Bạn đang đọc:Thiên thần được nuôi dưỡng bởi ác quỷChương 14

Trong lúc đó, hiệp sĩ của Dubbled đã kéo cổ vị linh mục và ném ông ta vào một toa xe. Sau khi tôi vào lâu đài, các quản gia, người hầu của Dubbled không giấu được niềm vui.

 

“Oho, Tiểu Thư. Làm tốt lắm."

 

Người quản gia chồm tới chỗ tôi và tôi nhanh chóng ôm lấy cổ công tước….

 

“Tiểu, tiểu thư….”

 

Đôi mắt của người quản gia già có vẻ bối rối. Tôi bàng hoàng trước sự đụng chạm thô bạo của linh mục, và tôi nhớ lại những ký ức đau buồn trước khi trở về. Lúc này, ngay cả một người trưởng thành mà tôi quen cũng thấy sợ. Lời từ chối của tôi khiến người quản gia bị sốc và ông ta loạng choạng bỏ đi, Lea và những con hầu khác xúm lại quanh tôi. Những người giúp việc bắt đầu xoa dịu tôi một cách nhẹ nhàng.

 

"Tiểu thư, hãy về nhà thay quần áo."

 

"Không."

 

"Tiểu thư có thấy thoải mái không?"

 

"Không."

 

“Được rồi, thưa tiểu thư. Hãy đi đường này."

 

"Không!"

 

Cứ mặc kệ tôi đi! Tim tôi vẫn còn đập thình thịch vì chuyện vừa rồi đây này. Các quản gia kéo tôi ra khỏi Công tước, nhưng tôi vẫn vùng vẫy và bám vào cổ anh ta. Lea lo lắng nhìn tôi lại nhìn Công tước Dubbled.

 

“Thưa chủ nhân. Tiểu thư có lẽ vẫn còn rất sợ…. Tiểu thư rất muốn gặp ngài. Bình thường tiểu thư rất vâng lời… .Hôm nay, không, nửa ngày, không, thậm chí vài giờ trước… .. ”

 

Lea đã nói một tràng dài ngôn từ. Sau đó, Công tước lại nhìn xuống tôi.

 

"Ta hiểu rồi. Ta sẽ đưa con bé vào. "

 

Ngay khi ngài công tước nói vậy, mặt Lea rạng rỡ và khóe miệng cô ấy nhếch lên.

 

"Phiền phức thật."

 

"Sao vậy ạ?"

 

"Tiểu thư thích ta rất nhiều."

 

Công tước vừa nói vừa chỉ vào tôi.

 

"Có phải vậy không?"

 

Lea khô khan trả lời.

 

"Ồ, vâng…"

 

Tôi mờ mịt nhìn công tước. Trong lúc tôi đang suy nghĩ lại lời nói của công tước, đám người hầu đã đi hết. Lúc đó chỉ có tôi ở một mình với công tước.

 

Tôi thở dài một tiếng, bám vào vòng tay anh ta như một con sóc bay. Hai má bầu bĩnh của tôi đều co lại, nhưng tôi yên tâm.

 

'Cảm ơn ngài vì ngày hôm nay.'

 

Nếu không nhờ Công tước Dubbled, tôi đã phải làm con nuôi Vallua và lặp lại bất hạnh của mình rồi. Lúc đó, tôi lại nhớ lại những gì tôi vừa nghe thấy.

 

“Bỏ tay ra khỏi con gái tôi. “

 

Con gái tôi.

 

Anh ta nói tôi là con gái của anh ta.

 

'Nếu vậy…….'

 

Tôi liếc nhìn anh ta.

 

“On có thể ử nại đây ông? (Con có thể ở lại đây không?)"

 

Nhưng Công tước lại không trả lời. Có phải anh ta nói những điều đó chỉ vì có ác cảm đối với giáo hội hay không vậy? Tôi bắt đầu trở nên lo lắng và tự lẩm bẩm một mình.

 

“ Tôi có thể đuy đất một trút (tôi có thể đi tất một chút)”

 

“…….”

 

“ Tôi sẽ ăn uýt hưn (Tôi sẽ ăn ít hơn.)”

  

“……”

 

“ Tôi sẽ thựt đốt pụn. Zà, zà…. (Tôi sẽ thật tốt bụng. Và, và….):

 

Tôi chớp chớp mắt, nhìn anh ta sửa lại mái tóc ướt của mình.

 

"Ta sẽ nhận nuôi con."

