Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 20

 

Chương 20

Bỏ lại một chút xáo trộn phía sau, cả nhóm lại bắt đầu đi tiếp .Amelie không nhận ra là cô đã thích cuốn sách ma thuật này mất rồi. Thành thật mà nói, nó không thú vị lắm nhưng nó lại có sức hấp dẫn với cô vì sau khi đọc xong cuốn sách này cô có thể sử dụng được những ma thuật viết trong sách. Cứ nghĩ đến đó cô lại háo hức không thôi

'Ở cung điện tôi nhất định phải luyện tập bất cứ khi nào có thời gian. '

Ở thủ đô, thân phận phù thuỷ của cô phải được giấu kĩ. Và dù là như vậy thì cô cũng không được hoàn toàn từ bỏ nó được. Không cần biết ai nói tài sản lớn nhất của phù thủy là ma thuật. Nếu cô ấy biết cách sử dụng nhiều loại pháp thuật khác nhau, cô sẽ có thể bỏ chạy khi gặp nguy hiểm.

Vào buổi tối, mọi người đang tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc và cắm trại. Vì Amelie ngủ trong xe ngựa nên cô không cần phải chuẩn bị gì. Cô đã ăn tối và giờ chỉ cần đợi cho các binh sĩ đi ngủ thôi

Cuối cùng, bên ngoài cũng yên tĩnh. Amelie cẩn thận xuống xe.

Cô đã lựa những lúc bọn họ không chú ý để luyện tập nhưng bất cứ khi nào cô ấy bước xuống xe ngựa thì đều thu hút sự chú ý của các binh sĩ có mặt ở đó nên cô từ bỏ ý định của mình. Cô nghĩ Roen sẽ định nói gì đó với cô nhưng anh ta vội vàng quay đầu lại khi cô với anh ta đối mắt nhìn nhau.

Việc thu hút sự chú ý dù tốt hay xấu đều là gánh nặng, vì vậy Amelie quyết định bí mật luyện tập ở xa khu cắm trại.

Amelie biến hình và bay lên không trung. Cô muốn hóa thân thành một con chim có đôi cánh to hơn nhưng lần này cô chỉ to bằng nắm tay.

'Khi nào thì tôi mới có thể biến mình thành những con vật mà tôi muốn chứ?'

Trong cuốn sách viết rất nhiều cách biến hình thành đủ các hình dạng khác nhau như bà già, trẻ em, người đàn ông, động vật. Dù vậy cô vẫn chưa thể biến hình thành động vật với kích cỡ mà mình muốn chứ đừng nói là biến thành những thứ khác. May mắn thay là cô vẫn còn có thể biến thành động vậy nhưng không biết khi nào cô mới có thể biến thành động vật lớn hơn.

'Tôi muốn trở thành một con vật to lớn và ngầu, ví dụ như con gấu chẳng hạn.'

 

Còn lúc này cô chỉ có thể biến thành một con vật nhỏ bé thôi, ngay cả cử động cũng khó khăn

'Trước mắt, tôi phải luyện tập thật chăm chỉ. Luyện tập tạo nên sự hoàn hảo'

Amelie bay lên với một lực cực kì lớn. Khi đôi cánh nhỏ rung lên mạnh mẽ, cơ thể di chuyển về phía trước. Những chiếc lông tơ mềm mại rung rinh trước sức cản của không khí. Đôi khi điều này làm cô cảm thấy thật thoải mái, cô có thể tận hưởng trọn cảm giác bay lượn trên bầu trời

Nhưng sau đó, một thứ gì đó đã tóm lấy mắt cá chân của Amelie.

"Chíp"

Amelie bị kéo thẳng xuống sàn. Cô nhắm mắt lại vì cô đang rơi quá nhanh

'Có chuyện gì vậy? Tôi sắp chết sao?'

Nhưng trái với lo lắng của mình, cô đã hạ cánh an toàn xuống một thứ gì đó mềm mại và ấm áp. Bằng cách nào đó, cô ấy cảm thấy bản thân như đang mắc chứng bệnh tâm lý deja vu*. Cô từ từ mở mắt ra nhìn thử xem thứ mà cô đang nằm lên là thứ gì thì đập vào mắt cô là đôi mắt màu vàng cuả Serwin. Nó còn rực rỡ hơn cả mặt trăng.

