Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 16

 

Chương 16

Amelie và Serwin trở lại phòng. Đối với Amelie, đây là một cảnh quen thuộc, nhưng cô ấy ở cùng với Serwin nên hôm nay cô ấy cảm thấy rất khó xử, cô ấy nhìn hướng khác chứ không dám nhìn Serwin

Serwin là người mở lời trước, phá vỡ sự im lặng.

"Đầu tiên, tôi muốn xin lỗi em."

"Hả? Ngài vừa nói cái gì thế?"

Đó là lời mà cô chưa bao giờ tưởng tượng sẽ thốt ra từ miệng anh ta. Amelie mở to mắt nhìn Serwin.

"Là vì tôi đã bóp cổ của em."

"Việc ngài bóp cổ tôi là do lúc đấy thảm hoạ đang chiếm lấy cơ thể ngài."

“Nhưng dù sao thì cái tay bóp cổ em vẫn là tôi "

"À vậy được thôi. Tôi sẽ nhận lời xin lỗi này."

 Amelie đỏ mặt , cô né tránh giao tiếp bằng mắt. Nghĩ lại thật là xấu hổ. Thấy cô ngại ngùng Serwin cũng cảm thấy ngại theo cô

Khi ánh mắt của anh lướt qua, nó chạm đến cổ của Amelie. Dấu tay của anh vẫn còn đó. Nhìn thấy dấu tay, anh nhớ lại những gì thảm họa đã gây ra với cơ thể mình. Khi quấn quanh cổ cô, anh nhớ rõ mạch của cô đập mạnh, những mảnh xương mỏng manh mà anh cảm nhận được dưới làn da mỏng của cô và cô đã phải vật lộn để sống như thế nào.

Tai họa bằng mọi giá muốn giết chết cô, khao khát muốn giết cô của hắn đã ăn sâu vào tận trong xương tuỷ. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy khủng khiếp rồi. Serwin hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Sau đó, mùi hương biến mất như một trò đùa tràn ngập trong phổi anh.

"Thật là kỳ lạ. Nếu tôi ngửi thấy mùi hương này—. ”

Đôi mắt của Serwin trở nên mơ hồ.

"Hương thơm?"

 

 

Amelie hỏi lại.

 Cô đặt mũi lên cánh tay và ngửi nhưng tất cả những gì cô có thể ngửi thấy là bụi bẩn trên quần áo của cô.

“Em không biết sao? Trên người của em có một mùi thơm đặc biệt. ”

Anh đến gần cô như thể bị mùi cơ thể cô thu hút. Sau đó anh ấy cúi xuống và hít vào thật sâu. Sự căng thẳng của anh dường như tạm biến mất. Anh muốn được chôn vùi trong mùi này. Nhờ nó mà anh có thể ngủ một giấc thoải mái không mộng mị như lúc bình thường

'Aaaa—'

Amelie hét lên một tiếng. Tuy không có sự đụng chạm da thịt nhưng hơi thở nóng hổi của anh ta cứ phả vào cổ của cô. Gần quá nhưng rất may là anh ta không có chạm vào cô. Cô bị giằng xé giữa việc có nên đẩy Serwin ra xa hay không.

"Tôi đã tìm em rất lâu rồi."

Serwin nói. Giọng nói trầm thấp của anh kích thích đôi tai của Amelie. Mỗi khi hơi thở của anh chạm vào mặt cô, Amelie lại đỏ bừng.

“Bệ hạ, ngài dừng lại đi.”

Amelie thì thầm như thể cô ấy đang khóc. Serwin sau đó mới nhận ra rằng mình đã ở quá gần.

'Em đang tự lừa mình dối người mà thôi.'

Serwin cau mày. Ngay khi ngửi thấy mùi hương của cô, anh như thể bị say trong mùi hương của cô vậy. Anh sải bước mở cửa sổ. Khi gió từ bên ngoài tràn vào, mùi hương của Amelie đã biến mất. Anh vừa an tâm vừa buồn.

Vẻ mặt của Serwin lúc này đáng sợ hơn bao giờ hết.

