Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 11

Chương 11

Amelie đẩy khói mạnh hơn. Sau đó, làn khói đen từ từ lùi lại rồi biến mất theo gió. 

'Khói không bay ra ngoài cửa sổ. Điều này cũng quá kì lạ rồi. '

Tại sao nó lại như thế này chứ? Amelie chìm trong suy nghĩ.

Chính lúc này Serwin đột nhiên tỉnh lại. Anh ta đã chìm sâu trong ý thức.

Hai mươi năm trước, con dấu của "thảm họa" được tìm thấy. Serwin đã phong ấn nó trong cơ thể của mình để ngăn nó lây lan ra thế giới. "Thảm họa" này có một bản ngã giống như một con người, đôi khi nhắm vào cơ thể của Serwin. Bọn chúng từng nói bọn chúng sẽ kiểm soát cơ thể anh như những ác linh vì bọn chúng không thể tự thoát ra được 

Kể từ vài ngày trước, bọn chúng đang cố gắng khống chế anh nhưng không thành. Serwin đã ngất đi một lúc vì kiệt sức vì đối đầu với nó.

Rồi đến một lúc, một mùi hương bay theo làn gió trong lành. Mùi hương đánh thức người đàn ông đang mê man bất tỉnh.

Đó là mùi hương mà anh chưa bao giờ ngửi trước khi đến Dellahaim. Đó là một mùi nhẹ nhàng và thoải mái nhờ đó nó làm dịu các dây thần kinh nhạy cảm. Mùi hương quấn lấy cơ thể Serwin như một tấm chăn lớn. Sau khi phong ấn thảm họa, nó dẫn anh đến một cảm giác bình tĩnh mà anh chưa bao giờ cảm thấy.

Đây là lần thứ ba anh ngửi thấy mùi hương.

Đầu tiên là ở đại sảnh khi anh vừa đến biệt thự Delahaim. Ngay khi anh ngửi thấy mùi hương, cảm giác của trận chiến bắt đầu giảm dần. Cảm giác khát máu cũng đã dịu đi không ít. Nhưng mùi hương biến mất quá nhanh.

Ngày thứ hai là khi anh tìm thấy ngôi nhà của mụ phù thủy. Thứ bên trong anh phản ứng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Serwin cảm nhận được điều đó khi anh đang trên đường trở về. Anh ngửi thấy mùi hương trên đường.

Serwin ban đầu nghi ngờ rằng mùi hương có thể đến từ con chim đó vì nơi thơm ngát luôn có một chú chim. Nhưng khi anh bắt lấy con chim và ngửi thì không thấy mùi gì. Chỉ còn lại âm vang mơ hồ.

Nó lúc xa lúc gần như thể mùi hương đang trêu chọc anh. Nó từ đâu xuất hiện, lay động anh ta,và khi anh ta gặp khó khăn, nó biến mất không một dấu vết

'… .. Tôi cần phải bắt lấy nó.'

Mùi hương bay gần hơn bao giờ hết và nồng đậm hơn khi ở bên cạnh anh. Serwin cố gắng thức dậy bằng tất cả sức lực của mình. Anh muốn chìm vào giấc ngủ sâu nhân lúc có mùi hương nhưng anh cố gắng chịu đựng.

“Ư…”

Một tiếng rên rỉ khẽ bật ra khỏi miệng anh. Amelie biến hình và bay đến Serwin. Cô nhìn Serwin thức dậy.

Một nếp nhăn hằn sâu trên vầng trán đẹp trai của anh, mi mắt anh run lên. Vừa mở mắt ra, ánh mắt của anh chậm rãi lộ ra. Khi ánh nắng ban mai chiếu xuống qua tấm rèm dày, nó là một màu vàng rực rỡ. Anh nhìn chằm chằm vào Amelie với đôi mắt mơ hồ.

Ngoài vẻ buồn ngủ và bất ngờ ra thì khuôn mặt cô nhìn thấy trong giấc mơ trùng xuống. Trái tim cô bắt đầu xao xuyến. Cô không thể dời mắt khỏi anh vì cô rất lo lắng.

