Bạn đang đọc:Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt NgàoChương 24

Tài xế trầm ngâm một lúc, "Hôm nay Doãn tổng ở tập đoàn bận bịu cả ngày, buổi tối còn đồng ý đến đây đứng lớp, tôi đoán là Doãn tổng nghĩ hôm nay là thứ sáu, lên lớp xong có thể thuận tiện đón cô về chung cư."

Mộ Dữu rũ mặt cụp xuống, khẽ xì một tiếng, nhỏ giọng thầm thì: "Ai thích để anh ấy đón chứ."

Hai người bọn họ không phải là người yêu thật, chẳng lẽ cứ mỗi cuối tuần lại dính với nhau một chỗ?

Doãn Mặc còn chưa xuống, cô tuỳ tiện mở điện thoại lên.

Hách Mộng Thành gửi wechat cho cô, là một bức ảnh chụp màn hình được chụp lại trên diễn dàn, có người đem chuyện Doãn Mặc đến trường dạy học nói ra, còn chụp hình, dẫn chứng sự thật.

Hách Mộng Thành: [Tớ mới thấy, Doãn Mặc thật sự đến dạy học à!"

[ Nghe nói anh ấy chỉ đến một buổi duy nhất là tối nay thôi, lần sau sẽ không có nữa, mẹ ơi, con đã bỏ qua cái gì đây này hu hu hu ]

[ Dữu tử, cậu có thể chụp cho tớ một tấm hình siêu lớn được không, tớ muốn! ]

Mộ Dữu: [ Không có, bây giờ đã tan học rồi. ]

Hách Mộng Thành: [ khóc ròng ròng.jpg ]

Mộ Dữu đang muốn nói cho cô nàng biết rằng, đừng có quá bi thương về chuyện bức hình siêu lớn, mà hơn hết cô nàng phải nên lo lắng tiết trốn học này đã có vấn đề, bởi vì sự tình học thay đã bị bại lộ.

Hách Mộng Thành lại nhắn tin tới: [ Đúng rồi, anh ấy có điểm danh không đó? Lần trước sau khi ăn cơm với nhau xong không biết anh ấy còn nhớ rõ tên của chúng ta không, cậu hô thay tên tớ có bị lộ hay không vậy? ]

Lúc này, một bên cửa xe bị người mở ra, theo sát lấy là Doãn Mặc ngồi vào, tiện tay cởϊ áσ khoác đang mặc trên người ra.

Anh quay đầu đang muốn nói chuyện với Mộ Dữu, bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa kính xe.

Hai người cùng nhau nhìn sang bên kia.

Đứng ở bên ngoài cửa sổ, là Đồng Lạc Dao.

Sao cô nàng lại theo tới đây rồi?

Mộ Dữu còn ngồi ở trong xe, lúc này mới giật nảy mình.

Cũng không kịp suy nghĩ nhiều, cô cấp tốc từ chỗ ngồi của mình đứng dậy, sau đó kéo áo khoác của anh trùm lên người mình, tạo ra trong xe chỉ có Doãn Mặc và một tượng giả,

Động tác của cô quá nhanh.

Doãn Mặc còn không kịp phản ứng lại, người đã giống như viên thịt chạy đến bên chân của anh, ôm lấy chân của anh.

Cô đem đầu hạ xuống thấp hết khả năng của mình, dùng áo khoác che kín đầu lại.

Doãn Mặc cụp mắt xuống, cơ bắp quanh thân như bị kéo căng.

Đồng Lạc Dao lại gõ gõ cửa sổ xe, khuôn mặt của Doãn Mặc nhạt xuống, chấm rãi đem của sổ xe hạ xuống một phần ba.

Bên ngoài không chỉ có mình Đồng Lạc Dao đứng ở đấy, đi theo sau còn có thêm mấy nữ sinh.

Doãn Mặc thanh lãnh mở miệng, giọng nói không mang theo nửa phần tình cảm: "Có việc?"

