Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 2

Chương 2

Chuyến đi mất chưa đầy một giờ để bay từ nơi Amelie sống - khu rừng Fidelia đến dinh thự của Bá tước. Đó là một khoảng cách vô định, không quá xa cũng không quá gần. Cán chổi thô ráp có thể khiến cô bị bỏng trong lúc sử dụng nó nhưng thật may cô dã đến được biệt thự trước khi nó làm cô bị thương

Lúc này, Bá tước Delaheim chỉ là một bá tước ở vùng nông thôn nhưng trước đây tôi đã từng nghe người ta đồn rằng ông ấy là người đã đưa lãnh thổ của ông ấy phát triển một cách mạnh mẽ nhất lúc bấy giờ.Cô nhớ lại ngôi biệt thự của ông ấy rất lớn và cổ kính. Đặc biệt, sân sau nối liền với rừng Fidelia và tự hào có một cảnh quan tuyệt đẹp. Nó trông như thể nó được bao phủ bởi một tấm thảm màu xanh lá cây.

Gia đình của Amelie bao gồm cha cô là Bá tước và chị gái sinh đôi của cô là Renee. Mẹ của cô đã qua đời trong một vụ tai nạn khi cô còn nhỏ. Hai người họ sống cùng nhau trong biệt thự Delaheim.

Amelie cũng sống trong biệt thự từ khi cô còn nhỏ. Nhưng khi sức mạnh của một phù thủy của cô được đánh thức, cô được gửi đến ở với bà của cô trong khu rừng Fidelia. Mặc dù vì Amelie là một đứa ngốc nên cô ấy không thể kiểm soát sức mạnh của mình. Khi rời khỏi dinh thự, Amelie lấy họ của mẹ mình là Beauxbon. Cặp song sinh Renee và Amelie có họ khác nhau.

Bá tước và Renee tiếp tục nhớ cô ấy. Sau khi bà của cô - một phù thủy qua đời, bá tước đã mong muốn đưa Amelie về nhưng bà từ chối.

'Tôi có một câu hỏi là tại sao cô ấy lại làm như vậy ...đúng là một con ngốc mà. Tôi biết là không phải tất cả nhưng vẫn có một số người giữ nguyên bản năng động vật của mình'

Dù sao thì đó vẫn là gia đình của cô.

Amelie đáp nhẹ xuống sân. Chiếc vali treo cuối chổi của cô lạch cạch phát ra âm thanh. Cô ấy nhìn xung quanh. Không có ai ở trong sân. Cô chỉ có thể nhìn thấy lính canh gác lối vào phía trước ở phía bên kia.

"Chúng ta phải nhanh lên, chào tạm biệt rồi đi thôi."

Amelie kéo thẳng gấu váy rồi gõ cửa.

Cốc cốc.

Khi cô gõ cửa, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ bên trong.

“Chào, cái đó...... Xin lỗi, ta ......”

Tóc vàng và mắt xanh. Một người đàn ông trung niên trông giống hệt như cách Renee mô tả trong tiểu thuyết. Đôi mắt ông ấy mở to đến nỗi chúng như có thể bật ra khi nhìn thấy Amelie.

"A, này ......."

Có lẽ đó là Bá tước Delaheim nhưng phản ứng của ông ấy thật kỳ lạ. Ông ấy không thể ngậm miệng lại và cũng không thể tiếp tục nói

'Phản ứng của ông ấy là như thế nào đây? Tôi đã đến nhầm chỗ rồi sao? Liệu quyết định đột ngột đến đây của tôi có là quyết định sai lầm không? '

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hàng ngàn lo lắng thoáng qua trong tâm trí Amelie nhưng một giọng nói đã kéo hai người họ ra khỏi bầu không khí trầm lặng giữa hai người bọn họ

“Cha, con không nghĩ là em ấy sẽ đến ... Ồ? Amelie? "

Đó là Renee Delaheim trong bộ váy xanh lá cây pha chút màu vàng tươi. Mái tóc vàng chói của cô ấy được tết đẹp đẽ; cô ấy trông như thể bước ra từ một cuốn tiểu thuyết.

'Wow, không hổ danh là nhân vật chính.'

Amelie ngưỡng mộ vẻ ngoài của cô ấy.

Cả Bá tước và Renee đều ngạc nhiên nhìn cô. Họ chưa từng nghĩ là sẽ có một ngày cô ấy sẽ đến thăm họ ở đó. Amelie tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của họ một cách cẩn thận.

"Xin chào? Tôi chỉ muốn nói chào....”

" Amelie của chúng ta chào chúng ta sao ...?”

Nước mắt trào ra từ mắt Bá tước. Nước mắt của người đàn ông trung niên khiến Amelie cứng người.

