Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 39

“Hừm.”

Chợt rùng mình, tôi hoài nghi suy nghĩ, vuốt ve chiếc nhẫn ruby trên tay trái.

“Lúc mà con chó cắn chủ nhân của nó, mày chỉ cần kéo dây xích lại thôi.”

Tất nhiên, khoảnh khắc dây xích siết cổ con chó, anh ta chắc hẳn đã phải chịu một cú ngã trước tiên.

“Mình nghĩ đó là bước ngoặt duy nhất nhưng sao mình cứ có cảm giác mình sẽ làm gì đó nếu không thành công?”

Tôi lắc đầu, xua tan đi những suy nghĩ lo lắng. Và sau đó, tôi tiếp tục tới người kế tiếp.

“Vuinter Verdandi.”

Anh ta là nhân vật đầu tiên khiến tôi nếm trải nỗi sợ hãi khi tuột giảm độ yêu thích. Tôi đã quyết định không nhớ lại khoảnh khắc đó nhưng khi nhìn thấy con số “15 phần trăm”, tôi có chút lo lắng.

Mặc dù nhược điểm lớn nhất của Vuinter là có tiếp xúc cực kỳ thân mật với nữ chính nhưng anh ta cũng có lợi thế khi là một trong năm người đứng đầu.

Tốc độ in giấy cùng với nhịp gõ, gõ bút tăng lên dần dần.

“Ha.”

Tôi ném bút lên trời, chưa có bất kỳ quyết định nào rõ ràng.

“Tại sao không có con đường nào dễ dàng hết vậy?”

Một lúc sau, tiếng gõ cửa “cốc cốc” phát ra. Tôi cực kỳ nhạy cảm vì tôi đang chú thích những điều quan trọng mà người khác không nên nhìn thấy. Do đó, giọng tôi vô thức kéo dài ra.

“Ai đó?”

“Thưa tiểu thư, tôi là Pennel đây.”

Đó là quản gia.

“….đợi chút.”

Tôi cười toe toét và nhàn nhã thu gọn các tờ giấy nằm trên bàn và đặt chúng sâu trong ngăn kéo. Ông ấy chỉ được cho phép vào sau khi tôi đặt cây bút đang cầm lên giá bút.

“Vào đi.”

“Kéttttt.” Cánh cửa cẩn thận được mở và quản gia bước vào.

“Có chuyện gì sao?”

“Tôi đến để thông báo cho tiểu thư biết ngài Công tước muốn cô cùng dùng bữa trưa với ông ấy.”

“…Bữa trưa?”

Tôi chớp chớp mắt. Thật là một sự để ý chưa từng có. Ngay từ lúc đến đây, mình chỉ luôn ăn có một mình trong phòng.

So với bữa cơm của một quý tộc mà tôi biết, thực sự đó là một loạt các chế độ kiêng cữ lố bịch nhưng tôi đã cảm thấy mãn nguyện. Nó còn tốt hơn mấy cái thức ăn ôi thiu hoặc bị bỏ đói như lần đầu tiên.

Emily, người chưa bao giờ gặp được Công tước và con trai của ông ấy và luôn bị tôi đâm chọt, rất chu đáo, tận tình.

“Bữa ăn chỉ một mình mới tuyệt vời làm sao.”

Tôi không muốn đi xuống phòng ăn dưới tầng một và phải đối mặt với một người khó ưa khi ăn trưa. Hơn hết, tôi đã cảm thấy chướng bụng khi tưởng tượng đến cảnh phải ăn dưới mấy chục con mắt của người làm ghét mình vì là công nương.

“… …Mình không ngại khi ăn một mình như trước đây đâu.”

Tôi muốn tránh việc này nếu có thế vậy nên tôi đã đưa ra một lời từ chối ôn hòa.

“Thời gian tự suy ngẫm vẫn chưa hết mà.”

“Công tước bảo có việc cần nói với tiểu thư cho nên tiểu thư phải đến.”

“Ý ông là… … mấy anh tôi cũng sẽ tham dự sao?”

“Dĩ nhiên rồi ạ.”

Thôi tiêu rồi. Tôi cố gắng kìm nén sự rầu rĩ. Thật ngu ngốc khi thể hiện rõ sự không thích trắng trợn trước mặt Công tước và phụ ta thân cận nhất của Derek.