Mấy nữ sinh này gần đây bắt quan hệ cùng với Đồng Lạc Dao sao khi nghe được những tin tức kia, nghe nói hôm nay Doãn Mặc đến trường học, những người đó dắt Đồng Lạc Dao đến, hi vọng có thể nói chuyện với Doãn Mặc ở khoảng cách gần, giống như lần trước cô nàng đưa theo Mộ Dữu, Hách Mộng Thành và Trách Trách vậy.

Thật ra trong lòng của Đồng Lạc Dao cũng không yên lòng, buổi tối hôm nay hình như anh họ không có đến.

Cửa sổ xe mở ra, trong xe người đàn ông chỉ lộ ra nửa mặt, cặp mắt kia lạnh lẽo, tránh xa ngàn dặm, nhìn Đồng Lạc Dao giống như đang nhín một người xa lạ nào đó.

Mấy người kia đang nhìn đến đây, Đồng Lạc Dao khẽ cắn môi, mở miệng giọng dịu dàng nói với Doãn Mặc: "Doãn tổng, em là Đồng Lạc Dao."

Doãn Mặc không nói lời nào, trên nét mặt lộ ra vẻ lạnh nhạt, đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo, khiến cho người khác có cảm giác bị áp bức.

Đầu ngón tay Đồng Lạc Dao lạnh buốt, trong lòng bàn tay lại ra một tầng mồ hôi: "Cái kia, bạn của em muốn làm quen với anh, chắc ngài còn chưa có ăn tối đúng không, không thì cùng nhau đi ăn khuya?"

Rốt cục cũng nói ra khỏi miệng được, tâm của Đồng Lạc Dao nhốn nháo, chờ đợi người đàn ông trong xe phản ứng.

Xung quanh mình yên tĩnh hai giây, người đàn ông chậm rãi nhấc mí mắt lên, ở trên người cô nàng nhìn kỹ một lúc, nói ra lời không có chút nhiệt độ nào: "Tôi không cùng người không quen biết đi ăn cơm."

Không để ý nét mặt kinh ngạc của Đồng Lạc Dao, anh đem cửa sổ xe đóng lại.

Tài xế khởi động xe, lái xe rời đi.

Mộ Dữu co ro sắp chết, cuối cùng đem đầu từ trong áo khoác của anh nhô ra, ngửa mặt thở phì phò, âm dương quái khí nói: "Thật là không hề thương hoa tiếc ngọc gì cả, có rất nhiều bạn học ở đó đến vậy, một chút mặt mũi cũng không cho người ta, tốt xấu gì cũng là em họ của thư ký Trịnh."

"Em họ của thư ký Trịnh không có quan hệ gì với anh cả." Doãn Mặc bình tĩnh nói, mắt nhìn thấy tư thế kỳ quái của cô gái nhỏ ngồi xổm giữa gối của anh.

Trên người của cô đang được bao bọc bởi chiếc áo khoác len dạ của anh, chỉ nhô ra một cái đầu, cái cằm khó lắm mới ngước đến eo của anh.

Bên trong toa xe chật chội, hình tượng này có chút vi diệu không nói ra được.

Đáy mắt của anh hiện ra có chút sáng lên, hầu kết gợi cảm chậm chạp nhấp nhô, giọng nói trầm thấp: "Vần chưa chịu ngồi dậy à."

Mộ Dữu lấy tay đè bắp đùi của anh mà đứng dậy, kết quả ngồi xổm quá lâu chân có chút tê, vừa đứng dậy liền lảo đảo ngã người vào ngực của anh.

Chiếc áo khoác đang được bao bọc trên thân của cô trượt xuống mặt thảm trong xe, eo của Mộ Dữu bị cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy.

Đêm nay lực trên tay anh tựa hồ phá lệ hơi lớn sức, phần eo bị nắm của Mộ Dữu đau buốt.

Cô ý đồ giãy dụa, tay người đàn ông ôm cô không có dấu hiệu buông ra.

Mộ Dữu giận: "Làm gì đó?"

