Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 212

***


 

"Nàng phải đến đó sao?" Hoàng tử nghi ngờ hỏi câu hỏi tương tự lần thứ ba.


 

Vào lúc đêm muộn, chúng tôi đến cổng phía bắc của thủ đô cùng với một pháp sư và sáu cận vệ. Chúng tôi đang trên đường đến Công quốc trên một chiếc xe ngựa.

Do pháp sư của cung điện sử dụng phép thuật đi đường dài trước đó giờ đây đã kiệt sức. Tôi liếc xéo khuôn mặt cau có của anh ấy rồi chua ngoa đáp lại.


 

"Tôi đã nói với ngài rằng tôi sẽ giết cô ta mà."


 

"Ý ta là nàng phải rời đi ngay khi chỉ vừa mới đến nơi sao? Nàng có thể đi khi trời sáng mà."


 

"Đi ngay bây giờ cũng ổn mà.”


 

"Nàng im hơi lặng tiếng mà ngã xuống kia kìa, ổn cái gì?!”


 

Vừa định hét lên thì anh đã nhanh chóng thở dài và không lên tiếng nữa.


 

Hoàng tử có vẻ không thích kế hoạch của tôi là đến thẳng dinh thự công quốc và giết chết Yvonne.


 

Ngay từ lúc tôi bất tỉnh vì ma thuật chống lại Eclise và lũ quái vật trong đầm lầy, Callisto đã coi tôi mảnh mai yếu đuối chả khác gì một chiếc lông vũ sẽ bay đi khi ai đó thổi mạnh vậy.


 

Đến nỗi khi tôi mở mắt lần nữa trong trại của quân đội Đế quốc, cảm giác như Cedric đã liếc xéo pháp sư đến nỗi muốn thủng luôn rồi.


 

'Không tệ đến mức đó đâu.' Tôi cảm thấy xấu hổ và hơi chột dạ, lặng lẽ chọt chọt cùi chỏ của anh ấy.

"Ngài không nghĩ mình nên quay về phương bắc càng sớm càng tốt sao? Chúng ta vẫn đang trong trận chiến mà."


 

"Chiến tranh có phải là vấn đề bây giờ không? Ai sẽ chăm sóc nàng nếu nàng ngã xuống một lần nữa đây?"

Không có ai trong Eckart quan tâm đến tôi ngay cả khi tôi sắp hấp hối ấy chứ.

'Đúng là vậy nhưng mà,'

Tuy nhiên tôi nghĩ Yvonne không đi đâu quá xa vì tôi mới bắt đầu chế độ thường và cô ta đã mất hai trong số các món đồ cần thiết để tẩy não người khác.

Vì vậy bây giờ là thời điểm thích hợp để tấn công ả.


 

Tôi chợt nhớ đến những dòng chữ trong quá khứ.

- Tuy nhiên, [Ma thuật cổ đại] đòi hỏi rất nhiều thể lực và trí lực! Sử dụng nó cẩn thận vào những thời điểm quan trọng!


 

Cảnh báo của hệ thống không hề có chút cường điệu nào đâu.

Vì ngay sau khi sử dụng phép thuật, tôi mất hết sức lực và cảm thấy hoa mắt chóng mặt kinh khủng luôn.


 

Hoàng tử náo loạn ầm ĩ sau khi tôi ngủ say như chết trong ba ngày. 'Mình không thể cứ ngất đi mỗi khi sử dụng ma thuật như thế được.'

Không rõ phải tốn bao nhiêu cuộc tấn công để giết con quái vật đó nữa.

Tôi đút tay vào túi. Cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay khi chạm vào những lọ thủy tinh.

Có tổng cộng năm loại thuốc tăng cường sức khỏe tôi nhận được từ pháp sư của cung điện.

'Phải đảm bảo đủ thời gian để hoàn thành việc đó trước khi sử dụng hết mấy lọ này.'


 

Tôi vô tình đụng phải Yvonne trước khi bỏ chạy, cảm thấy chóng mặt sau khi dùng câu thần chú. Không thể mất cảnh giác được.

Tôi không hề mảy may nghĩ rằng trò chơi điên rồ này có thể giúp mình thoát khỏi trùm cuối dễ dàng đến vậy.

Dần dần có thể cảm thấy chiếc xe đang giảm tốc độ và dừng lại.


 

"Thưa điện hạ, công nương, xe ngựa đã đến trước Công tước Eckart."


 

"Thế à? Báo với công tước rằng Hoàng tử đang ở đây."