“Hừ, kiểm soát tâm trí, kiểm soát tâm trí…”

Tôi hít một hơi sâu.

“Quản gia, tôi có một yêu cầu trước khi đến phòng ăn….”

“Hãy cho tôi biết yêu cầu của cô ạ, thưa tiểu thư.”

Theo tôi thấy, ông ấy có gì khang khác.

“Nếu ông có thuốc tiêu hóa, hãy mang đến phòng tôi sau bữa trưa được không?”

“…ý cô là thuốc tiêu hóa?”

Ông ấy hỏi lại như kinh ngạc về vụ thuốc tiêu hóa bất ngờ ấy, mặc dù tôi vẫn chưa ăn gì cả. 

“Vâng ạ.”

Tôi gật một cái rụp. Bởi vì từ lúc này tôi sẽ phải tất bậc lắm.


Tôi theo quản gia rời phòng.

Bởi vì tất cả mọi người đang đợi tôi dưới tầng sau khi công việc chuẩn bị các món ăn đã hoàn thành. Không có thời gian trì hoãn với cái lý do chuẩn bị từ một phía, không thể từ chối được.

“Công tước hình như rất bận bịu với việc trong cung điện hoàng gia mấy ngày này.”

Khi tôi bước xuống hành lang vắng lặng, quản gia bất ngờ nói chuyện với tôi, khiến tôi phải điều chỉnh bước chân. Tôi không biết Công tước rất bận rộn. Ông ta dường như luôn về nhà muộn nhưng tôi chẳng quan tâm.

“Tôi nghĩ vậy.”

Nhưng tôi chỉ đáp lời bằng một cái gật đầu lặng lẽ với khuôn mặt vô cảm. Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy quản gia đang cẩn thận quan sát nét mặt của tôi.

“Lúc trước, mỗi lần Công tước ở nhà, ông ấy thường dự các bữa ăn tối.”

“……”

“Nhân tiện, có phải cô cảm thấy bất tiện tại phòng ăn không?”

Câu hỏi nhanh chóng xoay vờn trên trán tôi.

“…..Penelope có như thế không?”

Đồ ăn lắp đầy miệng cũng tốt. Nhưng có thức ăn nhét đầy họng trong tình hình này thì tốt kiểu gì? Nếu thấy, bạn sẽ chỉ nhận được không có gì ngoài khinh miệt hay phớt lờ.

“Cô ấy thật sự, ừm…ối.”

Tuy nhiên, tôi không thể đổ lỗi cho cô ấy một cách thiếu suy nghĩ vậy được vì tôi nghĩ rằng tôi có thể hiểu tại sao cô ấy tham dự bữa tối cùng Công tước.

Trong quá khứ, tôi, người luôn nhanh chóng bỏ cuộc, không bao giờ kiên trì như Penelope. Nhưng như thế cũng không ít đáng thương hơn.

Âm thanh của chén đĩa sột soạt phát ra từ phòng ăn, lời chào cơ bản hỏi nhau của một ngày, một gia đình hoàn hảo mà không có tôi.

“… …Tiểu thư Penelope, tiểu thư?”

Tôi chớp mắt với giọng nói gọi tôi. Pennel, người đã đến trước cầu thang, nhìn tôi bằng cặp mắt không được đáp lời.

“…Tôi cảm thấy không khỏe.”

Tôi trả lời như thường khi xuống cầu thang trước ông ta khi ông ta kịp nhận ra.

“Tôi đã lo lắng sẽ gây ra lỗi nên sẽ tốt hơn nếu được phục vụ bữa ăn trong phòng của tôi.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Không. Không, không phải. Tôi chỉ là lỡ miệng thôi.”

Có lẽ bị bất ngờ trước lời nói mà Penelope phát ra nhưng thực sự quản gia đã lỡ miệng. Ông ấy nhanh chóng ngừng cuộc nói chuyện này và thay đổi chủ đề khác.

“Công tước cảm thấy rất cô đơn vì tiểu thư không chịu bước ra khỏi phòng.”

“……..”

“Ông ấy sẽ không trách tôi vì đã tham gia bữa tối chứ.”

