Bạn đang đọc:Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt NgàoChương 13

Mộ Dữu xem tin nhắn một lúc, dùng hành động nói cho Trịnh Lâm là một chữ cô cũng không tin.

Mặc dù đêm nay thật sự đến trường vì muốn đón cô, thì cũng có thể là muốn mang cô thăm ba mẹ mà thôi.

Bên ngoài trời lạnh, nên lúc nảy cô ra ngoài liền khoác thêm một cái áo lông vũ.

Bây giờ ngồi trong xe đã lâu, nên có chút nóng trong người.

Mộ Dữu đem áo khoác cởi ra, chỉ con mặc một bộ độ đen khá đơn giản.

Một bàn tay đưa tới, ý bảo cô là đưa áo khoác đây: "Anh cầm giúp em?"

Mộ Dữu cũng không khách khí, quyết đoán ném cho anh, cả người thoải mái dựa thẳng vào ghế.

Doãn Mặc ghé mắt lại nói: "Từ lúc lên xe đến bây giờ, như thế nào một câu cũng không nói."

Chú nhỏ không ở đây, cũng không cần phải giả vờ đang yêu đương, Mộ Dữu mới không muốn cùng anh nói chuyện.

Cô thay đổi tư thế dựa, nhắm mắt lại: "Anh bận chuyện của anh đi, không cần quan tâm đến tôi đâu."

Ngoài cửa sổ ánh đèn mơ hồ chiếu vào một ít, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, tinh xảo tuyệt sắc.

Mí mắt chớp lại, môi đỏ kiều diễm, thoạt nhìn so với ba năm trước thì bây giờ thành thục hơn nhiều, cũng càng kinh diễm động lòng người hơn.

Doãn Mặc đem notebook khép lại, đặt sang một bên: "Không bận."

Mộ Dữu không tiếp lời.

Doãn Mặc: "Vừa nảy mới cùng Trịnh Lâm nói chuyện rất hăng say mà, sao đến anh thì không có gì để nói?"

Trước toà đột nhiên bị điểm danh sống lưng của Trịnh Lâm cứng đờ.

Mộ Dữu cũng sửng sốt.

Cô cùng Trình Lâm nhắn Wechat vào lúc nảy, không phải Doãn Mặc đang xem tài liệu sao, căn bản là không hề nhớ anh có ngẩng đầu lên.

Doãn Mặc lưng tựa vào ghế, nhìn vào mắt của Mộ Dữu: "Hai người vừa nảy nói chuyện gì?"

Mộ Dữu: "Nói về ngôi sao, về ánh trăng, từ thơ ca đến âm nhạc cho tới nhân sinh triết học."

Doãn Mặc & Trịnh Lâm: "....."

Mộ Dữu nói xong liền xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô hôm nay nay buộc tóc đuôi ngựa rất đơn giản, cả người thoái mái rất lưu loát.

Tầm mắt của Doãn Mặc nhìn ở phía sau tai của cô

Ở nơi đó từng có một hình xăm nhỏ, là một chú chó đen nhỏ.

Hiện giờ đã bị xoá, một chút cũng không có lưu lại.

Đôi mắt người đàn ông nhìn chăm chú cô, bên trong như chứa đầy một hồ nước sâu thẳm.

Dưới hồ nước, là u ám sâu không thấy đáy.

Từ vùng ngoài thành đi thẳng đến trung tâm thành phố, chiếc Rolls-Royce chạy thẳng vào con đường phồn hoa nhất.

Đêm mua hạ, đèn ở hai bên đường chiếu xuống, hư ảo phù hoa.

Xe rất nhanh chạy đến chung cư của Doãn Mặc.

Xuống xe, Mộ Dữu nhìn sang nơi ở của chú nhỏ Mộ Du Trầm ở trước mắt, hỏi Doãn Mặc: "Chúng ta sang chú nhỏ một chuyến?"

Doãn Mặc khó hiểu: "Đi qua bên kia để làm gì?"

Mộ Dữu chớp chớp mắt: "Cho chú ấy nhìn một cái, ở trước mặt ân ái, cho chú ấy biết anh và tôi lúc nào cũng dính nhau, cảm tình rất tốt."

Doãn Mặc suy tư: "Giống như là lần trước em nói à, nói với cậu ấy em rất nhớ anh, một ngày không thấy như cách ba năm?"

Bỗng nhiên anh đề cập đến sự việc ngày hôm đó, sắc mặt Mỗ Dữu cau lại: "Kia không phải là do ông nội hỏi tôi khi nào anh về à, tôi cùng anh trước giờ không có liên hệ nhiều, cái gì cũng không biết, sợ chú nhỏ hoài nghi, nên lúc đó mới bắc buộc phải nói như vậy."

Cô sờ sờ chóp mũi của mình: "Tôi cũng chính là ứng phó với chú nhỏ thôi, anh cũng đừng có mà tự luyến như vậy."

Mộ Dữu nhanh chóng bỏ qua cái đề tài này: "Lại nói, trong khoảng thời gian này chú nhỏ không có hỏi đến việc của chúng ta, có phải là không thèm để ý nữa đúng không, chúng ta có cần diễn thêm một chút nữa không?"