 

Cỗ xe bên ngoài chỉ được đi qua cổng khi có sự cho phép của chủ nhân biệt thự.


 

"Đánh dấu sự trở lại của con gái ông ta, sau khi đánh con gái ruột của ổng và rời khỏi nhà chứ nhỉ?"

Hoàng tử ngạo mạn ra lệnh, quay lại và nháy mắt với tôi. Anh dường như muốn nói rằng anh rất tự hào về sự hiện diện của tôi.

Tôi đợi cánh cổng mở ra, tốt hơn là phớt lờ cái kẻ ngạo mạn này thôi.


 

"Điện hạ, thần e là  phải mời ngài đi chút lát."


 

Thay vì tiếng mở cổng sắt nặng nề là tiếng của người lính canh.


 

"Chuyện gì." Hoàng tử bực dọc  lao ra khỏi ghế. “Ngươi định nói Công tước không muốn mở cổng sao?”


 

"Cái đó…"


 

Tôi nhìn thấy những cánh cổng quen thuộc của dinh thự qua cánh cửa hé mở của cỗ xe. Nhưng có gì đó kỳ lạ lắm.

Cảm giác không đúng ngay lập tức được xác nhận bởi tiếng lẩm bẩm của Calisto khi anh đứng gần xe ngựa.


 

"Không có người gác cổng."


 

"Thần đã kiểm tra và thấy cánh cổng đang mở, thưa hoàng tử."

Bất kể ngày đêm hay thời gian bốn mùa đi nữa thì Công quốc luôn có người gác cổng xuyên suốt nhưng giờ đây lại không có bóng dáng của một ai, khi ấy dường như tôi cảm thấy mọi thứ quá yên tĩnh.


 

Trong bầu không khí khác thường của ngôi biệt thự, tôi băn khoăn không biết điều gì đang xảy ra và lên tiếng: “Chúng ta đến biệt thự đi”.


 

Ngay lúc ấy.

Kugugugugugung-.


 

Mặt đất nhè nhẹ rung chuyển.

"Cái gì thế?"

Hoàng tử và các cận vệ nhanh chóng rút kiếm ra.

Keeeeeek ......

Lúc đó một tiếng hét thảm thiết vang lên từ đằng xa.

"Là tiếng kêu của một con quái vật, thưa hoàng tử."

Tôi nhận ra âm thanh ấy ngay lập tức.

Callisto hét lên khi anh ấy trở lại xe ngựa với vẻ mặt hơi sa sầm.

"Chết tiệt! Ngồi đi, công nương. Này lái xe đi! Chúng ta tới hoàng cung!"


 

Khi nghe thấy mệnh lệnh đột ngột như thế, tôi khó hiểu nhìn anh ấy.

"Ngài đang nói cái gì vậy? Yvonne đã để lộ danh tính của cô ta. Chúng ta phải đến dinh thự ngay!"


 

"Không phải bây giờ. Quái vật không chỉ có một hay hai con đâu, ta có thể cảm nhận được bọn chúng nhiều hơn thế.”


 

"Vậy thì tôi sẽ đi một mình. Còn ngài có thể đến Hoàng cung."

"Nàng đi đâu với cái thân đó hả!"


 

Callisto bắt tôi lại khi tôi vội xuống xe trước khi xe chuyển bánh. "Tôi nên nói với ngài bao nhiêu lần đây? Bây giờ tôi thật sự không sao hết, thưa điện hạ."


 

"Bây giờ nàng không sao thì đã thế nào? Nàng sẽ sử dụng thứ ma thuật chết tiệt đó một lần nữa à. Nghe lời. Đừng rời khỏi xe!"

Hoàng tử gay gắt hét lên. Lúc đó cỗ xe mới chậm rãi chuyển động.


 

Tôi khẽ liếc nhìn Calisto đang ôm chặt vai tôi. "Điện hạ, ngài đã nói là sẽ để tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn mà."


 

"Đó là lúc nàng hoàn toàn khỏe mạnh." Anh đáp lại với ánh nhìn lo lắng.


 

"Và cái ông Công tước kia đã khiến nàng trông tàn tạ như vậy đây."

"…"

"Thực tế là họ đang tự đào mồ chôn mình. Đừng bận tâm đến việc bọn họ có toi thật hay không. Họ thậm chí không đáng để nàng cảm thấy tội lỗi đâu."


 

Ảnh đâu có nói sai đâu nên tôi cũng không biết phải đáp lại gì nữa.

Nhưng cái chết của Eckart khi đối phó với con người và việc loại bỏ Leila là chuyện không giống nhau.


