Bạn đang đọc:[18+] Sao ThủyChương 18

 

“Cậu trước hết là chấn chỉnh tốt lại bản thân mình, đi đến phòng y tế để xử lý vết thương một chút, còn nữa đem sự việc hôm nay nói cho chủ nhiệm của lớp cậu biết.” Thẩm Nhĩ Nhu đề xuất một số ý kiến cho cô ấy.

 

“Nhưng mà…nhà trường có phải sẽ không quản lý những việc này?” Cô ấy vừa khóc vừa nói.

 

“Sẽ có người quản lý…” Thẩm Nhĩ Nhu cũng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể an ủi cô ấy như vậy.

 

Chắc chắn sẽ có người quản lý.

 

……

 

Quý Tinh nhìn thấy bộ dạng hồn vía lên mây của Thẩm Nhĩ Nhu, cảm thấy rất kỳ lạ.

 

Cậu ta vươn tay huơ huơ trước mắt Thẩm Nhĩ Nhu, “Ở đây.”

 

“Hửm? Sao thế?” Thẩm Nhĩ Nhu định thần hỏi.

 

“Sao nhìn cậu có vẻ xuất thần vậy?” Quý Tinh nghi hoặc.

 

“Sau giờ học cậu có thể đi cùng tớ không?” Thẩm Nhĩ Nhu lôi kéo tay Quý Tinh.

 

Vừa nãy vẻ mặt hung ác của Diệp Băng Thanh cùng những lời đe dọa không ngừng hiện ra trong đầu cô, cô thật sự rất sợ, sợ bị Diệp Băng Thanh chặn đường và đánh đập trong hẻm một lần nữa.

 

“Có thể a…” Quý Tinh đáp ứng.

 

“Có phải đã phát sinh chuyện gì rồi không?” Quý Tinh lại hỏi.

 

“Không có việc gì, chính là đi một mình quá buồn chán.” Thẩm Nhĩ Nhu cười nhẹ rồi nói.

 

Quý Tinh có dây thần kinh lớn, tin lời cô nói là thật.

 

Ôn Diễn Hàng đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ, đôi mắt vừa dài vừa hẹp suy tư nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhĩ Nhu, con ngươi đen láy ánh lên vẻ thâm sâu khó đoán.

 

“Nhu Nhu, tạm biệt.” Quý Tinh mang cặp sách lên lưng cùng cô từ biệt.

 

Trước mặt là giao lộ, Thẩm Nhĩ Nhu đi về hướng bên trái, Quý Tinh đi về hướng bên phải.

 

“Ừm, tạm biệt.” Khóe miệng Thẩm Nhĩ Nhu nhếch lên.

 

Chỗ này cách nhà chỉ còn hai giao lộ, nên không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, trong lòng cô âm thầm suy nghĩ.

 

Đi chưa được hai trăm mét.

 

Thì Diệp Băng Thanh xuất hiện.

 

Giống như trước đây, cũng mang theo đám chị em to khỏe của mình.

 

“Theo mày cũng mấy con đường rồi. Cuối cùng cũng đi một mình sao?” Diệp Băng Thanh bước đến trước mặt cô, đưa đay vỗ vỗ vào gương mặt trắng bệt cứng đờ của Thẩm Nhĩ Nhu.

 

“Chúng ta cùng nhau tính món nợ đi, tính từ chỗ nào thì tốt hơn?” Móng tay nhọn hoắt từ từ chạy trên gương mặt cô, để lại một vệt mảnh khảnh hồng hồng.

 

“Trông cũng rất xinh đẹp, cũng chính gương mặt này, đã thu hút sự chú ý của Ôn Diễn Hàng? Hay là cơ thể?” Diệp Băng Thanh rằng giọng nói từng chữ một, tay chạm vào mặt cô, hướng xuống đánh dấu.

 

Chạm đến những chiếc cúc trên áo đồng phục học sinh của cô.

 

Thẩm Nhĩ Nhu nắm lấy tay cô ta, ngăn cản.

 

“Vẫn còn phản kháng? Bắt lấy.” Diệp Băng Thanh quay đầu lại nói với một cô gái cũng khá sinh xắn đang đứng như xem trò vui nói.

 

Cánh tay Thẩm Nhĩ Nhu ngay lập tức bị nắm chặt, giống như đang đóng đinh một tội nhân vào tường để hành huyết.

 

Cô tự nói với chính mình không được sợ, nhưng vành mắt từ từ nóng đỏ lên nước mắt thi nhau rơi xuống.

 

Diệp Băng Thanh thong thả ung dung chạm vào cúc áo của cô, cởi ra một cái: “Đoạn phim buổi trưa đã xóa chưa?”

 

Cởi tiếp cúc áo thứ hai, “Mày nói mày sẽ cố gắng trốn tránh tao thật tốt thì sẽ không có việc gì, nhưng vẫn cương quyết nhảy nhót đến trước mặt tao.”

 

Cúc áo thứ ba bị cởi ra, “Vẫn khăng khăng tọc mạch đến việc của tao phải không?”

 

Tiếp theo là cúc áo thứ tư, “Ngực lớn như vậy, thảo nào Ôn Diễn Hàng không thích mới lạ.”

 

Cúc áo cuối cùng cũng bị cởi bung ra, “Chốc lát nữa đây tao cũng sẽ chụp cho mày một bức ảnh thật đẹp, sẽ cho tất cả mọi người cùng xem.” 

 

Tất cả các cúc trên áo đồng phục đều bị mở bung ra.

 

Thẩm Nhĩ Nhu không ngừng rơi nước mắt trong tuyệt vọng.

 

Cô nghĩ trong giờ phút này, lòng tự trọng là thứ đồ rẻ mạt không đáng một xu.

 

Bản thân thật là vô dụng, mặc dù được trọng sinh lần nữa nhưng vẫn bị đám người này chà đạp tàn nhẫn như thế.

 

“Đừng khóc, cười một cái nào, để bọn tao giúp mày chụp vài kiểu ảnh thật đẹp.” Diệp Băng Thanh lấy điện thoại của mình ra.

 

Thẩm Nhĩ Nhu bi thương nhắm chặt đôi mắt mình lại, cố chấp không hé nữa lời khỏi miệng.

 

“Buông tay.” m thanh của một nam sinh, ẩn nhẫn khắc chế cơn thịnh nộ to lớn sắp bùng lên.

 

Tất cả mọi người đều sừng sờ, xoay người để nhìn chủ nhân của âm thanh vừa phát ra.

 

Thẩm Nhĩ Nhu cũng nghe thấy, cô cố hết sức mở to đôi mắt để nhìn người nam sinh đó.

 

Nhưng tầm nhìn của cô bị nước mắt làm cho mơ mơ hồ hồ, cô vẫn không thể nào nhìn thấy rõ đó là ai.

 

Là ai đến cứu cô.

 

Ôn Diễn Hàng.

 

Cô đột nhiên rào khóc thành tiếng, cảm xúc đã tích góp bấy lâu nay bỗng nhiên như tường thành sụp đổ vỡ vụn, bất chấp tất cả cô cuồng loạn mà khóc tức tưởi.

 

Không phải như vậy.

 

Rõ ràng là cậu ta đến cứu cô.

 

Ở kiếp này nên là cô đến cứu cậu ta, không phải là cậu ta đến cứu cô.

 

[Theo dõi truyện để nhận được thông báo chương mới nhanh nhất]

 

 

Bạn đang đọc:[18+] Sao ThủyChương 18
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.