Bạn đang đọc:[18+] Sao ThủyChương 34

 

Vết thương trên đùi Thẩm Nhĩ Nhu không có gì đáng ngại, nhưng bị Thẩm Quốc Lập nhìn thấy, lo lắng cô đi lại không thuận tiện, cho nên muốn đích thân đưa đón.

 

Cho nên mấy ngày nay, cô chưa có thời gian đi tìm Ôn Diễn Hàng, nghe Quý Tinh nói, gần đây hắn thường hay đến trường học.

 

Trạng thái mấy ngày nay của Thẩm Nhĩ Nhu là, biết bảo bối của mình ở bên người, nhưng lại không thể không đi ứng phó với chính cha già của mình.

 

Nhìn từng ngày từng ngày trên bảng càng giảm bớt, Thẩm Nhĩ Nhu nôn nóng vạn phần.

 

Cuối cùng đến một ngày, cô ở trước mặt Thẩm Quốc Lập nhảy đi nhảy lại vài cái, nói với ông cô đã khỏi hẳn.

 

Ngày đếm ngược trên bảng đen, chỉ còn hai mươi ngày.

 

“Vừa rồi có một nữ sinh tới tìm hắn, mình thấy hắn có vẻ không nguyện ý lắm, những vẫn đi ra ngoài, còn nghe loáng thoáng được là muốn đi quán bar gì đó?”

 

Trong lòng Thẩm Nhĩ Nhu phát lạnh, sốt ruột thật sự.

 

“Quán bar nào?”

 

“Hình như là phố học sinh kia.”

 

“Được.”

 

“Sao vậy, cậu muốn đi theo? Vết thương ở chân cậu khỏi chưa? Ba cậu không xem cậu rồi?”

 

“Đúng vậy, người què nhỏ mỹ mạo sẽ vì yêu mà trả giá.”

 

“Thế còn tiết tự học buổi tối thì sao?”

 

“Nam nhân chỉ có một, tiết tự học buổi tối còn có hai mươi buổi.”

 

Thế là, Thẩm Nhĩ Nhu bỏ tiết tự học, đi vào quán bar tìm tình yêu.

 

Quán bar không phải chính quy, đối vị thành niên cũng là làm như không thấy.

 

Lúc trước Diệp Băng Thanh gọi cô đã từng đi mấy lần, cho nên cô ngựa quen đường cũ mà vào quán bar.

 

Sau khi vào quán bar Thẩm Nhĩ Nhu liền liên tục tìm kiếm thân ảnh Ôn Diễn Hàng.

 

Anh ở trong đám đông rất dễ khiến người khác chú ý, cho dù có là trong hoàn cảnh tối đen, cô chỉ cần liếc mắt một cái liền có thế nhận ra anh.

 

Xung quanh chen chúc ầm ĩ, chỉ có khí chất của anh không hợp nơi đây, thực an tĩnh.

 

Cô nhìn thấy hắn, cũng cảm thấy thế giới này chỉ có một mình hắn.

 

Cô độc, bi thương, tĩnh mịch, là những gì cô nhìn thấy trên người hắn.

 

Một trận chua xót đột nhiên xộc lên lên mũi cô, trái tim như là bị nhéo đau.

 

Cúi đầu rơi xuống vài giọt nước mắt, cô lau khô nước mắt, tìm một chỗ cách hắn không xa ngồi xuống.

 

Vị trí này, hắn giương mắt là có thể nhìn thấy cô.

 

Cô đương nhiên hy vọng hắn có thể chủ động tới tìm chính mình, nhưng là hiện tại hắn rõ ràng không giống như đời trước, so với đời trước hắn càng khó tiếp cận.

 

Tùy tiện uống lên một ngụm bia, vốn là muốn cho Ôn Diễn Hàng nhìn thấy cảnh này sẽ đến ngăn cản cô, uống hết một lon xuống bụng, Ôn Diễn Hàng vẫn không động đậy gì.

 

Thẩm Nhĩ Nhu u oán mà nhìn về phía hắn, hắn cũng đang nhìn cô, thần sắc trong mắt sâu thẳm, bộ dáng tâm tình không được tốt, nhưng vẫn không nhúc nhích.

 

Thẩm Nhĩ Nhu tức giận uống thêm một lon, cuối cùng say thật rồi, đầu ong ong vang lên, ý thức được tình huống bất ổn, cứ tiếp tục như vậy, Ôn Diễn Hàng không tới tìm cô, cô say đến không về nhà được sẽ rắc rối lớn.

 

Cô dùng sự tỉnh táo còn sót lại trong đầu, rời khỏi quán bar.

 

Nghĩ đến phản ứng lạnh nhạt của Ôn Diễn Hàng, trái tim cô không nhịn được uỷ khuất, bắt đầu hoài nghi rốt cuộc lá thư tình kia có phải hắn viết hay không? Hắn thật sự thích cô sao?