'Nhìn nét mặt của anh ta. Tôi nghĩ tôi nên ở yên thì vẫn tốt hơn ”

Amelie trốn vào góc phòng. Cô cũng giống như khi một con chim nhìn vào mắt người khác thì nó sẽ bất giác mà cúi đầu để người ta nhìn rõ đỉnh đầu của nó và cứ thế nó im lặng suốt quá trình đó, chỉ có đối mắt là chuyển động nhìn mọi thứ diễn ra xung quanh mình

 

 

Dù bề ngoài có thay đổi nhưng bên trong vẫn vậy. Serwin cười dịu dàng.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng phù thủy mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay sẽ ở bên cạnh tôi."

“…… Tôi xin lỗi vì tôi đã lừa dối ngài. Nhưng tôi không biết tại sao Bệ hạ lại tìm tôi vì thế mà trước khi tôi bị phát hiện tôi phải tìm hiểu được nguyên nhân trước đã. ”

“Chứ không phải em liều lĩnh một mình đến khu rừng là vì nó sao? EM lấy đâu ra sự can đảm liều lĩnh đến vậy? Em suýt chết đấy em có biết không hả?”.

“Đó là bởi vì tôi không biết có một thứ như một thảm họa. Tôi đã nghĩ là ngài ác… ”

Amelie rùng mình.

“Có phải vì sự việc tương tự như hôm nay nên ngài mới tìm tôi đúng không, thưa Bệ hạ? Vì tôi có thể đánh bại thảm họa? ”

“Em phải sửa câu đó lại vì một mình em không thể đánh bai được thứ đang owe trong cơ thể tôi ”.

"Hơn nữa là"

“Nó không biến mất đi. Nó vẫn còn đang bị phong ấn ở bên trong cơ thể tôi. Sức mạnh của em một phần nào đó giúp tôi dễ chịu hơn một chút. ”

“Ngài thấy điều gì ở tôi mà thấy tôi có thể làm dịu cảm giác đó cho ngài?”

"Tôi không biết."

Amelie ngơ ngác hỏi lại. Ngài không biết? Không thể nào. Serwin cố tình đến thăm Amelie rồi thảm hoạ ập tới, cô sẵn sàng chấp nhận đối mặt với nó. Nhưng điều cô không hiểu là anh ta chung sống với nó bao năm qua thì ít nhất anh ta cũng phải biết gì về nó chứ.

"Nếu nó khó nói quá thì cứ nói thẳng với tôi."

“Không phải. Tôi biết gì thì tôi đã nói hết với em rồi ”

“Tôi thật sự không hiểu, với lượng thông tin ít ỏi đó thì làm sao anh ta biết mà tìm đến đây  "

 

 

“Người đã phong ấn tai họa trong người tôi đã nói với tôi. Sau 20 năm, hãy đến tìm một phù thuỷ trả ở rừng Fidelia. ”

"Đó là toàn bộ câu chuyện rồi sao?"

Serwin gật đầu.

“ Ngài đến tìm tôi trong khi ngài không hề biết gì về tôi cả? Hơn nữa lại còn ở một nơi xa xôi hẻo lánh như thế này nữa ”

"Bởi vì tôi không có lựa chọn nào khác."

Amelie không nói nên lời. Không phải vì cô cảm thấy thất vọng mà cô chỉ đang cảm thấy bất ngờ mà thôi. Mặt khác, từ đây cô biết được anh ta cũng tràn ngập khổ sở cùng bất lực vì phải sống chung với thảm hoạ

“Chúng ta sẽ từ từ nói chi tiết về việc này sau. Chúng ta còn cả chặng đường dài trở về Cung điện mà ”.

“…… Tôi chưa nói là tôi sẽ theo ngài về Cung điện. Ngài có thấy là ngài tự ý quyết định thay người khác như thế là bất công với họ hay không? Và đừng nghĩ rằng mọi người sẽ tuyệt đối nghe theo lời của ngài”.

Serwin khúc khích cười.