Amelie nhìn thẳng vào mắt anh.

'Không sao đâu, không phải là mắt đen.'

Nó khác với người đàn ông trong mơ. Amelie xoa dịu sự lo lắng của cô ấy. Serwin từ từ mở mắt và tỉnh dậy.

Anh trông rất mệt mỏi. Mặt anh ta tái mát còn người thì đổ đầy mồ hôi. Nhìn thấy anh đau đớn vì bệnh tật, cô lo lắng cho dù anh là một vị hoàng đế đáng sợ dù anh có là một kẻ kinh khủng đi chăng nữa.

'Anh có bị sốt không thế?'

Amelie cẩn thận đưa tay lên trán Serwin. Đôi cánh của cô ngắn đến nỗi cô thậm chí không thể chạm tới trán anh.

"Chíp"

Cơ thể cô loạng choạng khi mất thăng bằng. Một bộ ngực giống như cục bông chạm vào trán Serwin. Serwin cau mày. Nỗi đau do 'thảm họa' gây ra như bị kim đâm khắp cơ thể.

"Chíp .. chíp .."

Amelie phải vật lộn để giữ thăng bằng nhưng lại giống như cô đang xoa bộ lông mềm mại của mình lên trán Serwin. Serwin nhăn trán. So với cảm giác đau đớn như bị kim đâm vào toàn thân, cái chạm vào mềm mại quá xa lạ. 

Nhưng anh không ghét nó. Serwin thản nhiên ngẩng đầu, chúi mũi vào thân hình nhỏ bé. Thình thích-anh nghe thấy nhịp tim đập nhanh bất thường. Nhiệt độ của con chim tăng cao một cách đáng ngạc nhiên,vì vậy anh ta cảm thấy dễ chịu hơn ngay cả khi không có mùi hương.

Anh ta thực sự muốn nuôi con chim xinh xắn này. Anh ta muốn xây một nhà kính lớn trong cung điện và đặt rất nhiều đồ chơi và cây ăn quả vào đó. Anh ta nghĩ rằng sẽ rất vui nếu chỉ nhìn thấy một chú chim đang chơi đùa xung quanh.

Nhưng anh không thể làm điều đó như anh muốn.

Bởi vì con chim này không thể sống bên cạnh anh.

Khi Serwin suy yếu có một khe hở hình thành trong phong ấn. Năng lượng của thảm họa sẽ rò rỉ qua các vết nứt và giết chết mọi thứ xung quanh anh ta. Một con chim nhỏ như thế này sẽ chết trong nháy mắt. Trái tim của con chim bây giờ đang đập rất khỏe mạnh bởi vì anh ta đã kịp thời gửi nó đi.

“Ngươi đang làm gì vậy?… Sao ngươi lại đến đây?….”

Giọng anh trầm khàn, yếu ớt. Bóng cô hiện lên rõ trước mắt anh

“ Ngươi không được ở đây ."

Đầu óc Serwin tỉnh táo lại. Anh ta đã bắt được Amelie. Amelie chỉ nhẹ nhàng chớp mắt. Cô đã quen với sự đụng chạm của anh 

'Lần này bọn họ sẽ còn tấn công mạnh hơn lần trước nữa”

Serwin đã thẳng tay ném Amelie ra ngoài cửa sổ. Anh ta nghĩ đó là cách tốt nhất để cô thoát ra khỏi một căn phòng đầy rẫy thảm họa nhưng quá khó khăn. Amelie vừa bay ra khỏi cửa sổ vừa hét lên

"Chíppppp"

Sao anh ta dám làm như vậy với một người đang lo lắng cho anh ta chứ? 