"Amelie"

Bá tước ôm chặt cô

“Không thể tin được là con đã về nhà. Ta rất vui.......Con có biết là ta đã lo lắng như thế nào khi để con ở lại đó một mình sau khi bà của con qua đời không?”

"Không, tôi sẽ không trở lại .........."

Bá tước giữ cô ấy thật chặt. Sooyeon chưa từng được cha ôm mình như thế này bao giờ

'Mình phải làm gì trong tình huống này đây?'

Cô nghẹt thở nhưng cô không thể nói thành tiếng. Cô không thể nghĩ ra điều gì để nói. Renee lại một lần nữa cứu Amelie đang ngày càng trở nên nhợt nhạt.

"Bố. Em ấy không thở được.Chúng ta vào trong nhà đã rồi nghe em ấy kể về chuyện em ấy trải qua mấy năm nay”.

"Đúng. Con nói đúng. Ta xin lỗi, Amelie. Tại ta vui quá nên quên mất.... "

Giọng ông ấy run lên vì xúc động, đôi mắt xanh của ông ấy đầy nước mắt.

'Làm sao mà ông ấy lại có thể làm chuyện này ầm ĩ đến như vậy chứ?'

Amelie đảo mắt vì sự khó xử.

Theo những gì Renee tả thì Bá tước là một người đàn ông có xuất thiên quý tộc cao quý. Mặc dù rất yêu thương các cô con gái của mình nhưng ông ấy không phải là kiểu người xuề xòa.

Dù ký ức của cô ấy có nhìn thấy bao nhiêu kí ức tốt đẹp về ông ấy đi nữa thì với cô ông ấy trước mặt cô bây giờ vẫn có gì hơi khác một chút

"Nào, chúng ta vào nhà thôi. Chúng ta hãy ngồi xuống và nói chuyện một cách đàng hoàng."

Bá tước nắm tay Amelie bước vào dinh thự. Renee cũng đi theo sau hai người , cô giao cây chổi và hành lý cho người giúp việc.

"Con đã ăn chưa? Sắp đến giờ ăn trưa rồi, Ta ước chúng ta có thể ăn cùng nhau ...... Một lúc nữa sẽ có một vị khách đến đây. "

"Khách?"

Nghĩ lại, cô ấy đã nghe thấy điều gì đó như thế. Cô nhớ bức thư của Bá tước nói điều gì đó dọc theo dòng mà họ không thể đến trong lúc này vì có chuyện quan trọng đã xảy ra với gia đình.

Cả hai đều mặc quần áo. Renee trang điểm và đeo đồ trang sức - thứ mà bình thường cô không bận tâm.

Người hầu trong dinh thự cũng mặc trang phục gọn gàng nhất. Vẻ căng thẳng trên khuôn mặt họ. Nó hoàn toàn đối lập với vẻ mặt vui mừng niềm nở đón chào một vị khách quý đến thăm. Vẻ mặt của bọn họ giống như họ sắp tham chiến đến nơi vậy

'Tôi nghĩ là tôi đã đến sai thời điểm rồi.'

“Vậy thì tôi sẽ chỉ ...... tôi sẽ rời đi và quay lại sau.”

Amelie cố gắng lùi lại thật nhanh. Sau đó, Bá tước nắm lấy tay cô.

"Không sao đâu. Con không có gì phải lo lắng cả. Nếu con không thích tiếp xúc với vị khách đó thì con có thể nhàn rỗi làm việc gì đó trong phòng của mình.Khách chỉ ở trong một ngày rồi sẽ đi, con sẽ không phải gặp họ đâu. "

Bá tước sợ hãi Amelie sẽ bỏ đi vì vị khách.

“Con mới trở về nhà sau mười bốn năm. Con không thể bỏ đi như thế này được chứ? "

Bá tước lo lắng nhìn cô. Amelie hơi run.

'Đã mười bốn năm rồi và lúc này ông ấy đang cố níu giữ cô ở lại đúng không?'

"Vị khách đó là ai?"

"Đó là ...... Ta sợ rằng con sẽ sợ hãi nếu ta nói với con ......."

Sau đó một người hầu từ bên ngoài chạy vào hét lên với vẻ mặt mệt mỏi và xanh mét.

"Bệ hạ đang đi qua cổng trước"

Ngay lúc đó, cả hội trường im phăng phắc. Cô không thể tin vào tai mình.

'Bệ hạ?Là “Hoàng thượng” đúng không? '

Ở đây chỉ có một người xứng đáng được gọi là 'Bệ hạ'. Người được mệnh danh là Hoàng đế độc ác nhất trong lịch sử.

Serwon Henesi

Nhân vật phản diện tệ nhất trong tiểu thuyết. Người đàn ông định giết Amelie sau một năm cô ấy sống ở trong cung

'Tại sao Hoàng đế lại đến đây mà không phải là vào rừng?'

