Bạn đang đọc:Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt NgàoChương 21

Mộ Dữu bị Doãn Mặc chẹn họng một chút: "Tôi, đêm nay tôi đây là đã phát huy vượt xa bình thường rồi?"

Doãn Mặc: "Em không phải là phát huy vượt xa bình thường, mà là để miệng của mình thoải mái nên cố ý nói như vậy."

Tâm tư nhỏ bị Doãn Mặc nhìn thấu, Mộ Dữu liếʍ môi một cái, chột dạ né tránh ánh mắt của anh.

Vừa mới nảy đúng là cô cố ý, bởi vì cô biết dưới tình huống đó, vô luận là cô nói cái gì, Doãn Mặc cũng sẽ không phản bác lại cô.

Cơ hội tốt như vậy đương nhiên Mộ Dữu không thể bỏ qua được.

Ai bảo anh dám lừa cô, nói cô đi cùng với anh thì đám người kia sẽ không hỏi đâu?

Mộ Dữu trừng mắt nhìn: "Người trẻ tuổi mà, tình cảm đến nhanh cũng đi nhanh, tương lai chia tay tôi sẽ nói là anh đã thay lòng, lại yêu người khác không yêu không thể sống. Tôi vì thành toàn cho anh, nên mới cùng anh chia tay,"

Nói đến chỗ này, cô đắc ý nhíu mày, "Lúc đó không phải là tôi phụ anh."

Doãn Mặc suýt nữa mà phì cười, gật gật đầu: "Được."

Anh dẫn Mộ Dữu đến thang máy bên kia, "Dựa vào đề nghị này của em, tôi sẽ không yêu người khác nữa, chúng ta sẽ không chia tay."

"Dựa vào cái gì chứ?" Mộ Dữu gấp gáp, với cái tính tình lạnh lùng này của Doãn Mặc, anh sống cô độc quãng đời còn lại thì sao bây giờ?"

Cô cũng phải cùng anh ế tới già sao?

Cô nghĩ cho Doãn Mặc một kế: "Kỳ thật thì không nhất thiết phải yêu người khác, tìm giả là được."

"Không được." Doãn Mặc quả quyết cự tuyệt lời đề nghị của cô, "Như thế này thì đối với người khác là một sự tổn thương."

Anh nghiêm túc nhìn về phía Mộ Dữu, nói: "Em hãy lương thiện chút đi, đừng suy nghĩ thêm những chủ ý ngu ngốc nữa."

Mộ Dữu: "..."

Tôi cào chết nhà anh đấy!

- --

Dùng cơm tối ở nhà của Phương Khải Hạ xong, mọi nguời ở lại chới đến rất muộn.

Ngày mai còn phải cùng nhau tham gia hôn lễ, thân là "bạn gái" của Doãn Mặc, Mộ Dữu không có về trường học.

Trên đường đi về chung cư của Doãn Mặc, Mộ Dữu một chữ cũng không muốn nói với anh.

Cô đến bây giờ vẫn không thể hiểu nổi, cô chỉ là có quá miệng một chút, nói Doãn Mặc yêu cô thảm rồi, kết quả lại đem cục diện biến thành như này.

Mặc dù tối nay là cô gậy sự trước, nhưng hiện tại cô rất khó chịu!

Đã qua rạng sáng, vẫn có điện thoại gọi tới cho Doãn Mặc.

Anh nhìn vào ghi chú một chút, nghe: "Viện trưởng Hoắc."

Nghe được xưng hô như vậy, Mộ Dữu quay đầu nhìn bên kia với ánh mắt dò xét.

Hoắc Liên là viện trưởng của học viện tài chính đại học A, là giáo sư của Doãn Mặc lúc còn học đại học.

Doãn Mặc quyên góp toà nhà thí nghiệm kia nghe nói là cho học viện tài chính.

Cuối cùng khoản tiền lớn đã gửi đến, viện trưởng Hoắc đại diện cho trường nói lời cảm ơn với Doãn Mặc, lại nói cuối tuần muốn tìm thời gian mời anh ăn cơm nói chuyện.

Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, viện trưởng Hoắc nói: "Em làm giáo sư toạ đàm cũng được gần một năm, mà chưa ở trường mở toạ đàm lần nào, ở trường học danh tiếng của em rất lớn, rất nhiều sinh viên của thầy muốn nghe em nói chuyện. Tuy rằng cũng không cần phải giảng gì cao siêu, nhưng mà cổ động cho sinh viên một chút cũng được, đám nhỏ kia cũng rất cao hứng rồi."

"Vâng, rảnh rỗi em sẽ cân nhắc."

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Dữu khó lòng mà mở miệng nói chuyện với anh: "Viện trưởng Hoắc muốn mời anh về trường mở toạ đàm sao? Vậy anh sẽ đi chứ?"

Doãn Mặc dựa lưng vào ghê, chân dài tự nhiên gác lên nhau, dò xét cô: "Em cảm thấy rất hứng thú à?"

Mộ Dữu nói: "Nữ sinh ở trường thích anh rất nhiều đó, anh so với giáo thảo ở trường còn được hoan nghênh hơn. Anh thử đi vài vòng quanh trường xem, không chừng còn có thể kiếm được người yêu."

Doãn Mặc hỏi cô: "Anh được hoan nghênh hơn so với giáo thảo?"

Mộ Dữu điên cuồng gật đầu.

Mặc dù cô không có như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ kích động của Hách Mộng Thành khi thấy Doãn Mặc, thì có thể biết được.

Doãn Mặc nghĩ nghĩ: "Vậy thì anh phải cùng bậc với giáo hoa rồi. Ngoại trừ giáo hoa ra, nếu yêu người khác thì anh mắt của anh không được tốt rồi."

Anh hỏi Mộ Dữu, "Giáo hoa của trường học em là ai? Em có thể giới thiệu cho anh một chút được không?"

Mộ Dữu chỉ chỉ chính mình: "Giáo hoa ở đây."

"Là em à?" Doãn Mặc nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ tựa như bàn tay của anh, tựa hồ như khó có thể tin được.

Mộ Dữu nhất thời tức giận, đẩy anh một cái: "Anh đừng có mà xem thường tôi, từ năm nhất đến năm ba đại học, tôi lúc nào cũng đứng đầu bản xếp hạng đấy."

Cô cao ngạo nâng cằm lên, khinh thường mắt quét qua, dương dương đắc ý khoe khoang, "Ở trường có rất nhiều người theo đuổi tôi, mỗi ngày tôi đều nhận được thư tình."

Mày của Doãn Mặc nhíu lại.

Một lát sau, ánh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thanh âm nhàn nhạt êm tai: "Thì ra bạn gái hiện tại của anh ưu tú như vậy, xem là anh rất khó có thể tìm được người kế tiếp rồi. Này nếu như sau này chúng ta chia tay vì lý do như em nói, chú nhỏ của em cùng với đám bạn bè sẽ rất khó mà tin được."

Mộ Dữu: "..."

Nhất thời không chú ý đến vấn đề này.

Giờ phút này, Mộ Dữu mới sâu xa ý thức được.

Dáng dấp quá đẹp cũng là một loại phiền não.

Lúc chia tay không biết nên tìm một lý do nào cho tốt.

Trở về chung cư của Doãn Mặc thì đã rất muộn, Mộ Dữu tự giác đi lên phòng ở tầng trên ngủ.

Lần trước ở đây với Doãn Mặc, bản thân cô đã ngủ trong phòng thư viện.

Đêm nay đã trễ, lại thêm lúc ở nhà của Phương Khải Hạ đã có uống một chút rượu, nên Mộ Dữu cũng không tiếp tục mất ngủ.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, sắc trời đã sáng rõ.

Hôn lễ của Phương Khải Hạ được tổ chức trong một khách sạn.

Mộ Dữu không cẩn thận mà dậy trễ, lúc cô cùng với Doãn Mặc đi đến khách sạn thì đã có rất nhiều người.

