Bạn đang đọc:Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt NgàoChương 125

Sau bữa cơm trưa, Mộ Dữu cùng dì Thôi vào bếp.

Ban đầu Mộ Dữu chậm chạp, nhưng may mắn dì Thôi rất kiên nhẫn, cô cũng dần dần làm tốt hơn.

Sau khi súp được nấu chín, Mộ Dữu nếm thử hương vị, rất ngon.

Cô vốn định đợi buổi tối Doãn Mặc trở về thì ăn, nhưng nhìn thời gian còn cách rất xa mới đến giờ anh tan làm.

Mộ Dữu suy nghĩ một chút, quyết định mang đến công ty đưa cho anh, nhân tiện nói với anh chuyện cô dự định nghỉ hè đến nhà cô nhỏ ở hai ngày.

Trước khi ra cửa, Mộ Dữu quay trở lại phòng, đặc biệt thay một chiếc váy màu xanh biển, thản nhiên cầm chiếc túi mới mà chú nhỏ đã mua cho cô cách đây không lâu.

Sau khi trang điểm xinh đẹp trước gương, cô mới tràn đầy năng lượng đi xuống lầu.

—————

Ngày hè nắng chói chang nóng như thiêu đốt, Mộ Dữu vừa xuống xe ở lối vào tòa nhà trụ sở của Tập đoàn Quân Hoa, một làn hơi nóng ập vào mặt cô, thiếu chút nữa làm cô tan chảy.

Nhưng mà vì để cho Doãn Mặc nếm thử món súp do chính tay cô nấu, lúc này cô hoàn toàn không để ý tới những thứ này, tinh thần phấn chấn cầm hộp súp trong tay đi vào đại sảnh.

Lúc cô đi tới cửa thang máy, nhân viên lễ tân đi tới, ngăn cô lại: "Thưa cô, xin hỏi cô tìm ai?"

Mộ Dữu bị hỏi vậy, mới kịp phản ứng những người ở đây không biết cô.

Trước đây cô chưa từng đến đây.

Mộ Dữu dừng một chút: "Tôi tìm ông chủ của cô, văn phòng chủ tịch ở mấy tầng vậy?"

Lễ tân nhìn cô với ánh mắt dò xét hơn: "Doãn tổng của chúng tôi khá bận, không tùy tiện gặp gỡ người ngoài, cô có hẹn trước không?"

Mộ Dữu lắc đầu.

Lễ tân nặn ra nụ cười lịch sự: "Vậy cô không thể đi vào."

Mộ Dữu xuống nước đưa ra một yêu cầu khác: "Tôi tìm Trịnh Lâm cũng được, anh ta không cần hẹn trước đúng chứ."

Lễ tân tiếp tục vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười: "Thư ký Trịnh cũng cần hẹn trước."

Mộ Dữu không còn cách nào khác đành gọi cho Doãn Mặc, kết quả không ai nghe máy.

Cô lại gọi cho Trịnh Lâm, vẫn là không ai trả lời.

Mộ Dữu nhìn về phía lễ tân: "Hôm nay Doãn Mặc có ở công ty không?"

Trên mặt mhân viên lễ tân vẫn mang theo nụ cười thương mại tiêu chuẩn: "Hành trình của Doãn tổng không được tiết lộ ra bên ngoài."

Giao lưu trò chuyện với lễ tân thực sự quá tốn sức, Mộ Dữu lại không thể nói cô là vợ của Doãn Mặc trước mặt mọi người.

Nhìn thấy khu vực nghỉ ngơi ở bên kia, cô nói: "Được rồi, cô bận việc của cô đi, tôi không vào nữa, tôi ngồi đây một lát."

Cô trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, đặt hộp súp trong tay lên bàn trà, tính đợi một lát nữa gọi lại cho Doãn Mặc sau.

Lễ tân cũng không ngăn cản, cô ấy lắc đầu thở dài rồi quay lại bàn làm việc.

Đồng nghiệp bên cạnh đi tới nhỏ giọng thảo luận với cô: "Cô gái kia đang làm gì vậy?"

"Cô nhìn cô ấy ăn mặc thật xinh đẹp thế, tất nhiên là tìm Doãn tổng rồi, tháng này không biết là người thứ mấy rồi, haizzz."

"Mấy hôm trước con gái của chủ tịch một ngân hàng nào đó đến đây hết gửi hoa lại tặng đồ ăn, sau vài ngày chặn lại rốt cuộc cũng nhìn thấy Doãn tổng, kết quả bị lạnh lùng từ chối, đỏ mắt bỏ đi. Vừa mới yên tĩnh được mấy ngày, lại thêm một người nữa tới."