 

Thật là kỳ lạ. Anh ta luôn rất vô cảm cùng giọng nói không có cảm xúc kia, nhưng tại sao đột nhiên lại có vẻ ấm áp như vậy? Tiếng củi cháy bên trong lò sưởi văng vẳng bên tai tôi. Một bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng tôi và vuốt ve thật nhẹ nhàng. Sương giá ngoài cửa sổ dần tan do hơi nóng trong phòng.

 

“……”

 

Tôi buồn ngủ đến nỗi đã bỏ lỡ một tin tức từ quản gia cho Công tước. Ông ấy đang nói rằng ba vị huynh đệ nọ sẽ sớm đến đây.

 

***

Vài ngày sau.

 

 

Tôi đang nằm sấp trên tấm thảm và rung chân.

 

“Vuyết đi vuyết đi. Đlây đlây! (Viết đi viết đi. Đây, đây!) ”

 

"Được rồi ~ Ta sẽ viết cho tiểu thư."

 

Lea cười và lấy bút màu.

 

<Leblaine Dubbled>

 

Tôi cầm cuốn sổ phác thảo của mình lên và nhìn tên mình với vẻ hạnh phúc.

 

Leblaine Dubbled

 

Dubbled

 

'Tuyệt vời!'

 

Tôi hát một bài vui sướng trong tim.

 

Khi vị linh mục đến, tôi nghĩ tôi đã lầm, nhưng họ đã ghi tên tôi vào sổ tên gia đình nhà Dubbled.

 

‘Ngài công tước thật tốt …’

 

Tôi không thể tin rằng tôi đã được nhận nuôi như vậy mặc dù tôi đã cắn vào cánh tay của vị linh mục. Chính hoàng đế đã trấn an các vị linh mục, họ đã luôn nói rằng họ không thể để tôi sống ở chỗ một công tước hung bạo như vậy.

 

‘Chắc hắn đã nhận hối lộ.’

 

À, hương vị ngọt ngào của đồng tiền. Tôi thấy lo lắng về việc bị đưa đến chỗ hai công tước khác.

 

‘Tôi chỉ mới ở đây trong 5 năm.’

 

Mina, đứa con đích thực định mệnh đó sẽ xuất hiện. Và lúc tôi khoảng mười tuổi, tôi sẽ kiểm soát được “suy nghĩ trưởng thành” của mình và rời đi.

 

'Hãy cố làm sao cho chúng ta không bị chú ý. Và tiết kiệm một ít tiền để rời đi.’ Khi tôi gắng đặt cuốn sổ phác thảo xuống sàn, một tia sáng lóe lên. Cúc trên đồng phục của một con hầu đang lủng lẳng.

 

“Nó ắp rơi ồi. (Nó sắp rơi rồi.)”

 

“Ồ, vâng. Tôi sẽ khâu nó lại”.

 

“Nàm ơn đua nó cho ta (Làm ơn đưa nó cho ta)”

  

Tôi lịch sự thu tay lại.

 

‘Việc sưu tầm và bán các cái cúc này có thể sẽ kiếm được cả khối tiền.’

 

“Cái cúc tôi có thể lấy ra không? Được chứ..."

 

Lea lắc đầu lia lịa trả lời.

 

"Không được. Lỡ như tiểu thư nuốt cái cúc đó thì sao? "

 

Con hầu gái cười một bối rối trước lời nói của Lea.

 

“Ah… không được rồi, thưa tiểu thư. Cái nút này thì không được đâu.”

 

Đủ ba mươi nút cúc cao cấp trên đồng phục Dubbled là đã có thể mua hai củ khoai tây.

 

Ngay lập tức, tôi bật chế độ “tấn công chết người”. Tôi đưa hai tay ra với đôi mắt lấp lánh.

 

"Nàm ơng .. (Làm ơn ..)"

 

Những cô hầu với vẻ mặt nhăn nhó xé đứt cúc áo của họ ra.

 

Một, hai, ba, bốn, năm. Tôi đã thu thập được năm cái.

 

Lea lại cố gắng dành lại mấy cái cúc áo của tôi. Nhưng tôi vẫn nhanh hơn, giấu tất cả vào lòng.

 

“Ta hông cho cô âu. (Ta không cho cô đâu.)

 

Tôi nói vậy, nhưng Lea vẫn có vẻ rất lo lắng. Tôi sẽ giấu chúng trong một cái túi to khi người hầu không để ý. Lea lại chỉ bất lực mỉm cười.

 

Vào lúc đó, tôi nhìn thấy một vài đôi giày mượt mà mà di chuyển nhanh qua khe cửa hơi mở.

 

“Chính là lãnh chúa Teramore và người của ông ta. Chúng ta có lẽ sẽ bận rộn đây."

 

"Lão ấy còn hống hách hơn cả ngài công tước."

