Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 203

Ánh sáng rực rỡ chói lóa, một lúc sau tôi mở mắt ra.


 

Xung quanh không còn trông thấy biển cả nữa, chúng tôi từ Arkina di chuyển đến nơi này, giờ đây đang đứng ngay giữa đầm lầy nơi có rừng ngập mặn.


 

"Uh"


 

Tôi biết rõ sẽ trở lại Tratan nhưng tôi bối rối và nhìn xung quanh.


 

Chẳng biết nói gì, trong khi Callisto cũng nhăn mặt liếc nhìn xung quanh.


 

"Điện hạ-!"


 

Khoảng ba mươi hiệp sĩ được trang bị vũ khí đầy mình bỗng từ xa tiến đến, cắt đám dây leo một cách khó khăn.


 

"Ngài đến rồi, thưa điện hạ. Đã lâu không gặp, công nương."


 

Khi phụ tá của hoàng tử đến chỗ chúng tôi, anh ta thở hồng hộc và cúi đầu thật thấp. Trước khi trả lời, Hoàng tử hung dữ hỏi.


 

"Đây là nơi nào?"


 

"Là bãi lầy trong rừng Bopulia gần biên giới ạ."


 

"Ai kêu ngươi làm thế? Sao lại triệu hồi chúng ta đến đây, Cedric Potter?"


 

"Ử? Không phải ngài bảo thần làm phép triệu hồi sao?"


 

"Lẽ ra ngươi nên đưa bọn ta đến Công quốc ở gần đường phố. Làm thế nào mà ngươi có thể tham chiến với cái não ngắn ngủn đó hả?"


 

"Ah nhưng những pháp sư còn lại trong Hoàng cung đều nằm quyền kiểm soát của Bệ hạ."


 

"Đáng ra ngươi nên đưa nàng ấy đến một nơi an toàn, chẳng hạn như trong thị trấn hay một nơi nào đó tốt hơn. Đây là nơi quái quỷ gì hả?" Callisto đá đống bùn đất chửi bới bằng những lời lẽ thô tục.


 

Tôi ghét đất văng lên người mình nên cố né xa anh ấy hết mức có thể.


 

"Ah đó, đó "


 

Cedric cảm thấy xấu hổ vì hoàn thành nhiệm vụ không đến nơi đến chốn.

Giống như nhìn thấy chính mình trong những ngày đầu ở Công quốc.


 

'Đó là những ngày tháng tồi tệ nhất mà mình từng trải qua.'


 

Khi tôi nhìn lướt qua mái tóc vàng của anh ấy và nghĩ như vậy thì Cedric trả lời với gương mặt đầm đìa nước mắt.


 

"Ngài có nghĩ rằng những pháp sư biết cách triệu hồi đường dài đang nằm dưới quyền của ngài không, thưa điện hạ?"


 

"Nếu chúng ta bị đột kích ngay khi vừa đến đây và Công nương bị thương thì ngươi có chịu trách nhiệm nổi không? Hả?" Hoàng tử đáp lại bằng một câu hỏi.


 

'Hả, sao tự nhiên anh lại đưa tôi đến vậy?'


 

Tôi ngạc nhiên nhìn lại anh ta. Cedric mở to mắt.


 

Nhưng không chỉ có vậy, Hoàng tử lại liên tiếp nã đạn vào Cedric tiếp theo.


 

"Chà, dù sao thì tất cả chúng ta đều ở đây rồi nên cứ nói lời chào với nhau thôi. Ngươi sẽ là người bảo vệ cho Thái tử phi tương lai. Nhớ đấy, phải liều mạng bảo vệ nàng ấy."


 

Tôi há hốc mồm theo đúng nghĩa đen.


 

"Cái gì? Điện hạ đột ngột kết hôn sao?"


 

"Chắc không phải là nằm mơ đâu nhỉ?"


 

"Có một cô gái chấp nhận hoàng tử của chúng ta kìa anh em ơi!!!"


 

Các hiệp sĩ phía sau Cedric xếp thành từng hàng, sau đó từng người một bắt đầu lên tiếng.


 

"Cúi chào, Hoàng tử, công nương!"


 

"Rất vinh dự được gặp ngài, hoàng tử, công nương! Hoan hô!" Tôi thật sự rất hốt hoảng bởi tình huống rối rắm trước mắt.


 

Khác một trời một vực với tôi, hoàng tử hớn hở nhìn người của mình và quay đầu nhìn tôi.


 

"Công nương, bọn họ đã ở trên chiến trường với ta trong nhiều năm nay. Từ nay nàng sẽ gặp họ thường xuyên hơn, vậy chí ít cũng làm quen với khuôn mặt của họ trước nhé! Công nương, nàng đi đâu vậy?"