'Người đàn ông này thật là—. Anh ta một lần nữa dùng thanh kiếm đó kéo cô lại '

 Hôm nay anh ta có vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn mà cô chưa từng thấy bao giờ. Bình thường anh ta mang vẻ điềm tĩnh đúng với phong thái của một vị Hoàng đế nhưng bây giờ anh ta lại có vẻ khẩn trương, lo lắng nên càng làm cho cô càng căng thẳng hơn

"Tôi không biết tại sao anh ta lại tức giận như vậy nhưng dù sao thì giờ cô cũng chỉ là một con chim thì anh ta có thể làm gì với cô chứ."

Dù cô biết Serwin rất thích động vật nhưng liệu anh ta có vì thế mà tha cho cô không? Và cho dù thời gian để cô suy nghĩ vấn đề này không nhiều nhưng cô vẫn phần nào tin tính toán của mình là đúng

Khi Amelie lẻn ra khỏi xe ngựa. Serwin vẫn đang giải quyết đống công việc mà bên dưới mới báo lên. Anh ta nghĩ mình nên làm việc vào lúc đó vì dù sao thì anh ấy cũng không thể ngủ được. Nhưng anh ta lại không thể nào tập trung được vào công việc của mình, anh không biết nguyên nhân là do bên ngoài quá yên tĩnh hay do cuộc nói chuyện trước đó với Ethan. 

Anh đột nhiên lại nhớ đến Amelie nên anh quyết định đi ra nhìn Amelie một chút thì đã thấy cô đang biến hình định bay đi

'Cô đang muốn chạy trốn sao?'

Serwin lao ra khỏi doanh trại. May mắn thay, anh đã tìm thấy cô nhanh chóng và ngay lập tức tóm lấy cô bằng thanh kiếm của mình rồi kéo cô xuống. Khi anh nhìn thấy một con chim nhỏ đang cố gắng bay vượt quá tầm với anh , trái tim anh lúc đó như rớt một nhịp. Nếu để cô đi như thế này, anh có cảm giác sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.

'Tôi đã bảo em là em không được tự ý rời khỏi đây một mình rồi mà. Em không nghe thấy lời tôi nói sao?'

Khi nhìn thấy chú chim non nằm trong lòng bàn tay của mình, cơn tức giận của anh cũng nguôi đi phần nào. Anh ta phát điên lên chỉ vì mấy điều nhỏ nhặt này? 

Serwin đưa tay vuốt ve Amelie. Con chim đã quen với sự vuốt ve của Serwin, nó nghiêng đầu để anh ta tự do chạm vào nó. Một sợi lông mềm mại chạm vào đầu ngón tay anh. Cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay làm dịu đi sự lo lắng của anh 

"Rất vui được gặp em, dù tôi đã biết em là con người cũng được một thời gian rồi."

Khi anh ta vuốt ve cô, khuôn mặt cô ấy bắt đầu giãn ra và nụ cười cũng trở nên dịu dàng hơn. Serwin nhướng lông mày. Dù cô có trông đáng yêu đến như thế nào thì anh cũng vẫn phải cảnh cáo cô để cô không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào

“Đừng cố gắng chạy trốn khỏi tôi nữa, tôi sẽ không để em đi đâu. Em hãy nhoé điều tôi nói cho kĩ. Em nên nhớ gia đình của em ở trong tay của tôi"

Serwin cố tình đóng vai phản diện

"Chíp."

Amelie cảm thấy cô không làm sai gì cả.Cô đang cố gắng luyện tập pháp thuật mới thì có gì là sai sao?. Hơn nữa, cô còn phải nghe mấy lời đe doạ này của anh ta nữa. Cô ấy nhanh chóng thoát được khỏi tay của Serwin và biến trở lại thành hình người. Một tiếng “ Pong” vang lên cô trở lại nguyên dạng là con người

Dù không biểu hiện ra mặt nhưng trong lòng anh khi chứng kiến cảnh này không khỏi bất nhờ. Tuy anh biết đây là pháp thuật rất bình thường của phù thuỷ nhưng đó chỉ là nghe người ta nói đến khi chứng kiến tận mắt vẫn khiến anh có chút kinh ngạc

“Tôi không có bỏ trốn. Tôi chỉ đang muốn đi tìm nơi nào đó gần đây để luyện tập pháp thuật mới mà thôi "

Serwin nhìn xuống Amelie. Đôi mắt bạc hà tròn xoe của cô ấy như đang tràn ngập sự uất ức.

'Ngay cả biểu cảm của cô ấy và cách cô ấy hành động cũng giống nhau.'

Khi Serwin chơi với thức ăn của cô ấy, cô ấy sẽ làm ra vẻ đó và sau đó vỗ nhẹ vào ngón tay của Serwin bằng một cái cánh nhỏ hoặc dùng mỏ mổ vào anh ta. Cô ấy đang ôm trong mình cơn tức giận, nắm chặt tay mình. Dù cô có đánh anh ta cũng sẽ thấy nhột nhột nhưng bây giờ cô đã có một bộ dạng khác. 

