Bạn đang đọc:[DROP] Nữ Hầu Bar Bước Chân Vào Hào MônChương 4

Hôm sau, Lệ Lệ tỉnh dậy trong vòng tay của Đình Khanh. Những chuyện đêm qua chỉ còn lại những mảnh ký ức vụn vỡ. Cô cuộn tròn người trong lòng anh, ấm áp đến khó cưỡng. 

 

“Dậy rồi sao? Có đau đầu không?”

 

Cô nhìn anh, đôi mắt long lanh… như sắp khóc của cô khiến anh khó hiểu mà cau mày lại. 

 

“Sao vậy? Đừng nói là muốn khóc đấy?”

 

“Không có, chỉ là… cảm thấy bản thân dường như đã giống như lời anh nói.” 

 

“Ý cô là bán thân, chứ không phải bán rượu đúng chứ? Thôi đi, chuyện này xảy ra thường xuyên mà.” 

 

“Người tối hôm qua là thiếu gia nhà họ Đàm đó, anh không sợ đắc tội sao?” 

 

“Tôi đấm hắn một cái, hôm sau hắn liền trả đũa tôi bằng cách khác. Trong giới thượng lưu này… không ai là không biết tôi và hắn thường xuyên đấu đá nhau.” 

 

“Thật là nhảm nhí.” 

 

Tịch Lệ bĩu môi chê cười anh, bởi vì trong mắt cô anh chẳng giống một thiếu gia nhà giàu, chỉ giống một tên điên phá làng phá xóm thôi. 

 

Trên chiếc giường lớn, anh vẫn ôm lấy người cô thêm một lúc lâu… sau đó cả hai bật ngồi dậy, tắm rửa và thay đồ. Một lúc sau xuống dưới nhà, dùng bữa sáng cùng nhau. 

 

Cô nhìn xung quanh nhà anh, nội thất trang trí nhà đều làm bằng vàng, có cái thì làm bằng chất liệu gỗ quý. Cô há hốc mồm đi sau lưng anh, nhìn tới nhìn lui… trên dưới cũng phải trăm kẻ hầu người hạ. 

 

“Nhà anh to vậy sao?”

 

“Lần trước không thấy sao?”

 

“Tôi đi gấp, làm gì mà nhìn. Nhà này chỉ mình anh ở thôi sao?”

 

“Ừ, một mình. Còn có con mèo tên Bengi nữa.” 

 

“Quao, đúng là thiếu gia nhà giàu có khác.” 

 

Anh bật cười, sau đó xoay lại ôm lấy eo cô. Hôn vào môi của Tịch Lệ một cái, đôi môi khô khốc phút chốc làm cho hồng hào trở lại. Nước bọt cũng trao đổi qua lại, đến khi dừng thì kéo thành một vệt nước đọng lại khóe môi. 

 

“Làm gì vậy? Bị điên sao?”

 

“Có muốn sống ở đây không? Đừng tới làm ở quán bar nữa.” 

 

“Điên sao, tự nhiên bảo tới đây sống? Anh không sợ bị bố mẹ mắng sao? Tôi lại gái hầu bar đó, không phải thiên kim tiểu thư danh giá đâu.” 

 

“Vậy tôi hỏi cô, thiên kim tiểu thư không phải là người sao? Chẳng qua chỉ là gia đình họ giàu có thôi, có gì mà phải sợ.” 

 

Lệ Lệ cười khi nghe anh nói. Đúng thật, anh khác nhiều so với những tên tổng tài khác. Có kẻ sẽ vung tiền nói những lời lăng mạ sỉ nhục, sẽ có kẻ không tiếc thương mà đem về chỉ để mua vui tình dục. 

 

“Không thích.” 

 

Anh nhún vai như phản bác, sau đó liền nắm tay cô kéo vào phòng ăn. Bữa sáng hôm nay sẽ gồm những món Tây và Âu. Thú thật những món như này Lệ Lệ chưa ăn bao giờ, thậm chí cô còn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ được ăn nữa. Ấy thế mà giờ lại được ăn, toàn là những món mỹ vị đắt tiền. 

 

“Nhiều vậy ăn có hết không?”