 

Tôi không thể nghe tiếp được nữa nên tôi quay đi và đi dạo xung quanh.


 

Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, Hoàng tử đã nhảy ra chặn trước tôi, buộc tôi phải dừng lại.


 

"Sao mặt nàng đỏ thế?"


 

Anh ấy đột nhiên đưa tay ra trước mặt tôi. Tôi gạt tay và nói.


 

"Nếu ngài tiếp tục nói những điều kỳ lạ như thế một lần nữa thì tốt hơn hết hãy giả vờ như chúng ta không đi cùng nhau đi. Tôi thà tự mình đi còn hơn ấy."


 

"Ý nàng là gì? Kỳ lạ ư? Vì sự an toàn của nàng, ta chỉ dạy những người sẽ là cấp dưới của nàng trong tương lai cách nhận biết chủ nhân thôi mà."


 

"Miệng của ngài! Làm ơn im miệng dùm cái!"


 

Tôi lao đến chỗ anh và dùng tay chặn miệng anh ấy lại.


 

Đôi mắt của Callisto vốn đã rũ xuống  giờ đây đang mở ra đẹp đẽ như ánh nắng chiếu rọi.


 

"Ồ nàng muốn một mối quan hệ bí mật sao? Ta xin lỗi."


 

"Tôi nói thế khi nào chứ!"


 

"Đừng tức giận nữa. Từ giờ ta sẽ cẩn thận hơn. Huh?"


 

"Gì!"


 

Callisto từ từ nhìn tôi và hạ bàn tay đang che miệng anh xuống. Tôi bối rối, mặt ửng đỏ không ngừng vì tức giận.


 

'Tôi nói hẹn hò với ngài từ khi nào chứ?!'

Chính xác hơn thì tôi chỉ nói rằng chúng tôi không thể ở bên nhau khi mọi thứ đã kết thúc cơ mà.


 

"Ta xin lỗi vì đã đưa nàng đến đây."


 

Nhưng khi anh ấy nhìn tôi tức giận và cẩn thận chạm vào tay tôi, tôi thậm chí không thể hỏi anh ấy tự quyết định việc đó khi nào.


 

Trái tim tôi lại đang đánh trống liên thanh không ngừng rồi.


 

Sau đó, tôi chợt nhận ra những ánh nhìn hiếu kỳ đang hướng về chúng tôi.


 

"Hmm! Bất quá thì bây giờ làm sao trở lại kinh thành đây?"


 

Tôi vội vàng rút bàn tay đang bị anh nắm giữ và tránh xa anh ra.


 

"Công nương thân mến, lúc ở một mình ngài bị Điện hạ…uy hiếp sao?" Trong lúc đó, Cedric tiến đến cắt lời tôi và hỏi.


 

"Gì cơ?"


 

"Nếu đúng là vậy thì ngài cứ ra hiệu cho tôi như ho hai cái chẳng hạn. Rồi tôi sẽ..."


 

"Cedric Porter, đừng nói những điều xàm xí nữa và tránh xa vị hôn thê của ta ra."


 

Nhìn tên Hoàng tử giờ đây chả khác gì bóng ma cứ lẩm bầm rồi sau đó hất cằm lên ra lệnh.


 

Đáng buồn thay, Cedric bước ra xa tôi, không thể nói thêm lời nào.


 

"Trước tiên thì báo cáo về tình hình hiện tại đi."


 

"Sáng hôm qua chúng ta nhận được một thông tin báo rằng một lượng lớn quân phiến loạn sẽ đi qua đây."


 

"Những kẻ vô liêm sỉ. Quả nhiên là như vậy."


 

Hoàng tử gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh. Tôi cũng ngó nhìn xung quanh xem xét.


 

Không ai lại đi trốn trong đầm lầy ẩm ướt trải dài vô tận. Chỗ đó không thích hợp để làm nơi chiến đấu chút nào.


 

'Làm sao mà chúng cắt đứt đường dây tiếp viện kia nhỉ?'


 

Câu hỏi đã sớm được giải đáp bằng những lời sau của Cedric.


 

"Chỉ có hai pháp sư và binh lính tinh nhuệ có khả năng thi triển phép thuật chuyển động Delman đang di chuyển và ẩn nấp trong trạng thái tàng hình."


 

"Và sau đó."


 

"Sau một cuộc hành quân nhanh chóng, thần trở về trại và cố gắng tìm điện hạ và Công nương. Nhưng"


 

Cedric lo lắng nói thêm.


 

"Chúng ta đã không có nguồn tiếp viện trong hai giờ."


 

"Tại sao ngươi không về thẳng trại?" Thái tử cau mày hỏi lại. Cedric e dè trả lời.