"Cô này trông còn trẻ, chắc là sinh viên đại học, quần áo với trang sức cũng không rẻ đâu, chiếc túi đó là phiên bản giới hạn mới nhất, giá vài triệu, người mua được túi này trên thị trường không phú cũng quý, cô này hẳn cũng là thiên kim con nhà giàu, không biết nhà ai nhỉ."

"Quan tâm cô ấy nhà ai để làm gì, Doãn tổng cũng không phải người ai muốn theo đuổi là có thể đuổi kịp. Tôi làm việc ở đây lâu như vậy nhưng cũng không nghe được tin tức hoa đào gì liên quan đến Doãn tổng."

"Tôi nghe người ta nói Doãn tổng của chúng ta quả thật đã kết hôn rồi, chiếc nhẫn trên tay anh ấy là nhẫn cưới, không biết là thật hay giả nữa."

...

Bởi vì khoảng cách xa, Mộ Dữu không thể nghe thấy cuộc trò chuyện ở quầy lễ tân.

Cô chán nản ngồi trên sô pha một lúc, dần dần hơi mất kiên nhẫn.

Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ như thế này, cô đã gọi điện cho Doãn Mặc trước khi đến rồi.

Cô chăm chỉ vất vả nấu súp cho anh, anh lại hại cô ngồi chờ ở đây. Gọi điện thoại thì không nghe, cũng không biết rốt cuộc anh có đang ở công ty không.

Trong lòng băn khoăn bối rối, cô lại bắt đầu buồn ngủ.

Dù đã ngủ nửa ngày buổi sáng hôm nay, cũng không thể bù đắp cho giấc ngủ đêm qua.

Cô tìm một vị trí thoải mái trên sô pha, định nghiêng đầu chợp mắt nghỉ ngơi một lát.

Một chiếc Rolls-Royce lái đến ngoài cửa, Trịnh Lâm mở cửa sau xe, Doãn Mặc mặc một bộ âu phục cắt xén tỉ mỉ, đang nói chuyện điện thoại, bước xuống, theo sau là một số giám đốc điều hành cấp cao của bộ phận dự án.

Được mọi người vây quanh, anh bước vào sảnh, trực tiếp đi thẳng đến thang máy.

Nhân viên ở quầy lễ tân sáng suốt chạy tới, giúp mở cửa thang máy: "Doãn tổng!"

Doãn Mặc tắt điện thoại di động, liếc nhìn màn hình, thoáng thấy cuộc gọi nhỡ của Mộ Dữu, bước chân khựng lại.

Tổng cộng có hai cuộc gọi, nhưng anh không nhận được vì đang nghe cuộc gọi khác.

Doãn Mặc đang muốn gọi lại cho cô, Trịnh Lâm đột nhiên lên tiếng: "Doãn tổng, bà chủ tới, đang ở quầy tiếp tân ạ."

Mấy giám đốc điều hành cấp cao của bộ phận dự án đi theo bị những lời của Trịnh Lâm nói mà sốc, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn sang hướng Trịnh Lâm đang nhìn.

Nhân viên lễ tân cầm thẻ kiểm soát ra vào trong tay, cũng có chút ngây ngẩn cả người, đưa mắt nhìn về phía khu tiếp tân vốn không mấy nổi bật.

Trên ghế sô pha ở hàng đầu tiên, cô gái thản nhiên ngồi nghiêng ở đó, hai mắt khẽ nhắm lại, không biết có phải đã ngủ rồi không, ngũ quan phá lệ xinh đẹp, nước da trong suốt như ngọc, có vẻ như đã được trang điểm tinh xảo.

Cô mặc váy dài màu xanh nhạt, thanh lệ bắt mắt, xinh đẹp động lòng người.

Đám người hậu tri hậu giác nhớ tới Trịnh Lâm mới gọi cô là —— bà chủ.

Chẳng lẽ tin đồn Doãn tổng đã kết hôn là sự thật?

Mọi người vô thức nhìn phản ứng của Doãn tổng, thấy Doãn Mặc sớm đã sải bước tới đó, lạnh lùng nói: "Mọi người lên trước đi."

Mộ Dữu chỉ nhắm mắt một lúc, nhưng cô không ngủ.

Cô mơ hồ cảm thấy có người đi tới, cảm giác rất quen thuộc, lông mi khẽ run, theo bản năng mở mắt ra.

Doãn Mặc đã đi đến trước mặt cô, khuỵu một gối ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô: "Sao em lại tới đây?"

