơ ngác nhìn cô hầu gái Milena. Milena xấu hổ cúi mắt xuống khi bắt gặp ánh mắt của Amelia.

'Sao đột nhiên nhìn thấy tôi cô lại xấu hổ?'

Mặt của Amelie cũng đỏ bừng. 

“ Tôi cũng không ngạc nhiên lắm vì hôm nay bọn họ tắm rửa cho tôi kĩ hơn ngày bình thường. Họ cũng cho tôi mặc một chiếc váy trơn trong suốt nữa ”.

Amelie thở dài, cowie bộ đồ ngủ bọn họ chuẩn bị ra thay bằng một bộ đồ đơn giản hơn. Rõ ràng là những người hầu đã hiểu lầm điều gì đó 

Việc cô ngủ với Serwin là một hành động cực kỳ thuần khiết. Cổ ngủ với anh ta chỉ vì để phòng thảm họa nửa đêm gây hại cho anh ta mà thôi và cô là người có nhiệm vụ đánh đuổi nó đi

'Nói một cách đơn giản là tôi bảo vệ cho anh ta khỏi thứ gây nguy hiểm cho anh ta mà thôi. Dù cô biết có nói điều này cho bọn họ biết thì đối với bọn họ đây cũng là một việc kì lạ '

Amelie đang cân nhắc làm thế nào để giải quyết sự hiểu lầm này thì Serwin trở lại phòng ngủ. Những người hầu nhanh chóng rời khỏi phòng để tạo không gian riêng cho hai người họ. Amelie sững sờ nhìn bóng lưng phụ nữ khuất dần.

"Ngài có cần tôi giúp gì không?"

"Không…"

Amelie liếc nhìn chiếc giường. Chiếc giường ban ngày nhìn không được ấm áp lắm giờ cô lại cảm thấy nó có chút khác lạ

'Vậy là hôm nay tôi phải tỉnh táo nằm trên giường của anh ta để canh chừng giúp anh ta hay sao? Đây là lần đầu tiên tôi làm việc này.'

Hôm qua trong lúc ngủ cô đã nhìn trộm khuôn mặt của Serwin. Vì vậy, đây là lần đầu tiên họ đi ngủ cùng nhau một cách tỉnh táo không mệt mỏi như vậy

'Ư ...'

Đột nhiên, trong đầu Amelie hiện lên khuôn mặt của Serwin mà cô nhìn thấy sáng nay. Một con thú vẫn còn ngái ngủ nhìn cô, cô chợt cảm thấy anh ta đẹp trai rồi khuôn mặt của cô cũng nóng bừng lên 

Amelie xua tay gạt đi những suy nghĩ trong đầu cô

"Amelie."

Serwin gọi cô. Anh ấy đã đang nằm ở trên giường rồi. Anh ta có vẻ bình tĩnh trước tình hình ngày càng lộng hành của thảm hoạ. Đúng hơn là anh ta có vẻ mệt mỏi và muốn đi ngủ nhanh chóng.

'Tôi cảm thấy mình là người duy nhất tỉnh táo.

Mặt Amelie đỏ bừng.

"Đến đây."

Anh ta vừa nói vừa đưa tay ra.

'Tôi không phải là túi thơm hay thú cưng của anh ...'

Khi Amelie thở dài và leo lên giường, Serwin kéo cánh tay của Amelie.

“… ..”

Anh đặt Amelie xuống và nhìn cô từ trên cao. Trong bóng tối khuôn mặt của Serwin mờ mờ ảo ảo, Amelie nhìn anh ta sợ hãi nuốt nước không thôi 

“ Ngài muốn làm gì?"

"Em đã xịt nước hoa sao?" 

"Đúng, thì sao ”

“Từ bây giờ đừng dùng cái đó nữa.”

Serwin nhíu mày. Có lẽ là do cô xịt nước hoa nên khi anh ta đến gần thì không còn cái mùi khiến anh dễ chịu nữa

Anh kề mũi vào gáy cô. Hơi thở nóng ẩm phả vào những sợi tóc phía sau gáy cô. Amelie thấy có chút chóng mặt nên cũng nhanh chóng nhắm mắt lại

'Ư, thực ra là— "

Dù cô đã cố gắng nhắc đi nhắc lại với bản thân mình là cô chỉ đang giúp anh ta chưa bệnh thôi nhưng cô vẫn không thể nào bình tĩnh được. Cô với anh ta dựa sát vào nhau chỉ cách một lớp đồ ngủ mỏng manh, hơn nữa tình huống này mà bình tĩnh được mới là kì lạ đó

Amelie đẩy nhẹ lên ngực Serwin.

"Bệ hạ ...ngài đến gần tôi quá rồi đấy."

“À - tôi xin lỗi. Tôi không để ý."

Serwin đang buồn ngủ. Amelie nắm lấy tay anh và lặng lẽ đặt anh xuống bên cạnh cô. Serwin ngước nhìn Amelie với ánh mắt hụt hẫng

“Nằm thêm một chút nữa đi. Tôi sẽ không dựa sát vào em nữa. ”

Sau đó Amelie mới nằm trên giường trong khi Serwin vẫn nằm gần chỗ cô

"Chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Không giống như Amelie, Serwin không lập tức nhắm mắt lại mà anh ta lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của cô. Một lúc sau, khi Amelie đã chìm vào giấc ngủ hoàn toàn thì anh ta mới rúc mình vào bên cạnh cô

Mùi hương kèm theo nhiệt độ ấm nóng của cô truyền đến

'Cảm giác thật tuyệt.'

Anh ta nghĩ là anh ta sẽ ngủ ngay lập tứ nhưng kỳ lạ là anh ta không muốn. Anh hy vọng rằng thời gian sẽ trôi chậm hơn một chút.

 

Serwin nhìn một lúc lâu vào khuôn mặt của Amelie rồi nhắm mắt lại. Và không lâu sau, anh ta chìm vào giấc ngủ. Đó là một giấc ngủ yên tĩnh và ấm cúng, điều mà anh cảm nhận được sau một thời gian dài.

 

 

Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 23
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.