 

"Trong lúc chờ đợi cuộc hành quân bị trì hoãn, thần bị kiệt sức với việc khôi phục ma thuật vì lượng mana đã sử dụng quá lớn."


 

"Vậy thì ngươi nên tìm chúng ta sau khi ngươi trở về chứ."


 

"Wow, bộ ngài có cho thần thời gian làm vậy hả?" Cedric kháng cáo với một cái nhìn rất bất công.


 

"Nếu ngươi không triệu hồi ta ngay, ta sẽ múc cát biển lẫn nước biển ở đó đưa cho ngươi làm kho dự trữ, bộ ngươi nghĩ ta thật sự không dám sao?"


 

"Éc."


 

Tuy nhiên, giọng điệu bi thương của Cedric lại kết thúc bằng khuôn mặt dữ tợn kèm ánh mắt trừng to của hoàng tử.


 

Tôi thấy Cedric sụt sịt với vẻ mặt khá đáng thương luôn.


 

Chính tôi là người đã thúc giục Callisto nhanh chóng rời khỏi quần đảo Arkina đầy nắng gắt kia. 'Sao hai người kia vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau trong khi đang ở nơi xa xôi như thế chứ nhỉ.'


 

Anh ta đang đe dọa người phụ tá của mình trong khi đó Cedric lại bày ra bộ mặt tan nát cõi lòng.

Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hoàng tử vì không biết liệu mình có cần phải cảm ơn anh ấy vì đã đưa tôi thoát khỏi đó một cách nhanh chóng hay không.


 

"Nơi này quá trống trải."


 

Hoàng tử nhìn quanh khu vực đầm lầy yên tĩnh rồi thốt ra. "Trong hai giờ nữa, rất có thể bọn chúng sẽ thay đổi hướng hoạt động. Hãy chuẩn bị rút lui đi."


 

"Ah, nhưng thời gian xảy ra lỗi ước tính là khoảng ba giờ. Thần đã nghe ngóng từ những người thường xuyên lui tới đầm lầy này thưa điện hạ.”

Cedric đáp lại, nhưng Callisto phớt lờ anh ta và quay sang các hiệp sĩ.

Hai vị pháp sư trẻ tuổi của Hoàng Cung đang thở hổn hển, tựa vào cây đũa phép.

“Này, hai ngươi có thể sử dụng được thuật di chuyển thêm lần nữa không?”

Hoàng tử không do dự mà đi thẳng đến chỗ hai pháp sư.

"Ồ, ma thuật triệu hồi được sử dụng chưa được bao lâu, và cũng có khá nhiều người"


 

"Vì thế."


 

Sắc mặt Hoàng tử lập tức đen lại, các pháp sư vội vàng trả lời. "Ah, thần nghĩ chúng ta chỉ cần nghỉ ngơi một giờ."


 

"Nếu có ít người hơn thì sao? Có hiệu quả ngay không?"


 

"Chia vài nhóm đứng tụ lại với nhau."


 

"Ưu tiên công nương trước."


 

"Tôi ổn mà!"

Tôi đã đoán trước được điều gì sẽ tuôn ra từ miệng của Callisto, vì vậy tôi đánh anh ấy trước rồi mới lên tiếng. "Ta có thể đợi khoảng một giờ mà. Phải không, Cedric?"


 

"Tất nhiên rồi, thưa công nương!"


 

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt trắng bệch trong giây lát như sắp ngất đi của Cedric đã bừng sáng rõ rệt.


 

Chỉ có Hoàng tử nhíu mày lộ rõ vẻ mặt bất mãn. "Nàng đang làm gì thế? Nàng về trước đi. Nàng còn có việc phải làm cơ mà."


 

"Ý của ngài là gì điện hạ? Nếu tôi đi trước, những người còn lại không biết khi nào thì trở về nữa." Tôi đáp lại những lời hung dữ của Hoàng tử.


 

"Chúng ta có thể đi và mang theo một pháp sư khác."


 

Tôi cau mày khi nhìn thấy một pháp sư khác với khuôn mặt như đang biểu hiện mình có ích lắm.


 

"Thôi, làm ơn! Dù sao ta cũng hổ thẹn khi làm phiền các anh. Dừng lại đi."


 

"Có gì mà hổ thẹn?"


 

"Điện hạ cứ tiếp tục dùng cái chiêu rẻ tiền đó nhỉ! Mọi người đều nhìn ngài như kẻ quái dị kìa!"


 

"Ai dám chứ."

Làm sao một người đàn ông có thể trơ trẽn như vậy?

Khoảng ba mươi người đều đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào Hoàng tử, người đang lo lắng cho tôi.

Tôi cáu kỉnh đáp lại, kèm theo vẻ mặt thất thần nặng nề.