'Anh ta thực sự là một người như vậy.'

Serwin tỉnh lại. Nghĩ lại, đây là lần đầu tiên nhìn thấy con chim và Amelie liên tiếp nhanh chóng. Mái tóc hồng, đôi mắt bạc hà và sự thay đổi thường xuyên trên nét mặt cũng giống như vậy.

Anh chợt nghĩ đến lời nói của Ethan. Ethan đã nói với anh là anh không thể coi Amelie như thú cưng của anh được vì cô ấy là con người, hơn nữa cô ấy cũng sẽ không thoải mái khi bị anh coi như thế. Ethan nói anh nên suy nghĩ tìm một thú cưng mới và nghĩ xem nên đối xử với nó như thế nào sẽ tốt hơn . Lúc đó, anh cũng đã có ý định nghe theo lời của Ethan nhưng khi nhìn thấy cô anh lại không nỡ

Serwin từ từ đưa tay lên, lần này là anh đã khôi phục lại ý thức đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cô. Tóc của cô cũng rối và mềm mại y như bộ lông của cô vậy. Cơ thể của cô khi là con người có chút gầy gò không được đầy đặn như khi còn là một con chim nhưng cảm giác chạm vào cô vẫn không đổi, anh vẫn thích cảm giác lòng bàn tay của mình vuốt ve mái tóc của cô hơn

"Amelie."

Serwin cẩn thận gọi tên cô. Cô ấy đã trở lại trong hình dáng của một tiểu thư của Dellahaim và anh không biết mình đã đau lòng như thế nào. Nhưng bây giờ cô ấy là con chim cưng của anh

Amelie ngạc nhiên nhìn lên. Giọng của Serwin trầm thấp như lời thì thầm nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng. Tiếng cười trầm lặng của Serwin sâu hơn khi anh bắt gặp ánh mắt của cô.

'Ừm...'

Nụ cười của anh ta có sức mê hoặc không thể đùa được. Tim cô đập thình thịch như thể những gì cô sợ hãi vừa rồi chỉ là giả vờ mà thôi

"Em nói là em sẽ giúp tôi đúng không?"

"Đúng.."

"Vậy em cứ để cho tôi ngủ đi."

"Hả"

Serwin ôm vai Amelie. Anh vùi mặt vào cổ cô hít một hơi thật sâu. Từ từ, sự căng thẳng của anh ấy giảm bớt và tâm trí anh ấy trở nên thư thái hơn

'… ..?'

Amelie bị anh ốm cứng đờ người như tượng. Khi biết cô là người như thế nào, anh đã thay đổi hẳn thái độ. Nhưng bây giờ anh ấy cười với cô ấy như thể cô ấy rất dễ thương. Nó giống như khi anh nhìn thấy cô ấy biến thành một con chim. 

'Tự dưng anh bị sao vậy?'

Không biết Serwin nghĩ gì, Amelie chỉ thấy xấu hổ trước sự thay đổi đột ngột của anh. Nhưng có một điều gì đó khẩn cấp hơn thế. Cô nhanh chóng nhận ra khi Serwin ngủ thiếp đi vì sức nặng của anh đè lên Amelie.

"Aaaaaaaa"

Amelie không thể chịu được sức nặng mà anh ta đè lên cô nên cô đã cố gắng thoát ra không may cô lại bị vấp ngã. Một tiếng hét vang lên

"Chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì vậy?"

Các binh sĩ mang theo kiếm bên mình lao nhanh vào. Bọn họ ai nấy đều trong trạng thái chiến đấu với kẻ địch nhưng khi vào đến nơi thứ họ thấy chỉ là hình ảnh Serwin và Amelie đang quấn lấy nhau.

"Hai người đang làm gì ở đó vậy?" Ethan hỏi. 

 Tôi có chút xấu hổ

Amelie muốn biến thành chuột để chạy trốn khỏi đây ngay lập tức. Cô còn đang không biết phải làm như thế nào. Cô có nên biến hình rồi chuồn ra khỏi đây luôn không? Amelie đã thực sự đang gặp rắc rối lớn rồi

'Nhưng nếu bây giờ tôi lại cố thoát khỏi vòng tay của anh thì rất có thể tôi sẽ ngã vào người anh ta ngay lập tức '

Các binh sĩ nhìn cảnh tượng trước mắt không nói nên lời. Bệ hạ của bọn họ đang chủ động ôm Amelie sao? Hoàng đế lại còn ngủ rất ngon nữa. Vậy thì bọn họ phải bắt ai đây? Tiếng động vừa nãy là do Amelie phát ra hay do hoàng đế phát ra

"Được rồi"






Chính Amelie là người đã phá vỡ sự im lặng. Serwin nặng hơn cô nghĩ, cô đang phải gồng mình để chịu được sức nặng của anh ta. Cô cảm thấy như có một đống đá đổ xuống mình vì cơ thể anh quá cứng và nặng. Cô ấy nói với một giọng mà dường như cô ấy không thể cầm cự được nữa.