Lời nói của quản gia làm tôi bật cười. Nếu con chó của bạn không bước ra khỏi nhà được, bạn sẽ phải ngó ngang nó.

Người đứng đầu một gia tộc cảm thấy cô đơn nhưng không hề ngó ngàng đến cô con gái út của mình, người mà ông ta đã nhận nuôi, có ăn hay đã chết đói ở góc phòng.

“Ừm. Chắc anh cả cũng nghĩ vậy phải không?”

“Thật…”

Trước câu hỏi tôi đặt ra, quản gia cố gắng nói gì đó nhưng tôi đã nhanh bước đi.

“Mở ra đi.”

Trước khi tôi biết điều đó, tôi đã đến phòng ăn.

****

Ông ấy cung kính đứng bên cánh cửa khép chặt để phục vụ bữa ăn và ngạo nghễ gật đầu với những người phục vụ. Tôi cúi đầu và làm theo quy tắc của bản thân nhưng những cặp mắt rơi vào tôi thì không hề mang ý tốt. 

Điều đó không là vấn đề. Tôi không có sức để quan tâm những phần râu ria ấy.

Cánh cửa mở ra và xuất hiện khuôn mặt của những người tôi phải ứng phó. Người đàn ông trung niên với gương mặt cộc cằn, [yêu thích 20%], ngồi ở đầu bàn và [yêu thích 10%] ngồi phía bên tay phải của ông ấy. 

“Em có khái niệm về thời gian hay không? Tại sao lại đến muộn như vậy hả?”

Ngay khi tôi bước vào nhà hàng và nhìn thấy tôi, [10% yêu thích] cau có, khởi màn cuộc đấu khẩu. Đây mới chỉ là mở đầu cho bữa ăn địa ngục này thôi.

Tôi di chuyển tự nhiên qua phía trái vì họ đang ngồi hết ở phía bên phải của Công tước. Quản gia đi theo, kéo ghế ra rồi lui xuống sau khi xác nhận tôi đã yên vị chỗ ngồi.

Tôi đã đi bộ khá lâu và cảm thấy như thể tôi trở thành một tù nhân được bị gửi đi vậy.

“Anh nói dùng bữa trưa nhưng bàn của anh đã bị gãy mất rồi.”

Đây là một bữa tiệc với những món ăn xa hoa chưa bao giờ được nhìn thấy trước đây. Dĩ nhiên, sẽ rất khó khăn nếu ăn những thực phẩm rất thiết yếu này bởi vì chúng tôi phải giải quyết chúng trên căn phòng ở tầng hai, tuy vậy, tôi đã nhận ra được địa vị của Penelope.

Ngay lúc mà anh ta sửng sốt, một giọng nói nặng nề phát ra từ Công tước đang ngồi ở đầu bàn.

“……chuẩn bị đi.”

Một bữa ăn thịnh soạn bắt đầu.

Thực ra tôi không biết nhiều về thứ tự sử dụng dao nĩa của một quý tộc. Nhưng Penelope không phải lúc nào cũng bình thường. Do đó, kể cả khi tôi không thực hiện nghi thức thích hợp thì cũng không bị lộ rõ.

“Thật tốt vì bạn chẳng còn danh tiếng nào để mất cả.”

Tôi nhìn xuống bộ đồ dùng đặt trước mặt, liếc nhìn mọi người một cái để chắc chắn ai cũng đang cầm muỗng và làm theo.

“……….ha”

Và sau đó, một nụ cười lạnh lẽo lập tức hiện ra. Tất cả món ăn tôi được đưa đều là đồ chơi được dành cho mấy đứa con nít đang học cách dùng nĩa.

“Có chuyện gì sao?”

Có lẽ ông ấy nghe được tiếng cười của tôi nhưng đôi mắt sắc bén của Công tước rơi xuống bên cạnh chỗ tôi.

“Không có gì đâu.”

Tôi vội vàng lắc đầu. Và tôi tình cờ nghe thấy tiếng va chạm của dao nĩa.

Nghĩ mà xem, dù sao họ cũng chẳng để ý tôi đang ăn loại muỗng gì.

“Nếu mà cô để tâm một chút, cô đã biết Công tước luôn ở ngay bên cô rồi.”

Một ai đó trong bếp dám đùa cợt trên bàn của một công nương.


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 39
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.