Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 61

‘Đây là cái gì?'

Cô lúng túng trước khung cửa sổ hình vuông màu trắng đột ngột xuất hiện.

Cô không biết cần phải làm gì trong một nhiệm vụ như vậy bởi vì cô đã không tham dự cuộc thi săn bắn lúc còn ở chế độ Thường.

Ngay khi cô đang suy nghĩ về việc phải làm, những chữ cái mới đã được thêm vào cửa sổ hình vuông màu trắng.

Vì đây là nhiệm vụ chính nên nó sẽ tự động được chấp nhận sau 5 giây.

5

4

3

Tại thời điểm đếm ngược, cô nhấn [từ chối] mà không cần suy nghĩ thêm.

Ô cửa sổ hình vuông màu trắng biến mất ngay lập tức. Nhưng thay vào đó…

"Đã lâu không gặp, công chúa."

Đôi mắt kia đỏ hoe.

‘Điên mất thôi.'

Cô cố gắng nuốt lấy tiếng hét của mình theo phản xạ. Đôi mắt anh ta rung lên như một trận động đất.

"Nơi nào đó trên thế giới...!"

Chỉ một lúc khi cô đang kiểm tra cửa sổ hệ thống, cô mới có thời gian rời mắt khỏi thái tử.

Anh ấy đã tiến đến không chút tiếng động nào trong khoảnh khắc đó.

Thái tử cúi gập người, khoanh tay đặt trước mặt bàn, mỉm cười nhìn cô với ánh mắt của dã thú nhìn con mồi.

Hàm răng trắng hiện ra phía dưới đôi môi đỏ mọng.

Đó là một cảnh tưởng đáng sợ hơn khiến cô nghẹt thở.

"Tôi... đã gặp mặt trời nhỏ của đế chế."

Cô cố kìm nén giọng nói run run của mình.

"Thật khó để nhìn thấy được cô." 

“…..”

“Trong lúc đó, chất độc sắt đã làm cho cơn sốt của cô nặng lên, giờ Cô đã cảm thấy tốt hơn chưa?”

Thay vì trả lời câu hỏi của cô, anh ấy lại nói điều gì đó khác. Đó là một giọng điệu gần với sự chế giễu.

Đúng là cô đã rất đau khổ trong mấy ngày sau khi bị anh ta cắt cổ.

Cô muốn bắn chết anh ta vì cô đã quá mệt mỏi, nhưng cô đang ở trong vị trí mà mạng sống của mình là thứ quý giá hơn bất kỳ điều gì.

“Cảm ơn sự quan tâm của anh… Tôi đã hồi phục hoàn toàn.”

Nghe thấy câu trả lời của cô, khóe miệng của anh ta khẽ cong lên một cách tuyệt vọng.

Sau đó thái tử buông lời báng bổ.

“Nếu cô bảo với ta rằng hãy đến thăm cô, thì ta đã bỏ lại mọi thứ và chạy đến bên cô rồi.”

“… ..”

“Ta đã đợi vài ngày, nhưng không thấy tin tức gì từ cô cả.”

"Gì? Cái, cái gì… ”

Làm thế nào mà anh ta lại tạo ra một tình huống nhảm nhí khủng khiếp như vậy?

Cô lắc đầu nguầy nguậy và nói một cách tuyệt vọng.

 “Tôi làm sao dám bảo Thái tử Đế quân đây tới để thăm tôi chứ? Tôi thực sự ổn. Rất biết ơn tấm lòng của ngài. ”

“Điều này thật đáng buồn. Ta nghĩ mình có thể làm được nhiều điều khi biết rằng chúng ta sẽ trở thành người yêu của nhau trong tương lai. "

"Gì chứ?!"

Cô như muốn ngất đi khi nghe đến điều đó.

Anh ta đang nói cái quái gì vậy?"

Cô gạt khuôn mặt đang cười sang một bên, vừa hé đôi môi run rẩy vừa hỏi.

"Ai ... với ai cơ?"

"Tất nhiên, cô và ta, công chúa của ta."

Kugung– Dường như có tiếng sấm vang lên bên tai cô.

 Thái tử đi xung quanh bàn sau khi nhấn cánh tay của mình lên.

Anh ta ngồi phịch xuống chiếc ghế mà Derek đang ngồi mà không hề có ý định dừng lại.

Cô cứng đờ người. Anh ấy nhìn cô chằm chằm như vậy với khuôn mặt uể oải.