"Chỉ khoảng một giờ thôi. Tôi đang được giúp đỡ rồi mà, vậy chúng ta hãy ở lại và đi cùng nhau nhé."


 

"Ồ. Nàng đang lo cho những người ở dưới trướng mình đấy à? Phiền cho nàng rồi đấy, ta hiểu rồi."


 

"..."


 

Tôi quyết định phớt lờ, không tranh cãi với anh ấy thêm nữa. Khi nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía xa, Hoàng tử lẩm bẩm, vẻ mặt dịu đi.

"Ta cảm thấy không ổn lắm."


 

"Đừng lo lắng. Tôi có thể tự chăm sóc cho mình mà."


 

"Nếu nàng bị thương."


 

Anh dừng lại một lúc, rồi lại nói.


 

"Ta nghĩ nàng sẽ rất đau."


 

Tôi không nói nên lời trước nhận xét đó. Một lúc sau tôi mới mở miệng.


 

"...... Ngài cũng đã thay đổi kế hoạch của mình rồi mà. Không có gì xảy ra cả, không sao đâu."


 

Vù vù- Tiếng gió đã thay đổi.

Đồng thời tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Là gió nhưng lại giống như một chuyển động vô hình ...


 

"Haaaaah-!"

Cuối đầm lầy xa xa, một đàn chim từ trong rừng bay lên. Siinkk-.

Các hiệp sĩ rút từng thanh kiếm ra, như thể họ đã cảm thấy điều gì đó bất thường.


 

"Thần không thể cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào trong bán kính 2 km." Một hiệp sĩ báo cáo với vẻ mặt căng thẳng.


 

Như anh ấy nói, không có gì ngoại trừ chúng tôi xung quanh đầm lầy rộng lớn nơi này.

"Ngươi, ngươi có thể dùng dao găm phòng thủ không?"


 

Hoàng tử hỏi một trong những pháp sư bên cạnh.

"Được, được ạ! Haaz, nhưng hơi khó để cầm cự được lâu...mana..."


 

"Làm ngay bây giờ đi."

Hình như anh ấy không nghe thấy sự ngập ngừng trong câu nói kia, anh lạnh lùng quay lưng lại rồi ra lệnh cho một pháp sư khác làm như vậy.


 

"Ngươi lập tức đưa công nương trở về trại."


 

"Điện hạ!"


 

Tôi sửng sốt trước lời nói của Hoàng tử khi lại vòng về vấn đề vừa mới kết thúc lúc nãy.


 

"Thần...thần phải, phải thi triển một câu thần chú trong suốt trong lúc chiến đấu..."


 

"Ngươi không cần phải làm thế, đưa nàng ấy đến một nơi an toàn ngay bây giờ."


 

"Tôi ổn mà!"

"Nàng làm sao vậy? Mau đưa nàng ấy đi."


 

Ngay khi đó. "Điện hạ!" Có người khẩn cấp gọi Callisto.


 

"Ah, nó ở trên bầu trời! Trên bầu trời ... Một đàn ngựa và quái vật xuất hiện trên bầu trời!" Theo phản xạ, tôi và Thái tử ngẩng đầu lên.


 

"Cái quái gì!"

Miệng tôi há to không khép lại nổi. Một lượng lớn những con quái vật đang đổ xô như bầy ong vỡ tổ, chúng giống như loài thằn lằn bay vậy.


 

"Hiruk, Hiruluk-!"


 

Vô số bóng đen bay đến ngay tức khắc và quét qua đầu chúng tôi. Những con quái vật tạo ra những ngọn lửa đáng kinh ngạc.

Tuy nhiên ngọn lửa đã không chạm tới chúng tôi. Đó là nhờ vào hàng rào phòng thủ.

Quay ra phía sau, tôi thấy chàng pháp sư trẻ, người mà Hoàng tử đã ra lệnh đang run rẩy với khuôn mặt mờ mịt.

Cho dù đúng là những con quái vật đang ở cách đó không xa, nhưng hàng rào trong suốt đang lắc lư mỗi khi ngọn lửa chạm vào nó.

Cuối cùng khi hàng rào vẫn được bảo toàn, những con thằn lằn bay không bắn lửa nữa mà chúng quay lại và bay lên cao.


 

"Hả?"


 

Đột nhiên trên bầu trời rộng mở, tất cả mọi người nhìn lên với vẻ mặt mờ mịt.

Piedong-.

Cơn mưa bất chợt đổ xuống từ bầy chim bay lên cao như một đám mây đen tối bao trùm tất cả.

Sswaaaaa-.

Mưa rơi như trút. Không! Cùng lúc đó, những mũi tên giống như những hạt mưa đang lao xuống chúng tôi.


 

"Là Delman!" Có người hét lên.


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 203
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.