Bạn đang đọc:Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt NgàoChương 116

Mộ Dữu ban đầu chỉ giả vờ ngủ, nhưng sau đó, bởi vì không dám mở mắt ra để nhìn vẻ mặt của Doãn Mặc, cô nhắm mắt lại một lúc lâu rồi thực sự ngủ thiếp đi.

Khi cô tỉnh lại, đã thấy trên người được đắp một tấm chăn.

Chắc là Doãn Mặc sợ cô ngủ bị lạnh nên lại đắp cho cô.

Đôi mắt mơ màng ngái ngủ nhìn về phía trước, Doãn Mặc vẫn ngồi trước bảng vẽ, lúc này bảng vẽ đã che mất vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc ngắn che nửa vầng trán.

Liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã hai giờ trôi qua.

"Tranh thế nào rồi ạ?" Cô vén chăn ngồi dậy, giọng nói khàn khàn vừa mới ngủ dậy.

Nghe thấy động tĩnh, Doãn Mặc đặt bút vẽ xuống, đứng dậy.

Ngồi trên sô pha, anh xoa tóc cô: "Tỉnh rồi à."

Mộ Dữu ậm ừ, làm động tác bước xuống ghế sô pha, trên mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ: "Em đi xem tranh anh vẽ nào."

Doãn Mặc giữ cô lại: "Còn chưa xong, tạm thời không cho em xem."

"Lâu thế mà vẫn chưa xong sao?"

"Hoàn thành một bức tranh nào dễ dàng như vậy, ít nhất phải mười ngày nửa tháng, hôm nay mới bắt đầu mà."

"Vậy chẳng phải em còn phải làm người mẫu cho anh rất lâu sao?"

Khóe miệng Doãn Mặc kéo lên một đường cong xinh đẹp, híp mắt nói: "Em không muốn à?"

Mộ Dữu nhún nhún vai: "Em không hề gì, chẳng phải chỉ cần nằm một chỗ ngủ thôi sao, rất đơn giản."

Vừa dứt lời, cô phát hiện cúc cổ áo đã mở, lúc này ngồi dậy, da thịt lộ ra nhiều hơn so với khi nằm.

Cô mất tự nhiên xoay người sang chỗ khác:"Vậy em đi thay quần áo, chắc lát nữa dì Thôi sẽ gọi chúng ta xuống ăn cơm đó."

Cô vừa nói xong liền đứng dậy, Doãn Mặc nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh, cô ngã ngửa ra sau, vững vàng ngã vào lòng anh.

"Bảo bối." Anh thì thầm bên tai gọi, cách lớp vải mỏng, Doãn Mặc xoa xoa làn da trên eo cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn, "Vừa rồi em câu dẫn anh lâu như vậy, anh nhịn không được, em nói nên làm gì đây?"

Anh ôm chặt người vào lòng, hình ảnh vừa rồi của cô không ngừng hiện lên trong tâm trí anh.

Hai người rất gần, Mộ Dữu cảm nhận rõ ràng những thay đổi trên cơ thể anh.

Vẻ bơ phờ vừa mới ngủ dậy của cô hoàn toàn tiêu tan, trên mặt có chút ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi anh nhìn cũng không có cảm giác gì, sao đột nhiên lại..."

"Anh làm vậy là để không phá hỏng trạng thái lúc đó." Anh nắm lấy một tay cô, cắn vành tai cô, "Lúc này có một âm thanh nói cho anh biết, anh phải lập tức, làm em."

Mộ Dữu: "..."

Anh xoay người lăn qua, đè cô xuống ghế sô pha.

Mộ Dữu hoảng sợ đến tim đập loạn xạ, hai tay đẩy ra, thấp giọng nói: "Không được, lát nữa dì Thôi sẽ gọi chúng ta đấy."

Sau khi cô và Doãn Mặc trở về, dì Thôi đang bắt đầu làm bữa tối.

Bây giờ đã hai giờ trôi qua, bữa tối hẳn đã sẵn sàng từ lâu rồi.

Mỗi buổi tối trước kia, hai người không làm tới bước kia, anh đã bị giày vò thật lâu rồi, dưới tình huống hôm nay, càng có khả năng không thể dứt.

Nếu dì Thôi gõ cửa nửa chừng thì xấu hổ biết bao?