Doãn Mặc cùng với một số người quen nói chuyện với nhau, Mộ Dữu nhìn thấy Mộ Du Trầm, chạy tới ngồi cạnh anh: "Chú nhỏ, thì ra hôm nay chú đi sớm, hằng gì lúc nảy chúng cháu gõ cửa mà không có ai đáp."

Mộ Du Trầm trong tay cầm ly rượu vuốt vuốt, nói với cô: "Chờ hai người để ở trước mặt chú anh anh em em sao?"

 

Mộ Dữu nằm ở mép bàn, nâng má, lông mi động chớp mắt hai lần, một mặt vô tội: "Không phải chú cùng với Doãn Mặc là anh em tốt sao, anh ấy hạnh phúc thì chú phải cảm thấy vui mừng chứ. Chú đây chính là ghen tị đúng không, chú cũng nên tìm cho mình một cô bạn gái để dính nhau đi, ông nội mà biết chắc sẽ vui bay lên cao luôn."

Mộ Du Trầm khẽ xì một tiếng: "Ông ấy thì vui cái gì chứ."

"Chú là đứa con nhỏ nhất của ông, ông hiểu chú nhất, chú có bạn gái đương nhiên là ông sẽ rất vui rồi."

Mộ Du Trầm nhấp rượu, lười nhác dựa lưng vào ghế, im miệng không nói gì.

Đằng sau không biết là ai nói cô dâu đang tới, hôn lễ lập tức bắt đầu. Khách quý trong tiệc nhao nhao đứng dậy, đi đến thảm đỏ bon chen.

Mộ Dữu cũng đi lên xem náo nhiệt.

Cửa của khách sạn chậm rãi đẩy ra.

 

Âm nhạc trong phòng nháy mắt im bặt, xung quanh đều im lặng.

Ánh sáng được tắt hết, chỉ chừa một chiếc đèn chiếu lên người cô dâu đang mang áo cưới trắng tinh, phía trên được đính kim cương lấp lánh.

Ở đầu thảm đỏ bên này, người đàn ông mang lễ phục chậm rãi bước về phía cô dâu của mình.

Một màn này Mộ Dữu thường xuyên thấy trên TV chiếu qua, nhưng mà lúc này tận mắt được chứng kiến mang một cảm giác chân thực hơn.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Phương Khải Hạ nhìn về phía cô gái của mình tràn đầy sự thâm tình, cũng cảm giác được giữa lông mày của cô dâu đang ngập tràn hạnh phúc.

Phương Khải Hạ cùng với cô dâu là bạn học thời đại học, yêu nhau đã được nhiều năm.

Hai bên yêu nhau thật lòng rồi bước vào cùng điện hôn nhân, đây mới là dáng vẻ tốt đẹp nhất của tình yêu, và bọn họ chính là minh chứng cho điều này.

 

Trong lòng Mộ Dữu chỉ cảm khái một câu, ai ngờ không cẩn thận mở miệng nói ra.

Nam Hằng đứng bên cạnh cô, cười to: "Tiểu Dữu tử sao lại cảm khái như vậy chứ, tương lại em cùng với anh Mặc sẽ kết hôn mà, không phải cũng sẽ như bọn họ sao?"

Thần sắc của Mộ Dữu hơi giật mình, vô ý thức nghiêng đầu, Doãn Mặc lúc này đang đứng bên cạnh cô, cặp mắt thâm trầm đen nhánh rơi trên mặt cô.

Quả thực cô đã từng ảo tưởng rằng mình và Doãn Mặc cũng có thể có một ngày như vậy.

Nhưng mà, cũng chỉ là đã từng thôi.

Mộ Dữu bình tĩnh thu hồi tầm mắt lại, nửa đùa giỡn cùng với Nam Hằng: "Hai bọn em sao có thể tính như vậy được, là anh ấy quấn lấy em, em lại là người rất dễ mềm lòng, lúc đó mới đáp ứng với anh ấy. Anh ấy yêu em nhiều hơn một chút, cho nên tình yêu của hai bọn em là không ngang nhau."

Nam Hằng chỉ coi lời của Mộ Dữu là thú vui của các cặp yêu nhau, lắc đầu, buồn cười.

Bạn đang đọc:Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt NgàoChương 21
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.