"Cô vẫn chưa quên lời hứa của mình với ta, phải không, Công chúa?"

"Gì chứ…"

“Ta chắc chắn rằng cô sẽ giải thích được chi tiết lý do tại sao, bằng cách nào cô lại thích ta chỉ trong hai lần gặp ngắn ngủi.”

Anh ấy đọc lại tất cả những dòng đó trong lúc nói và từ từ thả cô ra.

 "Tất nhiên là cô đã chuẩn bị một câu trả lời gì đó rồi, phải không?"

“… ..”

"Nào. Nói đi. ”

Thái tử gật đầu, thúc giục giải thích. Cùng lúc đó, mái tóc vàng rực rỡ bắt đầu tỏa sáng.

[Mức độ ưa thích 3%]

Nó chỉ là 3%.

Nếu cô làm sai, cô sẽ bị chặt đầu bởi con dao anh ta cầm trong tay và bị quá tải khi tiếp tục trong các trò chơi kế tiếp.

Mắt cô bị chói sáng trắng bệch như ban ngày.

“Nó… nó… nó…”

“Không có gì phải xấu hổ cả, vì vậy hãy nói cho ta biết. Bởi vì dù sao thì cũng chẳng có con chuột nhắt nào quanh đây. "

Như lời anh ta đã nói, chẳng có ai nằm trong bán kính 1m quanh chiếc bàn họ ngồi cả.

Tất cả đều ở cách rất xa, chỉ dán nhìn trộm sang cuộc gặp gỡ giữa con trai cả của hoàng đế và đứa con gái giả mạo của Công tước với sự phấn khích.

"Hãy giải thích cho ta về điều đó, nhanh lên."

Thái tử lại thúc giục cô thêm một lần nữa.

“Đó là…… đó là…….”

Cố nén vẻ tuyệt vọng vì không biết nói gì, cô sợ hãi đến độ ấp úng.

‘Tại sao mình lại nói những lời vô nghĩa như vậy trước mặt tên dã thú như hắn chứ? Sợ chết đi được mà.’

Cho dù cô có nghĩ về nó bao nhiêu đi nữa, cô cũng không biết phải nói gì bây giờ.

Cô và anh ta chỉ mới gặp nhau có hai lần.

 Bên cạnh đó, điều tốt đẹp duy nhất ở anh ấy là màu tóc nổi bật mà hầu như chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận biết được là anh ấy.

"… …công chúa."

Thái tử lại gọi cô thêm lần nữa.

Giọng anh ấy đã trầm xuống một cách khó hiểu.

"Tôi-tôi-tôi xin lỗi!"

Cô nhắm chặt mắt.

Ồ, cô không biết nữa. 

"Tôi không thích Thái tử nữa."

"…Cái gì?"

Một bên lông mày của thái tử nhướng lên.

Cô sợ anh ta sẽ rút kiếm ra.

Đầu cô choáng váng như có sấm nổ.

"Tôi đã sớm nhận ra rằng một tình yêu vội vàng và gượng ép là không tôn trọng đối phương."

“….”

“Tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền ngài vì cảm xúc đơn phương của mình, thưa thái tử! Tôi sẽ tìm kiếm một người thực tế phù hợp hơn với hoàn cảnh của mình. "

Cô hoàn toàn bị phân tâm bởi nỗi kinh hoàng ập đến trong đầu.

“Lúc đó tôi rất tiếc. Tôi xin lỗi…."

Lầm bầm một điều như vậy, cô cũng dần giải thích mọi việc ổn thỏa hơn một chút mà không còn lắp bắp nữa.

‘Chắc hẳn mọi người đều nghe thấy rồi.’

Cô bật khóc thành tiếng trong lúc nói với thái tử.

Vốn dĩ, tình yêu luôn thay đổi.

Cho dù thái tử có ngỗ ngược đến đâu, sao có thể đánh chết một công chúa đang hạ mình xin lỗi như thế trước mặt toàn thể quý tộc?

Dù trò chơi có vô căn cứ đến đâu, anh ấy cũng sẽ không biến mình thành một kẻ điên rồ như vậy.

Nhưng đó chỉ là sự hiểu lầm của cô thôi.

"Ha!"

Thái tử dường như nhớ lại lời nói của cô lúc trước liền một lúc lâu rồi đột nhiên phá lên cười.

"Cô thích người khác rồi à?"

"…Gì cơ?"