Doãn Mặc xách túi đồ của cô, dẫn đầu vào thang máy, giơ cánh tay chén cửa giúp cô: "Chú nhỏ của em đi công tác rồi, không có ở đây."

"Đi công tác?" Mộ Dữu nhảy nhót đi vào, "Chẳng trách mấy ngày hôm nay không hỏi chuyện của hai ta."

Cô thở dài, "Tôi khó khăn mới tới đây một lần, cơ hội sắm vai tốt như vậy mà, đáng tiếc."

"Em diễn kịch đến nghiện rồi?"

Mộ Dữu trợn tròn mắt, không nói tiếp.

Doãn Mặc bấm nút lên tầng, hai người ở thang máy một lúc.

Về đến nhà, Doãn Mặc mở cửa đi vào, trong nhà đèn bật sáng khắp phòng.

Anh khom lưng lấy ra một đôi dép lê màu hồng cho cô.

Là dép mới, Mộ Dữu nhận lấy thay: "Anh như thế nào lại đi mua dép lê cho nữ."

Doãn Mặc mang dép xong đi vào phòng khách: "Chú nhỏ em nếu tới đây mà không thấy dấu vết sinh hoạt của em thì không phải là vỡ chuyện sao."

"Tôi cũng không nghĩ nhiều đến như vậy." Mộ Dữu giơ ngón tay cái lên cho anh, "Tinh tế."

"Chuyện lúc trước khi đi công tác anh nói, suy xét thế nào rồi?"

"Chuyện gì?"

"Kết hôn."

Mộ Dữu ậm ừ một chút, cùng anh nói: "Tôi cảm thấy tạm thời không cần nói đến chuyện này, chúng ta sẽ quan sát lại thái độ của chú nhỏ, tạm thời cứ giả bộ làm cặp đôi yêu nhau là được rồi."

Nói đến việc này, Mộ Dữu nhớ đến cái gì đó: "Ở đây của anh chỉ có một chiếc giường, đêm nay chúng ta ngủ như thế nào?"

Cằm Doãn Mặc hơi rũ xuống, gục xuống mi mắt nhìn cô: "Cặp đôi yêu đương, thì sẽ ngủ như thế nào."

Mộ Dữu: "???"

Thiếu chút nữa là Mộ Dữu cho rằng tai của mình có vấn đề rồi.

Nhưng mà cô vẫn nhanh chóng phản ứng lại, đầu óc của tên Doãn Mặc này có vấn đề: "Hai chúng ta là giả vờ yêu nhau, chứ không phải là yêu thật!"

Mà cho dù thật sự đang yêu nhau thì cũng không nhất định hai người phải ngủ trên cùng một cái giường.

Doãn Mặc đem túi đồ của cô lên phòng ngủ ở tầng hai: "Tối nay em ngủ ở đây, lát nữa anh đến thư phòng ngủ dưới đất."

Rời khỏi phòng, Doãn Mặc lại nói, "Trong phòng để quần áo ở ngăn tủ có mấy bộ quần áo mới, tặng cho em đấy."

Mộ Dữu hồ nghi đi vào, mở tủ quần áo ra, nhìn vào bên trong liền thấy mấy túi đựng quần áo tinh xảo.

Mua rất nhiều quần áo.

Ở phương diện ăn mặc Mộ Dữu vẫn luôn yêu cầu khá cao, quần áo ngày thường đều là những nhãn hiệu ít người mua được, giá cả không hề thấp, phần lớn người bình thường không biết được, mặc ở trường cũng gây ra quá nhiều sự chú ý.

 

Mà những đồ Doãn Mặc chuẩn bị này, trùng hợp đều những thương hiệu mà cô thích nhất.

Nhận được đãi ngộ như này là điều Mộ Dữu không hề nghĩ tới, hai bàn tay cô đảo qua đảo lại mấy món đồ bảo bối này, khoé miệng cong gợi lên sự vừa lòng: "Tuy rằng chỉ là bạn trai giả, nhưng mà anh vẫn rất danh xứng với thực, tôi sẽ cố mà nhận lấy mấy thứ này vậy. Yên tâm, ngày mai ở chỗ ba mẹ anh tôi nhất định sẽ dụng tâm diễn thật tốt."

Doãn Mặc: "Lần trước là do anh làm hư quần áo của em, ngày hôm sau thì không tiện đền cho em, này là bồi thường đó."

Vốn dĩ là Mộ Dữu đang rất cao hứng, thế mà anh cứ luôn nhắc đến chuyện của mấy hôm trước.

Ý cười trên miệng cô dừng lại, liếc mắt trừng anh một cái: "Sao anh còn chưa đi?"

Thấy cô mất đi sự vui vẻ ban đầu, thanh âm của Doãn Mặc hạ xuống có chút ôn hoà: "Dọn dẹp đồ một chút rồi đi ngủ sớm."

Bạn đang đọc:Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt NgàoChương 13
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.