Amelie hầu như không thể giữ thăng bằng đôi cánh của mình bằng cách vỗ chúng. Tiếng thở trở nên gấp gáp hơn. Cô ấy khóc lớn không ngững chửi rủa anh là đồ phản bội, vong ân phụ nghĩa

'Tôi sẽ trả mối thù này. Anh ta nghĩ anh ta là ai mà muốn ném ai thì ném '

Nhưng Serwin lạnh lùng đóng cửa sổ. Amelie liên tục làm hành động biểu đạt sự phản đối của mình nhưng anh đã đóng rèm lại.

' Anh ta nhẫn tâm thật đấy. Đúng là đồ vô nhân đạo. '

Amelie tuôn ra những lời nguyền rủa để anh có thể nghe thấy qua cửa sổ. Sau đó cô cảm thấy mệt mỏi nên đã một mình quay về phòng

Serwin nhìn con chim rời đi. Con chim nhỏ đến nỗi khi nó bay đi chỉ còn là dấu chấm nhỏ mờ nhạt trong mắt anh. Trái tim anh cảm thấy trống rỗng khi con chim rời đi. Ngay lúc đó, mọi thứ xung quanh rung chuyển.

Chíp 

Anh nghe thấy tiếng chim kêu bên tai.

Serwin khẩn trương nhìn xung quanh. Không có gì ở đó.

'Chúng lại bắt đầu ...'

Bọn chúng làm phiền anh từng giây từng phút tạo ra một kẽ hở trên con dấu. Ảo giác nghe và nhìn đều là do bọn chúng gây ra. Bọn chúng lợi dụng Serwin lúc cơ thể anh ta đang yếu ớt mà xông ra ngoài. Cơn đau đến như thể nó đã chờ đợi.

"Ư."

Serwin cúi xuống, thân hình to lớn vạm vỡ. Tiếng chim kêu sắc bén như thủy tinh vang lên khắp nơi trong tai anh. Khi ảo giác thính giác bắt đầu, anh ta bị ngạt thở. Bọn chúng thoát ra khỏi cơ thể anh và tràn ngập căn phòng.

Ngoài mí mắt đang nhắm chặt của anh ta, có thể nhìn thấy một con chim đã chết. Con chim xoắn nằm trong tay anh. Đôi mắt màu bạc hà lấp lánh của cô đổ lỗi cho anh: do anh mà nó mới chết.

Tất cả đều là ảo giác, ảo giác này là do bọn chúng gây ra. Rõ ràng là nó đang cố gắng lay động anh và cướp đi cơ thể anh.

'Chết tiệt, thật nguy hiểm.'

Hôm nay bọn chúng dai dẳng một cách bất thường

Hai mươi năm trước, một phù thuỷ nói với anh là phong ấn của chúng sắp bị phá bỏ nên anh đã nhờ bà ta loại bỏ chúng vĩnh viễn. Nhưng bà ấy cố hết sức nhưng chẳng thể tiêu diệt được chúng nên bà ấy đã cố gắng phong ấn lại chúng một lần nữa

Thứ quan trọng có thể phong ấn được chúng một lần nữa chính là cơ thể của Hoàng đế. Serwin là hậu duệ duy nhất của hoàng gia, anh ta chỉ có thể chấp nhận bản thân là vật tế phong ấn chúng lại

Nữ phù thuỷ cũng xin lỗi và nói, "Trong 20 năm nữa." Hai mươi năm sau kể từ ngày bị phong ấn, bà ta nói rằng khi anh đến khu rừng Fidelia , có một phù thủy sẽ xuất hiện để giúp anh. 

Tin lời bà ta, Serwin đã đợi suốt hai mươi năm.

Hai mươi năm sau, Serwin đến Rừng Fidelia vào ngày đã định. Anh ta tìm thấy ngôi nhà của phù thủy nhưng nó trống rỗng. Và anh ta đã tìm thấy ngôi mộ của mụ phù thủy cách nhà không xa.

'Bà ta chết rồi.'

Niềm hy vọng duy nhất của anh ta sụp đổ, Serwin thất vọng không thôi

Dù rất vội vàng nhưng bọn chúng lại dữ dội hơn bao giờ hết. Bọn chúng đã hưởng ứng sự thất vọng của Serwin và hy vọng anh không chỉ thất vọng không thôi mà còn đến tận cùng của sự tuyệt vọng.