 

Mải nghĩ đến chuyện này, không để ý dưới chân có vật cản, liền ngã trên mặt đất.

 

Thẩm Nhĩ Nhu say lại cảm thấy ủy khuất, đơn giản bất chấp tất cả, ngã thì ngã đi…

 

Nhưng là không có đau đớn như trong tưởng tượng của cô,

 

Cô được đỡ, một bàn tay hữu lực vững chắc ôm lấy eo cô.

 

Đầu mũi quanh quẩn hương bạc hà mà cô quen thuộc, xen lẫn mùi rượu, ngoài ý muốn lại rất dễ ngửi, làm Thẩm Nhĩ Nhu thực tâm an.

 

Thẩm Nhĩ Nhu dựa vào trong lòng ngực hắn lộ ra tươi cười nhàn nhạt.

 

Liền biết rõ.

 

“Tại sao ngày nào cũng té ngã?” Giọng nói của Ôn Diễn Hàng vang lên ở đỉnh đầu nàng, hơi mang ý tứ chỉ trích.

 

Thẩm Nhĩ Nhu ở trong lòng ngực hắn cọ cọ, trong giọng nói mang theo men say ngây thơ, “Em đau đầu.”

 

Ôn Diễn Hàng ngây ngẩn cả người, cô làm nũng cũng không muốn xa rời làm hắn không biết phải làm thế nào, hắn không rõ hắn đang làm cái gì.

 

“Em tới nơi này làm cái gì?” Thẩm Nhĩ Nhu không rời khỏi người hắn, gần như điên cuồng mà tham luyến mùi hương và độ ấm trên người hắn.

 

Ôn Diễn Hàn cả người cứng đờ, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của cô trong gang tấc.

 

Gần đầy hắn tiếp xúc với rất nhiều nữ sinh, phần lớn thời điểm đều không cần hắn chủ động, chỉ những lúc cần thiết cho một chút phản ứng đủ rồi, hắn không cảm thấy rung động là vì cảm thấy rất hời hợt, lại càng không có cảm xúc. 

 

Hắn từng nhìn thấy cơ thể cô trần trụi, trong đầu lúc này tự nhiên nhớ tới làn da trắng nõn mịn màng của cô ngày đó, bầu ngực trắng hồng đầy đặn còn có cặp mông mượt mà, vật dưới thân không có tiền đồ rất nhanh nổi lên phản ứng.

 

Nhưng tình huống hiện tại làm hắn dị thường bực bội, hắn không rõ ý đồ của Thẩm Nhĩ Nhu, không biết rõ cô rốt cuộc muốn làm cái gì, không biết… cô đều bày ra dáng vẻ này với mọi nam sinh sao?

 

Không đợi được câu trả lời của hắn, Thẩm Nhĩ Nhu hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Bởi vì hơi say, con ngươi cô sáng lấp lánh ướt át, vừa đáng thương lại đáng yêu.

 

“Anh biết vì sao mà em đến đây không?” Thẩm Nhĩ Nhu hỏi hắn, hơi thở nóng bỏng mang theo men say, Ôn Diễn Hàng không uống rượu, nhưng giờ phút này lại cảm thấy có chút say.

 

“Vì sao?” Hắn khó khăn mở miệng, âm thanh khàn khàn.

 

“Tìm anh.” Thẩm Nhĩ Nhu hướng yết hầu hắn phun khí nóng, cô nhớ rõ yết hầu Ôn Diễn Hàng rất mẫn cảm, chỉ cần cô muốn khiêu khích hắn, liền hướng yết hầu hắn phun khí.

 

Quả nhiên, bàn tay bên hông lập tức nấm chặt.

 

Ôn Diễn Hàng như là không thể khống chế được chính mình, ôm cô rất chặt.

 

“Vì sao?” Ôn Diễn Hàng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh hỏi, thật sự muốn biết đáp án.

 

Thẩm Nhĩ Nhu từ hắn trong lồng ngực tránh thoát ra, tựa vào bức tường sau lưng, như ý muốn thấy được mất mát nồng đạm trong mắt Ôn Diễn Hàng. 

 

Trong lòng cô cười trộm, không giả vờ nữa sao?

 

Cô mở to đôi mắt mờ mịt nhìn chằm chằm Ôn Diễn Hàng, chậm rãi duỗi tay ôm cổ hắn qua, kéo hắn tới thật gần.

 

Hắn giống như là bị mê hoặc, từng chút từng chút tiến gần cô.

 

Dần dần, khoảng cách hai người chỉ còn 5 cm .

 

Ôn Diễn Hàng thấy cô gái trước mắt khẽ mở môi đỏ: “Em có thể hôn anh không?”

 

Chỉ một thoáng, tim Ôn Diễn Hàng đập như sấm.

 

——

 

Thẩm Nhĩ Nhu: Ta, người què nhỏ xinh đẹp.

 

Bạn đang đọc:[18+] Sao ThủyChương 34
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.