Bạn đang đọc:Thiên thần được nuôi dưỡng bởi ác quỷChương 13

Tôi cố gắng vùng vẫy khi bị chôn vùi trong tủ nơi mà Lea cất hành lý của tôi trong đấy

 

"Ôi trời!"

 

Lea ngạc nhiên lại nhanh chóng kéo tôi ra khỏi ngăn kéo.

 

"Người đang làm gì vậy?"

 

“ Ái túi mà ông em tặn cho đâu rùi ạ ? (Cái túi mà ông em tặng cho đâu rồi ạ ?) ”

 

"Người đang tìm cái túi đó sao ?"

 

Ông lão, người đã rời đi với công tước, đã từng mang cho tôi một chiếc túi trẻ em. Đó là một chiếc túi hình con voi màu hồng đào.

 

"Cái túi ở đây ạ."

 

Lea tò mò nhìn tôi khi tôi tìm thấy chiếc túi và mang nó lên vai.

 

Nhưng, tôi chỉ cùng nó và chạy ra ngoài.

 

Lea, xin lỗi. Đây là chuyện mà tôi phải làm một mình.

 

‘Bởi vì tôi đã sẵn sàng để chạy trốn.’

 

Có lẽ nếu không các linh mục của nhà thờ sẽ đưa tôi đi. Nữ hoàng đã cho tôi một sự lựa chọn, nhưng nếu nhà thờ kiên quyết phản đối một cách mạnh mẽ thì bà ấy sẽ đứng về phía họ như thể tôi không có sự lựa chọn nào khác.

 

Từ bây giờ trở đi, không có lý do gì để tôi ở lại đây và ngay cả khi công tước có ở đây và phản đối Nữ hoàng. "Nếu tôi được ValiLua nhận nuôi thì việc chạy trốn là bất khả thi."

 

Đến nỗi trong trường hợp khi tôi đang trên đường đến thủ đô, tôi mới có thể trốn thoát được.

 

'Chỉ có cơ thể này thì rất nguy hiểm, nhưng nếu tôi đến chỗ ValiLua,tôi sẽ bị lạm dụng và giết chết.'

 

Tôi hi vọng có thể chọn thứ mà tôi muốn. Tôi bước vào bếp và thò mặt qua bàn nấu ăn. Người đầu bếp đang phục vụ bữa ăn, mỉm cười và hỏi.

 

"Có chuyện gì sao, tiểu thư?"

 

 

 

"Ước, làn ưn."(Nước,làm nước)

 

"Vâng."

"Nhiều vào ạ."

 

Cô ấy đổ rất nhiều nước vào một cái chai có nắp và nói rằng tôi sẽ làm đổ nếu tôi mang đi.

 

“làm ưn hãy đặt nó ở đây. (Làm ơn hãy đặt nó ở đây) ”

 

Khi tôi quay lưng lại, người phụ bếp mỉm cười và cất chai nước vào túi của tôi.

 

"Nước đã được cho vào."

 

Bây giờ là thức ăn.

 

Thức ăn được chuẩn bị bằng cách bỏ bớt đồ ăn nhẹ. Nhưng trong trường hợp khẩn cấp, tôi vẫn không thể từ bỏ đồ ngọt. Thứ trực tiếp đến não nhất là đồ ngọt. Tôi đã từng hành động như một đứa trẻ khi tôi mệt mỏi, buồn ngủ hoặc đói cho đến khi não của tôi bắt đầu dừng hoạt động. Vì vậy, đồ ngọt là phải có.

 

Tôi đi đến phòng kẹo mà Công tước đã cho tôi. Bỏ một viên kẹo vào túi.

 

"Một có vẻ hơi ít nhỉ"

 

"Hai vẫn còn quá ít .."

 

Lại lần nữa.

 

'Ầy, mình không có thời gian với điều này.'

 

Túi đựng phình lên khi tôi đặt đồ vào. Không thể kéo khóa kéo lên được. Túi quá nhỏ. Nhưng tôi chỉ có đặt ba mươi viên kẹo trong đó thôi mà. 

 

Tôi cần đóng gói bản đồ và quần áo. Và sau đó là giày. Những đôi giày trẻ em nhẹ sẽ nhanh hỏng và không thích hợp cho những chuyến đi xa. Tôi e rằng tôi sẽ chỉ phải cho vào mười cái kẹo. Tôi lấy kẹo trong túi ra và trở về phòng.

 

Nhìn vào mắt Lea, tôi lẻn vào sau tấm rèm khi cô ấy dọn dẹp phòng. Sau đó, tôi lấy ra một số đồng bạc giấu trong cửa sổ.

 

‘1,2,3,4 ......... 11’

 

Tôi đã thu thập những gì mà các chư hầu đã cho tôi. Khi tôi chuẩn bị xong, Lea liếc nhìn tôi.