Anh không biết thảm họa ập đến với cơ thể mình sẽ làm gì nhưng thời gian của Serwin bây giờ là có hạn. Anh không còn có thể tự mình kiểm soát chúng nữa.

Anh phải đến một nơi nào đó không có người.

Trong đầu anh mơ hồ nghĩ đến một ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà của một phù thủy ẩn mình xung quanh một cái cây trắng. Nơi đó liệu có làm cho tình trạng của anh đỡ hơn không? Anh nâng người lên.

******

'Tôi chỉ đang lo lắng.'

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô. Anh ta không biết cô đã ngạc nhiên như thế nào. Cô không thể tin được là anh lại ném cô một cách dứt khoát như vậy. Tất nhiên, một phần cũng là do lỗi của cô, cô đã vào phòng của anh ta mà không được cho phép nhưng cô cũng chỉ muốn giúp anh ta mà thôi

Cô không muốn trở về phòng của mình vì cô  đang buồn. Cô yên vị trên lò sưởi. Hơi ấm truyền qua những viên gạch bao trùm lấy cô.

'Ném tôi đi ...Tôi ghét nhất mấy loại người cư xử như thế, cho dù là hành động nhỏ, rất nhỏ ..' 

Cô vừa ngạc nhiên vừa buồn. Lúc trước khi cô gặp anh, trong lòng anh tràn đầy lưu luyến, sao lại có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy?

Trong tiểu thuyết, Serwin là kẻ bất cẩn và có tính cách khó đoán. Chẳng đáng gì khi anh ta lấy Amelie và nói rằng anh ta yêu cô ấy rồi rời bỏ cô ấy ngay khi anh ta đến Hoàng cung. Mặc dù cô ấy đã biết điều đó nhưng cô ấy rất buồn về những ngày họ bên nhau.

Rồi cô nhớ đến khuôn mặt tái nhợt của anh

'Trông anh ta như đang bệnh vậy. Anh ta đã uống thuốc chưa? Viên thuốc ma thuật của tôi phát huy tác dụng..Ôi, sao mình lại lo cho anh ta làm gì chứ? Đây đâu phải vấn đề của mình đâu”

Amelie đánh hơi và lau mắt bằng đôi cánh của mình.

Đã bao lâu rồi? Người quản gia tiến lại gần cô một cách cẩn thận.

"Tiểu thư, sao cô lại khóc?"

Ông ấy lấy ra một chiếc khăn tay nhăn nheo và lau mặt cho Amelie.

"Cô nên vào trong ăn tối thôi."

Quản gia mở lòng bàn tay.

'Tôi ... phải ăn.'

Cô ấy đói vì tức giận và khóc nhiều. Amelie bay nhẹ và đáp xuống lòng bàn tay của người quản gia.

Người quản gia đưa Amelie đi đến nhà hàng. Ông ấy bắt đầu giải thích từng món trong thực đơn hôm nay để Amelie dễ lựa chọn. Nhưng hội trường ồn ào một cách lạ lùng.

"Có gì đó chắc chắn đang xảy ra."

Người quản gia và Amelie khi tới đó thì đã thấy hiệp sĩ của Hoàng đế cũng ở đó rồi. Giữa lúc Serwin bất tỉnh thì bọn họ đã biến đi đâu mất. Tất cả đều có biểu hiện nghiêm túc. Giữa cảm giác khẩn trương trong hội trường thì Bá tước đang nói chuyện riêng với Ethan. Serwin đi vắng nên Ethan dường như là người đãn dắt đám binh sĩ

"Có điều gì bất thường sao ạ?"

Khi người quản gia đến gần, Bá tước lên tiếng gọi ông ấy

“Quản gia, mọi thứ ông sắp xếp tốt lắm. Ta còn đang định gọi ông đây. ”

"Bệ hạ đi rồi."

Ethan vội vàng nói.

 

Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 11
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.