Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 208

Công tước hạ thấp tầm mắt theo phản xạ và nhìn xuống tách trà của mình. Trong thứ nước trà trong suốt, gương mặt góc cạnh của ông được phản chiếu trên mặt nước. Đúng lúc ấy, giọng ai đó vụt qua tai ông.


 

- Khi cha ở với cô ta... hãy nhìn vào mặt nước trong tách trà của cô ta, thưa cha…


 

'Ah.'


 

Công tước cố nuốt lại những tiếng rên rỉ gần như hoảng loạn.


 

Ông hoàn toàn quên mất. Trước khi chạy trốn khỏi nhà, Penelope đã nhắn nhủ gì đó với ông. 'Tại sao Penelope đột nhiên nói với ta điều đó?'


 

Sự bối rối đánh úp như một làn sóng thủy triều đang trào dâng mạnh mẽ. Công tước tuyệt vọng khi nhớ lại câu chuyện lúc ấy. Vì lý do nào đó, ông đột nhiên muốn ăn trưa với Penelope vì vậy đã gọi cô đến nhà kính. Sau đó, bọn họ nói về…


 

'Chuyến đi chơi.'


 

Ừ đúng rồi, chúng ta đã nói về việc Penelope sẽ đi ra ngoài. Với lý do là đi chơi, ông nói rằng sẽ giúp cô ngay cả khi cô bỏ nhà đi.


 

Ông không thể chịu được khi thấy đứa trẻ cứ sụt cân hàng ngày sau lễ trưởng thành, nên đã quyết định sau nhiều đêm cân nhắc.


 

Khi Penelope nói nhìn vào tách trà…


 

Một dòng chảy ớn lạnh kỳ lạ sau lưng. Nếu là một con người, không có chuyện cô ta không phản chiếu trong nước.


 

Tất nhiên nếu đó là một con người thật sự ...


 

'Đứa bé trước mặt ta là thứ quái gì thế?'


 

Yvonne gần như đã đi đến giai đoạn chắc chắn được công nhận là con gái ruột của ông qua vô số cuộc kiểm tra từ trước.


 

Từ ngoại hình giống hệt người vợ cũ đã chết của ông, những bí mật, nốt ruồi và những kỷ niệm mà chỉ ông hoặc cô ấy mới có thể biết được.


 

Không bao giờ có thể làm giả được.


 

Nếu không có Penelope, ông đã không do dự mà thông cáorằng con gái ông đã trở về. 'Penelope. Nó biết điều này từ khi nào? '


 

Đứa bé ấy trông như thế nào khi nó nói điều đó? Lạ thay, ký ức về bữa ăn trưa không rõ ràng nữa. Đầu ông quay cuồng như một cơn bão.


 

Và cuối cùng dư ảnh của Penelope là sợ hãi và ngập ngừng, gần như không thốt ra lời và bỏ chạy khỏi nhà kính.


 

- Cha ơi, hãy cẩn thận với cô ta!


 

".... Con có hơi buồn, nhưng may mắn thay con nghĩ Leah có vẻ rất thích Paul."


 

"......"


 

"Công tước, hai người đó từ giờ có thể ở bên nhau mãi đúng không ạ ?"


 

Công tước tỉnh người sau hồi ức của mình khi nghe giọng nói của đối phương. "Ah"


 

Khi ông nhìn lên, Yvonne ngừng nói và nhìn ông với đôi mắt tròn xoe. Đó là khuôn mặt của Yvonne hiền lành, nhưng không hiểu sao mồ hôi lạnh chảy xuống gáy ông không ngừng.


 

"T-ta xin lỗi. Chúng ta đang nói về gì vậy?"


 

"Có thứ gì lạ nào rơi vào trong trà ạ?"


 

"Huh?"


 

"Bởi vì ngài cứ nhìn vào ly trà mãi." Yvonne không cười.


 

Công tước nắm chặt tay dưới bàn.


 

"Ah không, không. Ta đột nhiên nhớ ra vài thứ mà ta đã quên."


 

"Ngài gặp rắc rối gì sao ạ? Trông ngài không khỏe lắm."


 

"Không sao đâu. Cảm ơn vì con đã quan tâm."


 

Yvonne nhanh chóng tỏ vẻ lo lắng. Công tước đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cố gắng không thể hiện bất cứ điều gì bất thường.


 

"Ta có việc phải làm, nên ta phải rời đi trước đây. Chúng ta sẽ dùng trà vào lần sau vậy."