Mà lại, trời còn chưa tối đâu.

Mộ Dữu thương lượng với anh: "Chúng ta đợi sau bữa tối thì thế nào? Còn phải ăn nữa chứ."

Doãn Mặc chỉ vào chỗ phồng lên: "Em định để anh mang bộ dáng này xuống dưới ăn cơm bị dì Thôi nhìn thấy à?"

"..."

"Vậy phải làm sao giờ?" Mộ Dữu khẽ cắn môi dưới, có chút bực bội.

Doãn Mặc nhìn chằm chằm vào môi cô, nhớ lại cảm giác trơn trượt của đầu lưỡi khi cô hỏi anh trước đó.

Anh dừng lại, lặng lẽ nhìn cô: "Kỳ thực dưới sự kích thích mạnh mẽ, có thể nhanh chóng giải quyết."

Mộ Dữu: "?"

—————

Doãn Mặc trở về phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo khác rồi ung dung đi xuống cầu thang.

Dì Thôi đã chuẩn bị xong bữa tối, đang bày các món ăn lên bàn.

Mộ Dữu mở một lon coca khác trong tủ, nhấp một ngụm, lại nhớ ra cảnh tượng nào đó, chạy đến bồn rửa trong bếp nhổ ra.

Dì Thôi quay đầu lại xem, hỏi: "Dữu Dữu, sao con lại nhổ coca ra, có phải hết hạn không?"

Bà nhớ là bà mới mua những thứ này cách đây không lâu, ngày đó bà còn xem hạn sử dụng, chúng còn mới mà.

Mộ Dữu vội nói: "Con súc miệng thôi, còn chưa hết hạn đâu ạ."

"Sao con lại súc miệng bằng coca? Có phải con ăn phải thứ gì đó không tốt không?"

Mộ Dữu hơi sửng sốt, không biết nên nói gì, quay đầu lại, Doãn Mặc đứng sừng sững sau lưng cô, ánh mắt thâm thúy, ẩn chứa một chút giễu cợt.

Mộ Dữu lườm anh một cái, đi tới bàn ăn ngồi xuống.

Dì Thôi nấu một bàn lớn đầy đồ ăn, tất cả đều là những món Mộ Dữu thích, nhưng đầu óc cô chỉ toàn dành cho cái phân đoạn cuối cùng kia trong thư phòng, bây giờ nhìn những món ăn ngon lành này cô cũng không thấy ngon miệng.

Doãn Mặc ngồi bên cạnh cô, anh vừa mới tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm hòa với dầu gội đầu.

Anh dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào bát cô: "Cơm thì vẫn phải ăn."

Người đàn ông lúc này nhìn qua vô cùng đứng đắn, lãnh đạm tự phụ, như quân tử đoan chính không nhiễm trần tục.

So với cầm thú vừa dụ dỗ vừa lừa gạt cô, đến giây phút cuối cùng còn nhấn đầu cô, khàn giọng gọi bảo bối, thật sự như hai người khác nhau.

Cổ họng Mộ Dữu truyền đến một cảm giác kỳ lạ, nhịn không được trợn mắt nhìn Doãn Mặc.

Trông thấy Doãn Mặc múc hai thìa canh nấm tuyết táo đỏ ngọt vào một cái bát nhỏ, cô không khách khí giật lấy, đặt trước mặt mình: "Còn có chút mắt nhìn đấy!"

Doãn Mặc: "..."

Nếu anh nói không phải đưa cho em thì sao?

Mộ Dữu vừa mới uống hai ngụm canh ngọt, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Dì Thôi đang dọn dẹp trong bếp, Mộ Dữu liếc nhìn Doãn Mặc, ra lệnh cho anh: "Anh ra xem ai đến đi."

Doãn Mặc đặt đũa xuống, anh còn chưa đứng dậy, dì Thôi đã từ trong bếp chạy ra: "Để dì mở để dì mở."

Dì Thôi đi về phía cửa, không lâu sau quay về phía phòng ăn nói: "Là cậu Mộ tới."

Mộ Dữu nghe tiếng thì ngẩng đầu, liền thấy Mộ Du Trầm đang sải bước đi vào, mặc một chiếc áo sơ mi đen giản dị, vai rộng eo hẹp, vẻ mặt nghiêm nghị.