 

“Hết chứ, không hết thì cất thôi. Cô nghĩ là sẽ bỏ à?”

 

“Đúng vậy, làm sao tôi biết được bọn nhà giàu mấy anh như nào.” 

 

“Ngốc, mau ăn đi.” 

 

Nghe anh nói thế cô cũng không chậm trễ gì mà lấy một phần thịt bò về đĩa mình. Thú thật thì cô chẳng biết dùng dao nĩa, đó giờ toàn dùng muỗng hoặc đũa chứ dao và nĩa như này chẳng biết ăn như nào hết. 

 

Thấy Tịch Lệ cứ loay hoay mãi anh cũng đành bật cười mà giúp cô cắt miếng thịt bò ra thành từng lát. Nếu anh không cắt dùm, chắc cô đã thồn cả miếng vào mồm. 

 

“Dùng nhiều sẽ quen thôi.” 

 

“Làm gì có tiền mà dùng nhiều sẽ quen, đồ điên.” 

 

Đang ăn thì trợ lý Kim chạy vào, gương mặt cậu có chút hớt hãi như vừa mới gặp ma vậy. Kim Thúc đứng không yên là cứ luống cuống tay chân lên, Đình Khanh ngồi ăn bên cạnh chóng mặt đến nổi phải ôm đầu nói.

 

“Đủ rồi Kim Thúc, đừng đi nữa. Có gì thì nói đi, đi đi lại lại chóng hết cả mặt.” 

 

“Tổ tông của tôi ơi, bây giờ cậu còn ngồi ăn? Cháy nhà tới nơi rồi.” 

 

“Nếu nhà mày cháy thì Bengi đã la om sòm rồi.”

 

“Không, ý tôi không phải thế. Chuyện là, chiều nay sẽ có một buổi mở ra ở nhà chính. Vân lão gia muốn cậu phải tham gia, mục đích là muốn để cậu xem mắt chọn vợ.” 

 

“Hả?” Đình khanh ngạc nhiên mà hét lên. 

 

“Đó, vậy mà giờ cậu còn có tâm trạng ngồi đây ăn.” 

 

Đình Khanh nhìn sang Tịch Lệ, người con gái mặc kệ sự đời vẫn ngồi ăn phần thức ăn có trong đĩa của mình. Đột nhiên trong đầu anh nghĩ ra một kế hoạch táo bạo. 

 

“Có rồi, Kim Thúc, cậu mau bảo người chuẩn bị hai bộ lễ phục đi. Cho cả Tịch Lệ nữa, nhanh đi. Chuyện gấp rút đại sự.” 

 

“Tôi? Anh tính làm gì nữa vậy?” Lệ Lệ nghe anh nhắc đến tên mình liền khó hiểu nhìn anh.

 

“Đúng đó thiếu gia, cậu tính làm gì vậy?”

 

Anh trầm tư suy nghĩ và nhìn hai người họ một lúc lâu… sau đó liền búng tay và nói: “Kế hoạch làm giả thân phận, bố tôi nói vậy thôi chứ trong lòng cũng đã thầm chọn được con gái nhà họ Triệu rồi. Tôi thì không thích cô ta, vậy nên tối nay tôi cần một người đóng giả làm bạn gái của tôi, người đó không ai khác chính là Cẩm Tịch Lệ.” 

 

“Shia! Không được, tôi phản đối.” 

 

“Có ổn không vậy thiếu gia?”

 

“Ổn hết, mau đi chuẩn bị đi.” 

 

Kim Thúc nhún vai tỏ ý bất lực, trước khi anh đi còn cúi đầu tạ lỗi với Tịch Lệ. Cô xoay qua nhìn anh, gương mặt của Đình Khanh tỏ vẻ đắc thắng.

 

“Tôi sẽ không giúp anh, nếu bố anh biết sẽ có chuyện lớn đó. Tôi chỉ là một người hầu rượu trong quán bar thôi.” 

 

“Hầu rượu thì không được làm vợ tôi hay gì?”

 

“Ngưng viết tiểu thuyết đi ông tướng.” 

 

“Vậy thì ngưng nói mình là kẻ hầu rượu thấp kém đi.” 