“Em đã định bỏ chạy. Lúc đó rồi mà em vẫn chưa quyết định sao?

“… ..”

“Em không lo lắng cho gia đình của mình sao? Trông kiểu người như em không giống lắm nhưng họ có vẻ rất đặc biệt đối với em ”.

Serwin biết mọi thứ. Amelie ngậm chặt miệng không nói nên lời.

'Sao anh ta lại biết được suy nghĩ của cô chứ. Còn nữa sao anh ta khẳng định là Bá tước và Renee chính là người đặc biệt đối với cô '

Serwin nói đúng. Khoảnh khắc do dự trước cửa sổ, cô đã đưa ra quyết định của mình. Không cần biết thảm họa là cái thứ, dù nó có mạnh đến đâu thì cô ấy sẽ đi theo Serwin để đánh bại thảm họa.




Cô vẫn muốn chạy trốn. Serwin là một kẻ tàn độc, cuộc sống trong cung điện cũng thật đáng sợ. Tai họa còn mạnh hơn những gì cô tưởng tượng khiến cô không biết phải đối phó với nó như thế nào. Nhưng Amelie không thể chạy trốn.

Amelie muốn có một cuộc sống hạnh phúc. Trước đây, cô ấy nghĩ rằng mình có thể sống hạnh phúc ngay cả khi cô ấy ở một mình và tự tin nói rằng “ Dù có một mình thì tôi vẫn sống tốt”. Nhưng nó không còn đúng nữa. Sau khi nhận lại Bá tước Dellahaim và Renee là gia đình của chính mình, Amelie biết rằng hạnh phúc mà cô mong đợi đang ở bên họ. Vì vậy sống một mình giờ là vô nghĩa đối với cô.

Ở bên cạnh anh ta thật đáng sợ. Cô không biết điều bất hạnh nào sẽ chờ đợi mình như những gì được viết bên trong cuốn tiểu thuyết. Nhưng nếu cô ấy làm ngơ trước thảm họa và cố gắng tránh nó, rõ ràng lục địa này sẽ sớm bị hủy diệt. Tốt hơn hết là cô tự mình đối mặt với nó

Amelie đã hạ quyết định, cô giao tiếp bằng mắt với Serwin. Đôi mắt anh ta sắc bén như thể đang nhìn xuyên vào bên trong Amelie.

“Tôi sẽ giúp ngài đánh bại Thảm họa. Nhưng tôi không thể làm gì chỉ bằng hai ba câu nói của ngài được. Khi làm xong việc lần này tôi muốn mình được nhận phần thưởng xứng đáng và danh tính của tôi phải được bảo mật hoàn toàn. Nếu không, tôi không thể theo ngài vào cung được. ”

Amelie nhìn vào tay Serwin. Không có gì đảm bảo rằng bàn tay này sẽ không bóp cổ cô một lần nữa. Amelie vẫn còn thấy rõ Serwin đang bóp cổ cô

 Amelie đưa tay ra.

"Hợp tác vui vẻ. Bây giờ chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền rồi."

Serwin nhìn vào tay cô. Bàn tay trắng nõn run lên vì sợ hãi và căng thẳng.

"Tôi sẽ giúp ngài còn ngài phải bảo vệ tôi."

Amelie thẳng thắn tiếp tục lời nói của mình.

"Tôi hứa."





Serwin cẩn thận nắm lấy tay cô. Cảm giác mềm mại tràn ngập bàn tay anh giống như đang ôm một con chim. Anh lại cảm thấy buồn ngủ nên vội buông tay

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi về những gì sắp xảy đến, Serwin chuẩn bị trở về cung điện, Amelie đến thăm Renee và nói cho cô ấy biết bí mật mà cô đang che giấu. Có một thảm họa ở bên trong  Serwin, nó đang thao túng cơ thể của Serwin và cô ấy cần phải ngăn chặn nó. 

Amelie đã biến câu chuyện thành một thứ gì đó giống như một giấc mơ và kể cho Renee nghe, nét mặt của Renee thay đổi theo từng khoảnh khắc khi cô nghe câu chuyện của mình. Renee hét lên khi Amelie nói với cô rằng cô đã quyết định theo Serwin về cung điện.