"Tên khốn đó là ai?"

Srrung-.

Đột nhiên anh ta bật dậy khỏi chỗ ngồi và rút con dao đang đeo trên lưng ra.

Thật vậy, anh ta là một gã điên, gã điên lại đang đeo kiếm để chiến đấu trong một cuộc thi săn bắn.

"Nghe đây, nói cho ta biết tên khốn mà cô đã phải lòng là kẻ nào."

Đôi mắt đỏ của anh ta nhìn cô chằm chằm.

Mũi dao của anh ta chĩa thẳng vào cô như thể cô sẽ bị đâm chết bất cứ lúc nào.

‘Trò chơi này bị làm sao vậy chứ?’

Cô nghĩ thầm.

“Ta không có kiên nhẫn lắm đâu, thưa Công chúa.”

“… ..”

“Vì vậy, tốt hơn hết cô nên trả lời ta một cách nhanh chóng.”

“Hừm, tôi vẫn chưa có ai đó để hẹn hò…”

Cô miễn cưỡng đáp, mồ hôi nhễ nhại.

[Mức độ ưa thích 4%]

Cô nghĩ đó là một câu trả lời tốt, bởi vì sự yêu thích đã tăng lên 1%. Nhưng cô không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Không giống như thanh thông báo trên đầu, khuôn mặt của thái tử hằn hộc thấy rõ.

“… Tình yêu là thứ mà một nàng công chúa có thể nói ra dễ dàng như vậy à?”

"Đúng vậy."

Sợ bị bắt bẻ lại, cô vội trả lời.

“Tôi thường yêu rất vội…”

"Vậy có nghĩa là có một người đàn ông khác ở trong Đế quốc tốt hơn ta à."

“Vâng…”

Đó là sự thật. Mọi thứ đều ổn, ngoại trừ anh.

Nhưng vì lý do nào đó, nếu cô trả lời, cô nghĩ rằng cô sẽ gặp rắc rối lớn.

Khi cô đang nhìn lướt qua đầu anh ấy và không thể nói gì, thái tử đã áp sát người cô.

Với thanh kiếm trong tay.

“Quá đủ rồi, Công chúa. Ta đã mong chờ ngày này hôm nay đến mức thức suốt cả đêm qua.”

Thanh kiếm dài nguy hiểm như sắp cứa vào mặt cô.

Đó là khi cô nhìn chằm chằm vào anh ấy như thể anh ấy là một kẻ điên.

"Bây giờ, ngài định làm gì đây, thưa điện hạ?"

Ai đó đã xuất hiện như thể là một vị cứu tinh.

"Anh, anh trai!"

Anh ta vội vàng buông tay.

Dường như có một vầng hào quang phía khi Derek đi đến.

‘Tại sao anh không đến sớm hơn chứ?’

Cô vội vàng trốn sau lưng anh, lẩm bẩm nói.

"Ồ, đây không phải là tiểu công tước đây sao?"

Anh ta nhìn chằm chằm vào cô một cách kỳ lạ, nhưng cô lại giả vờ như không biết.

Derek không ngờ cô lại dám có thái độ thù địch với thái tử.

“Ta đã hỏi ngài đang làm gì ở đây vậy, thưa điện hạ.”

"Ta đang có một cuộc trò chuyện thân thiết với em gái của ngài."

"Bằng cách rút kiếm ra?"

"Ô, cái này à?"

Thái tử mỉm cười nghiêng ngả trước thanh kiếm mà mình đã lấy ra.

"Không có gì. Có thể là do chúng ta đang ở gần khu rừng, nhưng lũ ruồi vẫn vo ve xung quanh. "

Sau đó, anh ta vung một vài đường kiếm trong không khí như thể bắt một con ruồi và nhanh chóng đưa nó lại vào vỏ.

Nếu nhìn từ xa, anh ta có thể trông giống một diễn viên đóng thế khá tuyệt, nhưng trong mắt cô anh ta chỉ là một kẻ điên.

“… Penelope đã làm gì thiếu tôn trọng ngài sao?”

Cô không phải là người duy nhất nghĩ vậy nhưng Derek nhìn anh ta một cách lạnh lùng và hỏi.

"Thứ lỗi cho tôi…"

Thái tử có vẻ thống khổ chống cằm, liền vỗ tay nói chuyện phiếm.

"Đúng vậy đấy. Cô ấy đã làm một điều rất không tôn trọng ta. "


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 61
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.