Nhìn thấy Doãn Mặc, ánh mắt Mộ Dữu hơi sáng lên, chợt lại có chút bất mãn: "Sao anh không nghe điện thoại của em?"

"Anh vừa đi công trường thị sát, trên đường về nghe điện thoại suốt, anh không thấy được."

Nhìn thấy vẻ mặt ngái ngủ của cô, Doãn Mặc nắm tay cô, xin lỗi nói: "Em đến lâu rồi à? Sao không lên văn phòng đợi."

Mộ Dữu lắc đầu: "Cũng không lâu lắm."

Cô thở dài, nửa thật nửa giả phàn nàn: "Muốn gặp Doãn tổng thì phải hẹn trước mới được gặp, em không có hẹn trước nên không thể đến văn phòng của anh, gọi điện thoại cũng không được, cho nên chỉ có thể ngồi đây ôm cây đợi thỏ thôi."

Doãn Mặc: "Đều là lỗi của anh, lần sau anh đưa thẻ kiểm soát ra vào cho em, sẽ không có ai ngăn cản em nữa."

Doãn Mặc bảo nhóm người kia đi lên trước, nhưng không ai trong đó rời đi cả, mọi người đều đứng tại chỗ, ánh mắt hóng hớt nhìn về phía này.

Thậm chí có người nhỏ giọng hỏi Trịnh Lâm: "Thư ký Trịnh, kia thật sự là bà chủ của chúng ta sao?"

Trịnh Lâm đẩy gọng kính trên sống mũi, hơi hếch cằm lên, ra hiệu hướng hai người thân mật bên kia: "Cái này không phải rất rõ ràng sao?"

Doãn Mặc lại nói gì đó với Mộ Dữu, Mộ Dữu đứng dậy khỏi ghế sô pha và cầm hộp thức ăn trên bàn trà lên.

Doãn Mặc nắm tay cô đi tới, anh cũng không ngạc nhiên khi thấy mọi người vẫn chưa rời đi.

Ngược lại Mộ Dữu có chút xấu hổ: "Tôi đột nhiên tới đây, có phải đã quấy rầy mọi người làm việc rồi không?"

"Không đâu, không đâu." Cao tổng của bộ phận dự án là người đầu tiên lên tiếng, nhìn thấy hộp thức ăn trong tay Mộ Dữu, trên mặt nở một nụ cười, "Bà chủ tới thật đúng lúc, Doãn tổng bận từ sáng, vẫn chưa có thời gian để ăn trưa, cũng nên đi nghỉ ngơi rồi."

Vừa nói, anh ta vừa quay sang Doãn Mặc nói, "Doãn tổng, vậy tôi dẫn họ đi họp trước, bàn về một số dự án mà chúng ta đã kiểm tra hôm nay, tôi sẽ báo cáo công việc với anh sau nhé."

Thấy Doãn Mặc gật đầu, Cao tổng dẫn mọi người đi thang máy lên tầng trước.

Nhân viên lễ tân sắc mặt khó coi đứng đó, hết lần này đến lần khác xin lỗi Mộ Dữu: "Bà chủ, tôi xin lỗi, tôi không biết thân phận của cô, tôi còn tưởng là..."

Nhân viên lễ tân cũng không đắc tội với cô, Mộ Dữu cười cắt ngang cô ấy: "Không sao, tôi biết đây là công việc của cô."

Cô buông tay Doãn Mặc ra, tiến lên hai bước, nhẹ giọng hỏi nhân viên lễ tân: "Có phải có rất nhiều cô gái tới đây tìm anh ấy không?"

Mộ Dữu mơ hồ đoán được ánh mắt "nhìn nhiều thành quen" của nhân viên lễ tân lúc cô ấy nhìn cô trước đó.

Giọng Mộ Dữu không cao, nhưng mọi người đứng gần đó, Doãn tổng hẳn cũng đã nghe thấy.

Đương nhiên nhân viên lễ tân không dám nói gì, chỉ ngượng ngùng cười: "Cũng không nhiều lắm, với lại những người đó đều tự mình đuổi tới, Doãn tổng giữ mình trong sạch, chưa từng nói với bọn họ lời nào."

Mộ Dữu quay đầu lại nhìn anh, chớp mi hai cái: "Thật sao?"

Doãn Mặc nắm lấy cổ tay cô: "Đi lên rồi nói."

Nhân viên lễ tân bước tới giúp họ mở thang máy riêng.

 

Bạn đang đọc:Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt NgàoChương 125
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.