 

"Nhưng, nhanh thế sao?"


 

"Thật không lịch sự khi cứ làm phiền một người bệnh quá lâu."


 

Ông cố gắng rời khỏi bàn khi kết thúc câu nói của mình. Nhưng còn chưa kịp lùi lại một bước, ống tay áo của ông đã bị tóm lấy.


 

"Công tước .... con"


 

Khi nhìn lại, Yvonne đang ngước nhìn ông với khuôn mặt có rất nhiều điều muốn nói. Đôi mắt của Công tước nhìn xuống viền tay của mình đang trở nên lạnh đi theo phản xạ.

Cô do dự và mở miệng.


 

"Ngài đã bảo con có thể nói nếu muốn bất cứ điều gì."


 

"Ồ đúng vậy."


 

Chỉ khi đó công tước mới thả lỏng vẻ mặt nghiêm nghị và mỉm cười. "Con nghĩ ra được thứ con muốn rồi sao?"


 

"Con không muốn món đồ gì nhưng chỉ là muốn đi ra ngoài thôi ạ."


 

"Đi ra ngoài?"


 

"Vâng, con đến đây hơi đột ngột mà không kịp nói lời tạm biệt với những người ở làng cũ nơi con sinh sống từ trước. Sau khi con bị bệnh, con rất nhớ họ…"


 

Thật trùng hợp, đó cũng là chủ đề mà Penelope đã nói với ông trong cuộc thảo luận lần trước.


 

"Con vẫn chưa khỏe hẳn. Còn nhiều thời gian vậy nên chờ con khỏe hơn thì có thể đến đó sớm thôi."


 

"Ah, nhưng có những đứa trẻ mồ côi mà con chăm sóc…con lo chúng có thể sẽ bị đói khi con đi vắng. Con cầu xin ngài, được không?"


 

Yvonne nhẹ nhàng xoa tay công tước. Quả là một nhân vật đáng yêu với nét diễn xuất dễ thương. Nhưng công tước không thể ngăn mắt mình nhìn vào tách trà trống rỗng.


 

'Con bé mắc lỗi nào như Penelope, nhưng ta không thể nghĩ ra cách nào thích đáng để không cho con bé ra ngoài.'


 

Công tước trả lời một cách khó khăn sau một khoảng thời gian ngắn suy nghĩ.


 

"... Ta sẽ cử một người hộ tống đi với con."


 

"Không, con có thể tự đi, chỉ trong thời gian ngắn thôi ạ."


 

"Nhưng bên ngoài dinh thự rất nguy hiểm, Yvonne. Làm sao một quý cô có thể ở một mình mà không có người hộ tống cơ chứ?"


 

"Con đã sống bên ngoài dinh thự suốt thời gian qua."


 

Cô ấy nói có chút ủ rũ. Khuôn mặt của công tước méo mó khi hiểu ra lời đó. Yvonne đáng lẽ phải được nuôi dạy với xuất thân cao quý hơn bất kỳ ai khác trên thế giới này thế mà lại phải sống ở một nơi bẩn thỉu và nguy hiểm chả ai hay.


 

Ông mang Penelope về với niềm khao khát có đứa con gái, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn không nguôi ngoai.


 

"Con không sao, thưa cha."


 

Như thể cô biết cảm giác của ông, Yvonne cười rạng rỡ với công tước.


 

Công tước nhìn xuống đôi mắt xanh lam ấm áp rồi mở miệng. "Ta sẽ cho con một chiếc xe ngựa. Ta sẽ không ép buộc con bất cứ điều gì ngoài điều này."


 

"Con sẽ nhận nó."


 

"Hãy chắc chắn sẽ trở lại trước khi mặt trời lặn."


 

"Vâng ạ." Yvonne lại cười.


 

Công tước nhìn khuôn mặt đáng yêu của con gái người mà ông thương nhớ vô cùng.


 

"Con sẽ dùng xe ngựa, thưa cha." Cô ấy nói không chút do dự.


 

****


 

"Chuẩn bị cho chuyến đi của Yvonne."


 

Khi trở lại Văn phòng của mình, Công tước ra lệnh ngắn gọn cho người quản gia. "Vâng thưa ngài."


 

Người quản gia trung thành trả lời, hỏi lại công tước. "Ngài... có nói chuyện vui vẻ với tiểu thư Yvonne chứ?"