 

"Nếu tôi lại ngã xuống, ngài có thể cứu tôi mà."


 

"Có lý đấy… Cái gì!"


 

"Tôi cũng biết sợ, điện hạ à."

Tôi nhận ra mình đang cách xa Công quốc và cẩn thận luân chuyển tâm trí của mình.

Những con quái vật to lớn kỳ dị thôi vẫn chưa đủ, tôi phải giết trùm cuối, thứ mà tôi đã tránh né kia.


 

Nhưng đó là điều không thể né tránh mãi được.

Sau khi xem phần kết thúc trò chơi, tôi đã trở lại thế giới lúc đầu, mọi người đã chết dưới tay của Yvonne.


 

Tôi từ từ đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt má Hoàng tử khi anh đang cúi nhìn tôi với khuôn mặt nhăn nhó.


 

"Tôi sợ tới mức bỏ chạy, ngài liền đuổi theo để bắt tôi."


 

Trong lúc tôi bất tỉnh, tôi đã có một giấc mơ.

Cách đây rất lâu rồi nhỉ, tôi mơ thấy anh nói khi hai đứa ở hang động vào lúc tham gia cuộc thi săn bắn kia.

Tôi không hề nghĩ anh ấy có ý gì khi nói anh muốn trở thành một hoàng đế hoàn hảo để tiêu diệt đế chế.


 

Cũng như tôi mơ ước trở thành nhà khảo cổ học, có lẽ anh ấy đã mơ ước trở thành một hoàng đế lý tưởng và trị vì đất nước.

Có lẽ đó là lòng tham của tôi.

Nụ cười của anh ấy trong bức tranh minh họa thật rực rỡ biết bao.


 

"Bởi vì ngài đã nói rằng ngài sẽ ở bên cạnh tôi, tôi biết ngài sẽ bảo vệ tôi khi tôi gặp nguy hiểm mà."


 

Tôi muốn anh ấy sống như một vị hoàng đế hoàn mỹ trong một thế giới an toàn.


 

"Đó là lý do tại sao tôi trở nên dũng cảm. Không phải tôi định cứu Công tước và những người kia, nhưng,"


 

Callisto cúi xuống nhìn tôi trong im lặng với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Một lúc lâu sau, anh dựa đầu vào má tôi.

Rồi anh nhắm mắt lại và thì thầm.

"Mỗi lần nàng nhắm mắt lại, ta đều sợ hãi tột cùng, sợ rằng nàng sẽ không mở mắt lại nữa."

"…"

"Ta biết nàng chỉ đang cạn kiệt năng lượng, ta đã đếm theo từng nhịp thở của nàng và kiểm tra nhịp đập của nàng hàng chục lần khi nàng bất tỉnh."

".........."

"Vì ta đã chứng kiến cảnh nàng gục xuống khi thân đầy máu, nó đã ám ảnh ta không ngừng..."


 

"Àhh"

Lúc đầu tôi không hiểu anh đang nói gì nữa, nhưng sau đó tôi thở một hơi dài. Bởi vì tôi nhận ra tại sao anh ấy lại nhạy cảm với tôi như vậy.

Callisto đang kể về lần tôi uống thuốc độc tự tử và quỵ xuống khi trước.

Khi tôi ngước nhìn lên, có thể thấy anh đang lo lắng đè xuống nỗi sợ hãi trên khuôn mặt vô cảm của mình.

Tôi cảm thấy trong lòng mình dâng lên cảm xúc rất kỳ lạ.


 

"Lần này tôi sẽ cẩn thận khi dùng nó."


 

Cố kìm xuống cái bụng đang sôi sục, tôi xoa dịu anh bằng những lời mà chính bản thân tôi cũng không thể đảm bảo được. Chỉ sau đó, Calisto mới trút bỏ khuôn mặt cứng đờ của mình và nở một nụ cười.


 

"Không khống chế được thì cẩn thận thế nào đây?"


 

"Cho dù tôi có dùng nó nhiều thế nào thì tôi cũng sẽ không ngã xuống đâu. Ngài biết lọ thuốc mà pháp sư đã đưa cho tôi mà." Tôi bĩu môi trả lời.


 

Rồi anh tặc lưỡi than thở.

"Chậc, cứ cứng đầu, cũng lâu lắm rồi ta không nhún nhường ai như thế đâu." Và anh ấy lại ra lệnh. "Quay xe ngựa lại."


 

Chiếc xe ngựa đã thay đổi điểm đến và hướng về Công quốc, nhanh chóng chạy qua cổng vào dinh thự.