Amelie hoảng sợ. Cô rời khỏi khu rừng để trốn anh ta, vậy mà anh ta lại xuất hiện ở đây. Điều này thật nực cười

Cái đã kéo cô khỏi tâm trạng thất thần của mình là tiếng của người quản gia

"Đến rồi. Cô Renee. Nào, mọi người vào vị trí của mình đi

Những người hầu bắt đầu xếp hàng dài trên hành lang. Hoàng đế đột ngột đến đây đang đến khiến tất cả bọn họ không khỏi ngẩn ngơ. Những người hầu trong dinh thự  có chút hoảng loạn khi nghe thấy từ 'Hoàng đế' và không biết phải làm gì. Đó là vì thân phận cũng sự tàn bạo khét tiếng bấy lâu nay của Serwon

“Cô Amelie, đừng đứng ở đó”

Quản gia đang chỉ đạo những người hầu khi ông ta chỉ vào một cánh cửa nhỏ ở phía sau cầu thang.

Khi Amelie rời khỏi dinh thự, Bá tước gần như quên tên của cô trong hộ khẩu của gia đình. Mặc dù cô vẫn được đối xử như một tiểu thư cao quý nhưng trên giấy tờ cô không phải như vậy. Tóm lại, điều này có nghĩa là cô ấy đang ở một thân phận không rõ ràng. Nếu để người khác nhìn thấy Amelie đứng ở đó thì rất khó để giải thích về thân phận của cô với bọn họ

"Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé. Dù rất lâu rồi con mới về nhà nhưng bố phải xin lỗi con gái vì nếu Hoàng đế làm hại gì đến con thì ta không làm gì được chứ không phải vì chúng ta xấu hổ vì con đâu....... "

“Tôi biết.Tôi sẽ nhanh rời khỏi đây"

Amelie nhanh chóng rời khỏi đó. Họ không có thời gian, cô cần phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Bá tước ôm lấy Amelie thêm một lần nữa trước khi nhanh chóng bước tiếp, Renee đứng bên cạnh ông ấy. Amelie chạy về phía cánh cửa mà người quản gia chỉ vào. Cửa trước đang mở.

“ Một cách nhanh chóng'

May mắn thay, Amelie đã chạy tốt và có thể đến cửa nhanh chóng.

Nhưng khi cô nắm lấy tay nắm cửa và vặn nó, cửa đã bị khóa.

"Ặc, chết tiệt."

Amelie nhìn xung quanh. Có mấy chậu cây được đặt ở đó nhưng chúng quá nhỏ để một người phụ nữ trưởng thành có thể trốn phía sau.

Trong khi cô còn đang đi lang thang, cửa trước đã mở. Căng thẳng bao trùm trong đại sảnh của căn biệt thự. Cánh cửa từ từ mở ra. Ánh sáng tràn vào, dần dần hình bóng của một người hiện ra trong tầm mắt.

'Tôi phải làm gì đây? Tôi cần phải trốn vào nơi nào đó ngay bây giờ.........'

Ngay lập tức, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô.

'Đúng. Chính là nó'

Amelie đọc thần chú. Với một tiếng 'pong' nhỏ, Amelie biến mất. Thay vào đó, có một con chim nhỏ bị bỏ lại ở chỗ của cô. Con chim có bộ lông màu hồng mềm mại và đôi mắt tròn màu bạc hà.

Việc biến thành một con vật cũng là một trong những pháp thuật của phù thủy. Amelie thiếu kinh nghiệm đến mức cô ấy chỉ biến thành người tí hon nhưng nó là cái tốt nhất mà cô có thể làm vào ngay lúc đó. Cô ấy chạy và trốn sau một cái chậu.

'Phù,mình sống rồi.'

Amelie dùng cái bình làm lá chắn của mình, thò đầu ra ngoài. Cánh cửa mở ra và một người đàn ông to lớn bước vào ngôi biệt thự. Anh ta trông thư thái lạ thường dù bước đi rất nhanh. Đôi mắt vàng của anh ta quan sát đại sảnh.

Khi nghĩ đến vàng, bạn sẽ nghĩ đến một màu sắc đẹp và tỏa sáng. Đôi mắt của Serwon không sáng lên mà trông lạnh lùng và sắc bén như kim loại. Anh ta chỉ đơn giản là nhìn quanh đại sảnh nhưng khuôn mặt của mọi người đã tái đi.

“Bá tước Delaheim. Đây là một món quà tặng ông, ta không thể đến đây tay không được”.

Serwon ném thứ anh ta đang cầm.

Mã thông báo.

Cuộn.

Tóc, mắt, mũi, miệng. Đó là một cái đầu người. Máu đỏ sậm loang ra trên mặt đá cẩm thạch trắng được quét và đánh bóng.

 

Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.