 

Công tước chuyển sự chú ý sang người quản gia. Đôi mắt nhăn nheo ánh lên những mong đợi nhạt nhòa. Không chỉ có công tước và hai người con trai của ông chờ đợi đứa con gái út đã lạc mất kia.


 

Thật tàn nhẫn với Penelope, nhưng tất cả những ai nhớ về tuổi thơ của Yvonne đều háo hức chờ đợi cô trở về.


 

"Pennel."


 

Thay vì trả lời, Công tước gọi tên người quản gia một cách nặng nề. "Vâng, Công tước."


 

Người hầu trung thành, người đã chăm sóc ông bấy lâu nay, nhanh chóng nhận ra dấu hiệu nóng nảy của chủ nhân, vội cúi đầu.


 

Công tước nói với một giọng nặng nề. "Cử người theo đuôi nó."


 

"Vâng?"


 

"Gọi một pháp sư có thể làm ma thuật theo dõi."

Người quản gia mù mịt.

Nhưng Công tước vẫn chưa nói xong.


 

"Tập hợp tất cả các pháp sư cùng với Sư đoàn 1 phía sau dinh thự. Hãy dùng phép thuật liên lạc nhanh chóng gọi cho Derick…"


 

Xe ngựa cho Yvonne đến trước biệt thự. Đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của Công tước thật lạnh lẽo. "Trong biệt thự có trường hợp khẩn cấp."


 

***


 

Vinter Verdandi bước vào con hẻm vào lúc hoàng hôn. Anh cảm thấy cơ thể mình như rã rời vì suốt ngày rong ruổi khắp mọi miền đất nước.


 

Nhưng anh ấy vẫn không thể nghỉ ngơi. Trong số các tài liệu và thông tin thu thập được, những tài liệu hữu ích phải được phân loại, tái tạo và giải nghĩa các ký tự cổ.


 

Phép thuật cổ xưa là thứ duy nhất có thể đánh bại Leila. Tuy nhiên sau cuộc chiến tranh khốc liệt, các pháp sư cổ đại đã không còn tồn tại nữa và phép thuật mà họ sử dụng cũng đã bị chôn vùi theo.


 

Chỉ có sức mạnh thì không đủ để chiến đấu chống lại Leila khi bọn chúng đã gia tăng lực lượng từ lâu.


 

Vinter đã đi khắp các quốc gia để thu thập các tài liệu cổ. Quyết tâm tái tạo lại tấm gương sự thật.


 

Ngay cả hôm nay, anh ta vẫn từ từ leo lên cầu thang, kiệt sức vì tìm kiếm những tài liệu không biết là đúng hay sai.


 

'Sừng của Hydra, đôi cánh của Palot, và nước hồ Urthus ...' Chúng là những chiến tích mà anh ấy đã thu thập được tối nay.


 

Văn phòng của anh ở nơi sâu và tối nhất nằm trên con phố phía trên, giờ đây càng chìm sâu trong bóng tối. Anh nắm lấy tay nắm cửa và thực hiện câu thần chú cuối cùng, ổ khóa được mở ra.


 

'Cạch-'


 

Cánh cửa phía trên được thi triển bằng ma thuật mà không ai có thể mở được ngoại trừ khách hàng được chỉ định của anh. Điều này nhằm ngăn chặn tình huống khách hàng của anh ấy sẽ đợi và quay lại khi anh đi vắng.


 

Chẳng hạn như quý cô đã bỏ anh đi mà không do dự dù đã nhận được đóa hoa tím lần ấy ...


 

Cạch. ~


 

Đó là khoảng thời gian khi anh vừa lê bước mệt mỏi, sẽ không có gì lạ nếu anh ngã xuống ngay lập tức.


 

Nhưng bỗng anh dừng lại, rồi nhìn chằm chằm vào góc tối đen. "Là ai?"


 

Sâu bên trong bàn vẽ và ghế sofa, có người bước ra khỏi bóng tối.


 

"Cuối cùng thì anh cũng ở đây."


 

Cộp-


 

Những bước chân dừng lại trước ranh giới mờ nhạt của ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

"Tôi đến đây để đưa ra một yêu cầu."


 

Một giọng nói yếu ớt và dịu dàng hoàn toàn không chứa đựng bất kỳ mối đe dọa nào. Tuy nhiên ánh mắt trên khoảng không lại lóe lên một cách kỳ lạ.


 

"Không ... không, tôi đến đây để tìm món đồ đã mất của mình."


 

"......"


 

"Hầu tước Verdandi."


 

-------------


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 208
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.