 

Kkeeeeek!

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh!"

Chaeng, chaeaeng-!

Trước mắt tôi là khung cảnh hỗn độn.

"Kinh dị quá! Oẹe!"

Tôi kinh tởm khi nhìn thấy những cái mụn với con giun ngoằn ngoèo trên bộ phận được cho là đôi chân của con quái vật.

'Mình chúa ghét động vật thân mềm!'


 

Sau khi xuống xe hoàng tử nhanh chóng kêu thị vệ. "Ba người trông chừng xe ngựa, những người còn lại đi theo ta!"


 

Anh ấy vội vàng quay sang tôi.

"Công nương, nàng chưa được sử dụng phép thuật, chỉ cần ở trong xe ngựa thôi. Có hiệp sĩ của Eckart, vì vậy ta sẽ cố gắng sử dụng vũ lực để đối phó với con quái vật. Được chứ?!"


 

"Vâng…"

Nhưng tôi đang ngó tìm Yvonne và tất nhiên lời khuyên của anh ấy như gió thổi mây bay không lọt vào tai tôi rồi.

'Cô ta ở đâu cơ chứ?'

Khoảng thời gian đó tôi lướt qua một khu vườn đầy máu và xác chết vương vãi khắp xung quanh, nơi này giống như một bãi chiến trường thật sự.


 

"Công tước!"

Bóng dáng quen thuộc chợt đập vào mắt.


 

Ở một bên của khu vườn, công tước và quản gia đang bị một con quái vật truy đuổi.

'Tôi đã nói với ngài phải cẩn thận, tại sao ngài lại không nghe cơ chứ!'

Biết rằng do bị ảnh hưởng phần nào của việc bị tẩy não, nhưng cũng quá dã man khi công tước đã tạo ra hoàn cảnh hỗn độn ngày hôm nay.


 

Dù sao thì ông ấy cũng không phải là cha ruột như hoàng tử đã nói. Có cần thiết phải cứu ông ấy không?


 

-Đừng lo lắng.

-Nhưng nếu con muốn, cha sẽ để con rời khỏi Eckart.

Nhưng ngay lúc ấy, giọng nói ấm áp của công tước như có như không thoáng qua tai tôi.


 

-Con thích đi một mình hơn là tiến vào với một lão già như ta sao?

- Con à, tất cả là lỗi của cha. Đừng khóc nhé?

Tôi khó khăn nghiến răng, bịt chặt tai mình.


 

Người quản gia đang chạy thì vấp phải một hòn đá và ngã xuống.

"Pennel!" Công tước đang chạy vội quay lại kéo ông ta.

Keeeeek-!

Ông không thể ngó nhìn được kẻ truy đuổi đang theo sát mình.


 

Khoảnh khắc khi cái chân kinh tởm của con quái vật chảy nước dãi rơi xuống đầu họ như một cái liềm trên tay thần chết, những chữ cái màu trắng xuất hiện trên đầu cây đũa phép thuật mà tôi đang cầm và lơ lửng xung quanh.

Khi nhìn thấy câu thần chú, tôi hét to không chút do dự.

"Dekina Levatium--!"


 

Kukwaaaaang!

Từ đâu đó một lượng ánh sáng khổng lồ tràn ra kèm theo những âm thanh ầm ầm to lớn và bắt đầu nhảy lên như một quả bóng cao su.

Phép thuật này có ưu điểm là quét sạch số lượng lớn quái vật trong thời gian ngắn.

Kong, Kong! Kuuuung-!

Lượng ánh sáng điên cuồng, nhanh chóng giết chết vài con quái vật. Không nghi ngờ gì nữa, nó tạo nên những lỗ thủng rất lớn trong dinh thự.

Phần còn lại của những con quái vật bị ánh sáng xé thành từng mảnh, và xung quanh bị tàn phá nặng nề.


 

Công tước, quản gia Pennel và mọi người ở sân vườn đang nhìn tôi với đôi mắt ngơ ngác đẫm lệ.


 

"Huh Huh" Bỗng tôi cảm nhận được hơi thở mình trở nên nặng nhọc.

Tududuk- Và có gì đó ấm nóng chảy ra từ mũi tôi.


 

"Chết tiệt, ta đã nói không được dùng phép thuật cơ mà. Nàng quả thật không hề biết nghe lời mà!"


 

Tôi ngẩng đầu lên khi nghe được giọng nói gào rít kia và nhìn thấy hoàng tử đang cuống cuồng chạy đến chỗ mình.


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 212
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.