 

"Cô chủ định chơi với chúng à ?"

 

"Không!"

 

"Hừm."

 

"Em không có thu xếp khăn gối gì đâu!"

Lea cười khúc khích khi tôi vẫy tay lung tung để giải thích. Nhưng nụ cười lại nhanh chóng vụt tắt. Lea nhẹ nhàng ôm tôi.

 

"Tôi đoán tôi nên để người đi ..."

 

"......."

 

"Đó là cơ hội để lớn lên trong một môi trường tốt hơn và được cha mẹ yêu thương. Điều đó sẽ tốt cho em."

 

Tôi cắn môi và cuộn tóc lại.

 

"Em sẽ hạnh phúc. Em thật là một người đáng yêu, và chị chắc chắn rằng mọi người sẽ yêu mến Em."

 

Tuy nhiên, Lea mỉm cười như thể cô đã gạt đi nhanh chóng. Giọng nói thều thào khiến tôi không cầm được nước mắt.

 

Không, Lea.

 

Họ không thích tôi chút nào. Tôi thà hạ thấp bản thận còn hơn là đi!

 

Tôi nghĩ vậy, nhưng cô ấy không thể làm gì được cho tôi, người chỉ là một nhân viên. Mọi sự giúp đỡ sẽ chỉ gây nguy hiểm cho tính mạng của Lea.

 

"Nào, chúng ta đọc sách đi."

 

"Eung ........"

 

Tôi gật đầu và cùng Lea đi đến chỗ những người hầu gái đã đợi sẵn. Những người giúp việc đặt tôi ngồi trên ghế sofa.

 

'Đây là cái gì vậy?'

 

Những nhân viên khác đang đứng cạnh bức tường và cầm thứ gì đó dưới đáy tay của họ.

 

"Cái đó đang dạo gần đây đang được mang lên rất nhiều."

 

Những người này đang cầm đồ ăn nhẹ. Đó là một món ăn nhẹ thực sự ngon.

 

Bữa ăn nhẹ của ngày hôm nay là kem sữa trứng. Tôi đã rất mong đợi món kem mà tôi đã có vào tuần trước vì nó quá ngon. Trò chơi cưỡi ngựa mà chúng tôi chơi rất vui.

 

Tôi rất buồn khi nhớ về Công tước xứ Dubbled. So với kiếp trước, nơi này là thiên đường. Khi tôi nghĩ về việc rơi xuống địa ngục khi đang sống trên thiên đường, mắt tôi đang chảy nước. Khi tôi khóc, các nhân viên chạy đến trong sự kinh ngạc.

 

"Tiểu thư, tại sao cô lại khóc?"

“Ai đã khiến con tôi khóc? Ai đã làm?"

 

"Tôi sẽ đá vào mông họ cho mà xem!"

 

Ngay cả Lea chạm vào má tôi với vẻ lo lắng.

 

'Nếu tôi đi, tôi sẽ không bao giờ gặp lại Lea nữa.'

 

Tôi ngày càng buồn hơn! Tôi oà khóc. Có lẽ là do tôi tiếp tục suy nghĩ. Không gì có thể kìm nén được nỗi muộn phiền. Giá như Công tước Dubbled ở đây. Sau đó, chắc hẳn đã có một hy vọng mờ nhạt là tôi có thể không phải đi.

 

Anh ấy có thể không để tôi đi vì anh ấy ghét nhà thờ.

 

"Tại sao con bé của tôi lại khóc vậy?"

 

"......"

 

"Vâng? Có chuyện gì vậy ạ? "

 

"Tôi nhớ Công tước!"

 

Tôi không biết mình nhớ người đàn ông máu lạnh đó. Thậm chí điều đó còn khiến tôi khóc đỏ cả mũi.

 

***

 

Các linh mục của giáo hội đã đến lâu đài của Dubbled. Mấy ngày nay, tôi khóc suốt. Tôi khóc khi tắm trong nước ấm, khóc khi ăn vặt và khóc khi ngủ.

 

Nếu tôi cứ đi theo hướng này thì tôi chắc chắn sẽ chết một lần nữa. Sự trở lại này thật khủng khiếp, cái chết của tôi thật oan uổng, và tôi rất buồn vì nó không công bằng. Tôi không thể ngừng khóc vì không biết phải đổ lỗi cho điều gì.

 

Những người hầu trông có vẻ rất lo lắng. Họ nhìn tôi, không biết phải làm gì sau khi tiễn tôi. Có rất nhiều thứ mà những người hầu ở Dubbled đã đưa cho tôi.

 

Có chăn, khăn tay và đồ ăn nhẹ.

 

"Họ là những người thực sự ấm áp"

 

Khi tôi nhớ đến vị linh mục hay cười, những điểm tuyệt vời của người dân Dubbled trở nên rõ ràng hơn. Người đàn ông đến đón tôi đeo một chiếc nhẫn nhọn hoắt và những chiếc vòng dạng dây chuyền trên cổ.