 

Cả hai vẫn á khẩu với nhau, dùng bữa sáng xong anh bắt cô phải ở lại bên cạnh mình trong nguyên ngày hôm nay. Chỉ cô cách nói chuyện, cách dùng dao nĩa, cách đi đứng. Đến tận hai giờ trưa, cô mệt rã rời mà nằm trên ghế sofa. 

 

Anh đi lại lặp tức bế cô lên phòng, Tịch Lệ mệt đến nỗi không thể giãy dụa hay làm gì. Trong phòng, anh quăng cô xuống giường, nằm đè lên người của Tịch Lệ, bốn mắt nhìn nhau. 

 

“Gì nữa đây?”

 

“Đừng bất ngờ như thế, dù gì cũng cùng làm chuyện đó hai lần rồi mà. Hay tôi nói với bố tôi rằng cô là vợ sắp cưới của mình?”

 

“Không được, không được.” 

 

Thấy cô phản đối kịch liệt anh đành cười bất lực. Lật người kéo cô theo, ôm lấy eo của Lệ Lệ. Tay từ từ luồng vào bên trong, sờ soạng khắp người, giống như đang rà soát điều gì đó vậy. 

 

“Ngực đẹp, eo cũng đẹp, da trắng… đặc biệt là rất giỏi làm chuyện đó.” 

 

“Ngậm miệng lại, buông tay ra. Đừng chạm vào người tôi.” 

 

“Muộn rồi.” 

 

Nói xong anh liền hôn vào hôn cô, đầu lưỡi khuấy đảo bên trong khoang miệng, cọ sát với lưỡi và răng của cô. Nụ hôn sâu, khiến cô không thể thở nổi mà vùng vẫy. Anh mặc kệ cô làm gì, Đình Khanh kéo mạnh chiếc áo sơ mi ra khiến phần ngực căng tròn của cô hiện lên trước mặt. 

 

Cười một cách hả hê, cúi xuống mà ngậm lấy nhũ hoa của cô. Đầu lưỡi chạm vào liền khiến cô rên lên một tiếng. Cảm thấy không đủ, trực tiếp ép hai bên bầu ngực lại với nhau, mút một lần hai nhũ hoa… vô cùng sung sướng và thỏa mãn. 

 

Tịch Lệ thân nhỏ ốm yếu làm cách nào cũng không đẩy anh ra được, càng cố đẩy bên dưới còn có trướn mà cọ xát với bắt đùi của anh… tiểu huyệt cũng vì thế mà bắt đầu ẩm ướt. 

 

Cách hai lớp quần, anh vẫn cảm nhận được tiểu huyệt đang chảy ra rất nhiều dâm dịch. Dừng ở phía trên, cô cứ nghĩ mình đã thoát… nhưng không phải thế. Anh trực tiếp kéo quần cô xuống, nhìn qua khe quần lót, lớp vải quần lót đã trở nên sẫm màu vì dâm thủy.

 

“Không được rồi, phải dạy cô cách kiềm chế thôi. Chưa gì đã ướt đến như vậy rồi. Ngoan… nếu đã nói dối là bạn gái và vợ sắp cưới thì chí ít cũng nên làm cho giống phần này.” 

 

“Đừng, ah… ah… tên khốn… ưm ~” 

 

“Nói đi? Sướng hay không?”

 

“Ah… hức… ưm… ưm… ah ~ có…” 

 

“Vậy thì tốt rồi.”

 

Anh tụt người xuống dưới, trực tiếp tách chân cô ra làm hai bên… thè lưỡi liếm lấy dâm thủy, đầu lưỡi nóng của anh chạm vào khiến cả người đều run rẩy, cảm giác tê liệt nơi tiểu huyệt làm cô khó chịu mà nấc lên vài tiếng rên dâm đãng.

 

“Ah, hức, ưm ~ chỗ đó… đừng mà… ưm… ưm… hức… ngứa quá… hực ~”

 

“Phải nhanh thôi, vì một lát nữa sẽ có người đến trang điểm và thay đồ cho cô, ngoan ngoãn đi. Sẽ không đau như lần đầu đâu.”

Bạn đang đọc:[DROP] Nữ Hầu Bar Bước Chân Vào Hào MônChương 4
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.