Doãn Mặc: "Hách Mộng Thành đúng không? Tên bạn của em anh nhớ rất kỹ. Tối nay dám đi học thay, em muốn giải quyết làm sao đây?"

Lúc này anh kéo về vấn đề chính, Mộ Dữu lập tức bị mất đi nhuệ khí: "Tôi chỉ có đi học thay lần này, cậu ấy bận việc nên mới đi học không được. Chỉ thiếu có một tiết học, anh cứ thích bám lấy chuyện này đúng không?"

"Học ít một tiết là một chuyện, tìm người đi học thay là một chuyện khác. Để cho bạn em làm như vậy, môn kinh tế học của giáo sư Hoắc không phải dễ lừa gạt."

Thấy anh không phải không có ý định bám lấy không thả, Mộ Dữu ở bên thở một hơi: "Biết rồi, về sau cậu ấy sẽ lên lớp đầy đủ, lần sau sẽ không để xảy ra chuyện như này nữa."

Doãn Mặc buông cô ra, Mộ Dữu cấp tốc ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh, như trút được gánh nặng.

Doãn Mặc nhớ đến đêm nay tại lớp học, Mộ Dữu ngồi bên một nam sinh.

Nam sinh kia từ đầu tới cuối tiết, phần lớn thời gian đều len lén nhín cô.

Sắc mặt người đàn ông trầm xuống: "Bình thường em lên lớp ngồi cùng bạn đều là nam sao?"

Mộ Dữu nói a một cái, không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng mà thấy anh không so đo chuyên của Hách Mộng Thành nữa, nên vẫn trả lời: "Bình thường lên lớp tôi đều ngồi cùng vói bạn cùng phòng."

Tối nay là đi học thay, nên mới không thể ngồi gần với bạn cùng phòng.

"Về sau không được phép đi học thay người khác, bị trường học bắt được sẽ bị phạt rất nặng, giấy chứng nhận tốt nghiệp có phải hay không không muốn nữa?"

"Nhất định sẽ không thay nữa, tôi thề!"

Sắc mặt Doãn Mặc hoà hoãn lại.

Anh lấy kính mắt trên sóng mũi xuống, cất kính mắt vào trong hộp.

Mộ Dữu ngạc nhiên dò xét anh: "Anh làm sao đột nhiên lại đeo kính rồi?"

Doãn Mặc bị cận thị rất nhẹ, không nhất thiết phải đeo kính.

Đốt ngón tay trắng nõn của Doãn Mặc vuốt vuốt hộp mắt kính: "Giáo sư Hoắc nói tướng mạo của anh quá lạnh, các sinh viên gặp rất dễ sợ hãi, mang kính càng văn nhã hơn, sự lạnh lùng cũng giảm đi một ít."

Nói đến đây, anh đối với lời nói của giáo sư Hoắc mà bán tín bán nghi.

Doãn Mặc một lần nữa đeo mắt kính lên cho cô nhìn: "Em cảm thấy như thế nào?"

Anh dường như rất cao hứng, tỏ ra bộ dạng mau nhìn xem cái bộ dáng ngày càng đẹp của mỹ nam đây.

Mộ Dữu sờ cằm nghiêm túc dò xét anh.

Nửa ngày sau, cô đánh giá: "Vào lúc anh đeo kính lên, càng giống gã nhã nhặn bại hoại hơn."

Doãn Mặc tháo xuống, tràn ngập tò mò: "Vậy còn lúc không mang kính thì sao?"

Mộ Dữu: "không mang thì không có nhã nhặn mà thôi, chỉ còn lại ------"

Cô khıêυ khí©h nhướng mày, châm chạp phun ra hai chữ, "Bại, hoại!"

"Bại, hoại?" Doãn Mặc cũng nói từng chữ ra, cẩn thận đánh giá cô.

Ngón tay anh thon dài để vào túi quần, ánh mắt thâm trầm cất giấu mấy phần gợn sóng, khàn khàn hỏi cô: "Em muốn nói đến hôm uống say đó?"

Mộ Dữu: "..."

Bạn đang đọc:Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt NgàoChương 24
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.