 

Khi đám hầu càu nhàu, ánh mắt của Lea lại chìm xuống.

 

“Hãy chăm sóc tiểu thư thật tốt. Tốt nhất đừng cho người lộ diện. "

 

***

 

Sau đó đám giúp việc rời đi để làm việc của họ.

 

“Tôi sẽ mang bữa trưa cho tiểu thư. Tiểu thư có thể ngoan ngoãn chờ đợi được không? ”

 

"Được."

 

Khi Lea rời đi, tôi đã có một chút thời gian dành cho mình.

 

‘Một, hai, ba,… .. năm cái.’

 

Tôi đếm số nút cúc mà tôi đã thu thập được hôm nay. Lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.

 

'Ôi chúa ơi!'

 

Bên ngoài cửa sổ là một ông già với mái tóc bạc trắng và bộ râu bạc trắng đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

 

‘Cứ tưởng là ma chứ.’

 

 Tôi nhìn chằm chằm vào cửa sổ, nhẹ nhàng tì sát lồng ngực đang đập thình thịch.

 

'Hửm?'

 

Nhưng thật kỳ lạ. Tôi đã từng gặp lãnh chúa rồi.

 

‘Mình đã từng gặp lãnh chúa trước khi trở về chưa nhỉ?’

 

Khóe miệng của ông ta lúc đang nhìn chằm chằm tôi khẽ nhúc nhích.

 

Lúc cây gậy chống tay của ông ta xuất hiện, tôi bất giác nắm chặt lấy hai tay.

 

Tôi đã nhìn thấy ông ta ở đâu nhỉ?

 

Một giọng nói vọng ra từ bên ngoài cửa sổ trong lúc tôi đang cố nhớ lại.

 

"Là lãnh chúa Teramore"

 

Lãnh chúa Teramore là người mà Lea và đám hầu gái đã nói trước đó.

 

"Đúng rồi."

 

“Đức Ngài đã nói với tôi rằng thật khó để sắp xếp thời gian vì công việc khá nặng nhọc.”

 

"Lúc ông lão này đến thăm mà ngài ấy vẫn có thế bận bịu thế sao?"

 

"Vì ngài ấy luôn đến mà không báo trước, nên rất khó mà chuẩn bị mọi thứ."

 

Chính là Nos đã nói chuyện với Lãnh chúa Teramore. Biểu cảm của Nos có vẻ rất cứng nhắc.

 

“Ta thật tiếc. Vậy, ta có thể đi thăm tiểu thư không? “

 

Khi Nos nhìn thấy tôi đang nhìn cửa sổ, y lập tức lấy thân mình che đi cửa sổ và nói,

 

“Tiểu thư rất nhút nhát, vì vậy việc tổ chức một yến tiệc thì có thể để sau thưa ngài.”

 

Ông ta cười và nói, “Thôi được.” Sau đó ông lại lẩm bẩm gì đó và bỏ đi.

 

Nos lắc đầu, thở dài. Khi tôi để lộ khuôn mặt của mình, đôi mắt của Nos lại trợn to.

 

"Xin chào!"

 

“Tiểu thư…..”, Y cười toe toét.

 

Tốt tốt tốt. Một đứa trẻ biết chào hỏi, sẽ rất được lòng người lớn.

 

‘Nos là người có địa vị cao ở đây, chắc mình nên làm thân một chút nhỉ?’

 

Tôi hét lên với hai cánh tay duỗi thẳng.

 

"Ôm toa (Ôm ta)"

 

"Ta, ta có thể làm thế sao?"

 

Y mở cửa sổ và ôm tôi, đặt tôi vào vòng tay y.

 

"Hôm nay thời tiết rất thích hợp để đi tản bộ đó"

 

"Đúng vậy."

 

"Hôm nay tiểu thư có vui vẻ với đám giúp việc kia không?"

 

"Có-!"

 

Khi dõng dạc tôi trả lời, y lại hào hứng nói.

 

“Tiểu thư rất nhanh miệng nha. Được rồi, cô gái ngoan. Tôi sẽ khiến cho tiểu thư vui! ”

 

Nos tung tôi lên trời rồi lại ôm lấy tôi.

 

‘Ôi, thật là vui.’

 

Tôi cười, vô cùng phấn khích.

 

Sau đó, "Tiểu thư thấy vui chứ?"

 

Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau Nos.

 

Tôi và Nos giật nảy mình.

 

Nos hoảng sợ siết chặt lấy tôi.

 

"Trông ngươi rất hạnh phúc với con gái của ta ha. ”

 

 

 

Bạn đang đọc:Thiên thần được nuôi dưỡng bởi ác quỷChương 14
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.