 

"Tiểu thư, cô có ổn không?"

 

"Vâng."

"Chắc hẳn phải khổ cực cho cô lắm khi một mình ở đây"

 

“Nó khum khổ cực (nó không khổ cực)”

 

"Đừng lo lắng từ bây giờ nữa nhé. Chúng tôi đã tìm thấy một người sẽ nuôi dạy bạn bằng tình yêu thương. Công tước xứ ValLua là một học giả nổi tiếng."

 

Ý ông là sao với tình yêu thương ư. Kẻ xấu đó đã chăm sóc tôi bằng một cây roi đấy. Bên cạnh đó, việc lựa chọn của bên giáo hội không phải hoàn toàn sẽ là vua ValLua.

Bên cạch đó nữa,tôi chỉ được đưa đến những gia đình thân thiện dễ lợi dụng mà thôi

 

" Tôi khôn i âu (tôi không đi đâu)"

 

" Thôi nào đi thôi"

 

"Aah !!"

 

Tay ông ta thô bạo kéo tôi đi.

 

"Nào, đi thôi!" Ông ta vừa nói, lại kéo mạnh cánh tay tôi. "Đau quá!"

 

Lúc tôi hét lớn, những người hầu ra tiễn tôi mới giật mình. Nhưng khi đang Lea can thiệp, thì quản gia lại nắm lấy vai cô và lắc đầu.

 

"Nếu mày làm điều này Chúa sẽ nguyền rủa mày đấy ."

 

Đó không phải là những gì mà ông ta có thể nói với một đứa trẻ. Và ông nên biết tôi đã bị nguyền rủa rồi.Tôi lắc đầu xua tay.

 

"Không."

 

"Ôhô! Con gái hư sẽ bị đòn roi! ”

 

Tôi thực sự nghĩ rằng tôi đã bị mất cánh tay của mình vào lúc này. ông ta kéo tôi với lực mạnh hơn. Thật là đau đớn.

 

"Nếu mày may mắn hơn được nhận nuôi bởi một gia đình danh giá đã sản sinh ra một vài học giả vĩ đại, thì ít nhất bạn cũng nên thể hiện lòng biết ơn."

 

Có mùi rượu.Hình ảnh của thắt lưng da đang kéo lê trên sàn. m thanh của dây da xoẹt qua không khí.

 

"Jak!"

 

Tôi cảm thấy như tôi đã trở lại cuộc sống thứ hai của mình. Tên linh mục nheo mắt nhìn tôi thở hổn hển.

 

“Cái-, cái gì. Có chuyện gì với mày vậy?"

sau đó

 

"Bỏ tay ra khỏi con gái tôi."

 

Một giọng nói rất trầm thấp và lạnh lẽo đến từ phía trước cổng.

 

'Tôi cảm thấy choáng ngợp ... 一

 

Đó là giọng nói đưa tôi trở về thực tại khi chìm trong ký ức. Công tước Dubbled ngắt lời tôi và vị linh mục.

 

Vị linh mục hoang mang nhanh chóng tỉnh lại và đối đầu với Công tước.

 

"Đứa bé sẽ được giao cho Công tước Vallua."

 

“Trong trường hợp đó chúng ta sẽ cân nhắc lại”

 

"Thật là nực cười -"

 

Vút--

 

Khi tên linh mục phản đối, những thanh kiếm của hiệp sĩ Dubbled’s nhanh chóng chĩa vào cổ vị linh mục. Trong nháy mắt, khuôn mặt của một tu sĩ được bao quanh bởi hàng chục thanh kiếm trở nên xanh mét. Nhưng Công tước đã nói một cách ngờ vực.

 

"Ta chưa cho phép ngươi mở miệng."

 

"Th … thưa ngài ......"

 

Không lâu sau, ánh mắt của công tước từ từ nhìn xuống chỗ tôi.

 

"Aghh!"

 

Vị linh mục, cánh tay bị méo thành một hình dạng kỳ cục, hét lên.

 

Sau khi đẩy linh mục ra, anh ta nhẹ nhàng nâng tôi lên. Tôi sụt sịt nước mũi mà đang mà chảy xuống 

"Công tước ......"

 

Ông ấy nhẹ nhàng xoa đôi má đang nức nở của tôi, nhíu mày và nói,

 

"Con trông xấu quá."

 

Ngay cả khi ông nói điều đó. Nước mắt tôi cứ rơi

 

"Ta sẽ phải rửa mặt cho con thôi."

 

Ông ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi, ôm tôi vào lòng. Rồi ông ấy bước vào lâu đài mà không chút do dự.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc:Thiên thần được nuôi dưỡng bởi ác quỷChương 13
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.