"Làm ơn giúp tôi. Bệ hạ, ngài ấy ... ”

"Aaaaaaa"

"Được được"

Các binh sĩ ngay lập tức tỉnh táo lại và cầm lấy tay của Serwin. Họ cố gắng dùng lực để nâng anh ta lên nhưng anh ta lại không hề nhúc nhích một tí nào. Anh ta phản kháng lại lực của các binh sĩ đang cố kéo anh ta ra khỏi Amelie. Anh ta nhìn thì tưởng như con mèo con vô hại đang nằm ngủ thực chất ra là một con báo đen nguy hiểm

Cuối cùng dưới sự giúp sức của các binh sĩ, Amelie cũng thành công thoát khỏi tay của Serwin. Serwin dẫn theo một đội quân rời khỏi doanh trại còn cô thì vẫn ở lì trên giường. Chuyện hiểu lầm vừa nãy cũng nhanh chóng kết thức

"Haizzz"

Trong doanh trại yên tĩnh chỉ có Amelie ngồi buồn bã thở dài. Cô lấy hai tay lên che mặt mình. Cô ấy sẽ xấu hổ chết mất 

Cô nhớ rõ tình huống lúc trước. Serwin và Amelie vô tình ôm nhau. Amelie thấy rõ ràng cái nhìn của Ethan khi nhìn hai người họ và nói: "Sao hai người lại ôm nhau?" Các binh sĩ đang tra kiếm vào trong vỏ rồi tiến về phía doanh trại

'Aaaaaa. Xấu hổ chết mất. Mình vừa làm cái quái gì vậy '

Amelie run lên vì xấu hổ.

Tất cả mọi chuyện đều là do Serwin. Anh ta cứ thế ngủ trước mà không báo cô tiếng nào cả. Hơn nữa, bọn họ cũng sẽ thắc mắc sao chỉ có mình cô là được ngồi xe ngựa đến đây?  Tại sao anh ta lại ôm và ngủ trên người cô?. Còn một vấn đề khiến cô ức chế nữa là anh ta trước khi nằm đè lên người khác cũng phải tự biết cân nặng của mình là bao nhiêu chứ. Anh ta cứ thản nhiên dè cả cơ thể nặng nề đó lên người của cô như thế mà được

Sự thực là anh ta ngủ say như bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt anh ta giãn ra trông thật thanh thản nhẹ nhàng

Amelie ngồi xuống giường. Serwin cứ dính chặt lấy cô. Khi anh ta cố gắng xích lại gần cô hơn một chút, cơ thể to lớn của anh đã cuộn tròn một cách đáng thương. Trên khuôn mặt anh chỉ còn lại vẻ mệt mỏi nặng nề cũng với nét mặt có phần kiêu kỳ thường ngày của anh đã biến mất.

Rõ ràng, Serwin là một kẻ độc ác và đáng sợ. Tuy anh ta được người đời đặt cho biệt danh là bạo chúa. Nhưng cô không thất vọng khi thấy anh như thế này. Tất cả là do thảm họa.

'Phù, nghĩ lại, tôi cũng thấy tiếc cho anh ta.'

Bạn sẽ làm gì nếu trở thành hoàng đế và cai trị mọi người? Anh ta không thể ngủ ngon vì thảm họa. Người bình thường nếu không được ngủ đủ giấc chỉ một hai ngày thôi là tinh thần của anh ta đã vô cùng mệt mỏi rồi thậm chí cứ kéo dài người đó còn có thể tử vong mà anh ta lại bị mất ngủ tận 20 năm rồi. Có phải giấc ngủ là điều duy nhất anh ta từ bỏ không?

Amelie vỗ nhẹ vào lưng Serwin. Giữa hơi thở uể oải của Serwin, tiếng vỗ về đều đặn hòa cùng nhịp tim ổn định của anh. Nhìn Serwin lặng lẽ, Amelie cũng cảm thấy buồn ngủ.

Bên trong lều sáng đèn. Hai người nằm cạnh nhau và ngủ thiếp đi đến sáng.

 

Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 20
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.