Cô cười chào hỏi: "Chú nhỏ, sao chú lại tới đây?"

"Tìm chồng của nhóc nói chút chuyện." Mộ Du Trầm nhìn thấy đồ ăn trên bàn, kéo ghế ngồi xuống, "Phong phú quá, hai người ăn hết được không?"

Doãn Mặc chậm rãi ăn: "Muốn ăn thì tự đi lấy bát đũa."

Vì sự cố với Doãn Mặc trong phòng sách, Mộ Dữu vẫn chưa muốn nói chuyện với anh.

Chú nhỏ tới, cô ân cần nhiệt tình đứng dậy: "Chú nhỏ, để con đi lấy cho chú."

Mộ Dữu chạy vào phòng bếp đơm một bát cơm, mang tới cho Mộ Du Trầm.

Cô cũng dọn bát đũa của mình sang bên cạnh Mộ Du Trầm rồi ngồi xuống cạnh anh, cố tình tránh xa Doãn Mặc.

Ánh mắt nghi ngờ của Mộ Du Trầm dừng ở trên mặt hai người một lúc, sau đó hỏi Mộ Dữu: "Cậu ta bắt nạt nhóc à?"

Mộ Dữu bị hỏi cho nghẹn, vô thức nhìn Doãn Mặc ngồi đối diện.

Anh cũng tình cờ nhìn sang, đôi mắt đẹp híp lại, đuôi mắt đẹp cong lên.

Đúng là cô bị bắt nạt, nhưng nội dung của vụ bắt nạt có vẻ không tiện để cáo trạng với chú nhỏ.

Mộ Dữu tươi cười: "Đâu có đâu, đã lâu rồi không gặp chú, con nhớ chú lắm, con muốn gần chú hơn thôi mà."

Cô vừa nói vừa chủ động gắp thức ăn cho anh: "Chú nhỏ, đồ ăn dì Thôi nấu ngon lắm, hôm nay chú nhất định phải ăn nhiều một chút nhé."

Trong bữa ăn, Mộ Dữu cũng liên tục tìm chủ đề để trò chuyện với Mộ Du Trầm, coi Doãn Mặc như không khí.

Doãn Mặc nhìn hai người họ, thức ăn đang nhai trở nên thật vô vị.

Anh khẽ nhíu mày, sắc mặt âm trầm.

Một lúc sau, Doãn Mặc nhìn Mộ Du Trầm, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người họ: "Không phải cậu tìm tôi có việc à, sao không nói gì."

Mộ Du Trầm ăn thức ăn: "Đợi ăn cơm xong thì bàn tiếp dự án Vịnh Lan Bảy."

Doãn Mặc: "Mặc dù Mộ thị và Doãn thị thường xuyên hợp tác, nhưng dự án này tương đối quan trọng, thu hút rất nhiều sự chú ý từ bên ngoài, chúng ta phải coi trọng chú ý tới. Về phát triển dự án của Vịnh Lan Bảy, bộ phận thu hút khách thành phố du lịch với bộ phận khu vực của thành phố điện ảnh và truyền hình, tôi cũng vừa định nói với cậu, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi."

Mộ Du Trầm nhìn anh thật sâu: "Nhà các cậu không phải có gia quy, trong bữa ăn không nói chuyện công việc sao?"

Lần trước Mộ Du Trầm muốn trò chuyện công việc thì bị Doãn Mặc chặn lại, ký ức của anh vẫn còn như mới đây.

Thấy Doãn Mặc không trả lời, anh nghiêng đầu nhìn Mộ Dữu để xác nhận: "Có chuyện đó đúng không?"

Mộ Dữu thành thật gật đầu: "Vâng ạ."

Cô lại gắp thức ăn cho Mộ Du Trầm, "Chú nhỏ, chú ăn trước đi, đừng lo công việc, ăn xong thì nói chuyện sau."

"Tôi ăn xong rồi, bây giờ có thể nói chuyện." Doãn Mặc đặt đũa xuống, "Tôi vừa đi công tác nước ngoài về, tối nay phải đi ngủ sớm để tránh lệch múi giờ."

Anh nhìn Mộ Du Trầm, "Tôi chỉ có nửa tiếng thôi, quá hạn không đợi đâu."

Bạn đang đọc:Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt NgàoChương 116
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.