“Đi theo Bệ hạ đến Hoàng cung. Không được, chị không đống ý. Cung điện là một nơi rất khắc nghiệt. Em một ngày nào đó sẽ bị bọn họ bỏ rơi mà thôi ”

“Ngài ấy đã đồng ý sẽ bảo mật dan tính của em rồi. Mọi thứ sẽ không như lời tiên tri nói đâu. Vì thế mà em mới đồng ý đi cùng ngài ấy ”.

Amelie đã yêu cầu anh giữ bí mật rằng cô là con gái của Bá tước Delahaim để ngăn chặn mọi chuyện diễn ra theo lời tiên tri. Hơn nữa cô còn yêu cầu một vài thứ nữa. Nó có thể không phải là một vấn đề lớn theo một cách nào đó nhưng nó là một vấn đề quan trọng đối với Amelie. Bởi vì cô không muốn nhìn thấy Delahaim bị chính mình hủy diệt.

"Nó quá nguy hiểm.."

“Renee, em đã quyết định rồi. Chị không phải lo cho em đâu”.

"Nếu em thực sự đã một mực muốn đi như vậy thì chị cũng sẽ đi cùng em."

"Không được." 

Khi bị Amelie từ chối thẳng thừng, Renee cắn môi. Cô ấy dường như đã quyết định. Cuối cùng, Renee buộc phải đồng ý với quyết định của Amelie.




Trong khi cả hai đang vật lộn, việc chuẩn bị đã hoàn tất, và các binh sĩ bắt đầu lên ngựa. Amelie ngồi vào trong xe ngựa, nắm lấy tay Renee không nỡ buông ra.

"Em có chắc là bạn sẽ không gặp cha không?" 

Khi được hỏi nhiều lần rồi, Amelie gật đầu.

"Em xin lỗi. Em sợ rằng nhìn thấy cha thì em lại không muốn đi nữa "

Renee thở dài.

"Chị phải thay em chăm sóc tốt cho cha đó."

"Đừng lo lắng, cứ tin ở chị."

"Cảm ơn chị."

Amelie vỗ nhẹ vào lưng Renee. Cuối cùng, cả hai ôm chặt lấy nhau và thả tay ra. Cỗ xe từ từ rời đi.

Renee lặng lẽ nhìn chiếc xe ngựa đang rời đi.

“ Em đã nhiều lần vì chị mà suýt chết. Vì vậy, lần này chị sẽ làm bất cứ điều gì mà em muốn. Nhưng chị sẽ không để em phải chịu đựng một mình đâu '

Renee đã quyết định. Cô ấy sẽ đến đó tìm Amelie ngay khi mọi việc được sắp xếp xong xuôi ở đây. Cô không nói ra với Amelie vì cô biết nếu để Amelie biết được nhất định sẽ ngăn cản cô

Renee quay trở lại biệt thự nơi cha cô đang đợi một mình, hứa hẹn cho tương lai.

******

Khu đất Delahaim cách xa Đế quốc, họ phải đi qua trại ma thuật vận chuyển vũ trụ hai lần. Ngoài ra, trại ma thuật vận chuyển không gian chủ yếu được lắp đặt ở giữa không trung, vì vậy không có ngôi làng nào để nghỉ ngơi trên đường đi. Đó là một cuộc hành trình khó khăn.

Cả nhóm dừng lại một lúc trước khi đi qua trại phép thuật đầu tiên. Ngoài mục đích nghỉ ngơi còn là để những người phía sau theo kịp đoàn người của họ

Mặc dù đợt nghỉ đầu tiên chỉ diễn ra trong nửa ngày, các binh sĩ đã nói chuyện đi lại rất nhộn nhịp. Động tác tưới nước cho ngựa và chuẩn bị bữa ăn cho chúng đã  rất quen thuộc với những người hay cưỡi ngựa khi đi đường dài.

 

 

Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 16
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.