Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 176

"Cái gì?"

Tất cả mọi người trong phòng hiện tại đều cảm thấy rất sốc. "Người giúp việc đã chết?"

Người quản gia thông báo với vẻ mặt tối tăm.

"Đúng vậy, cô ấy đã chết vì tự cắn lưỡi mình."

"Hả, rốt cuộc là có chuyện gì vậy Reynold?"

Công tước nhìn lại người phụ trách thẩm vấn là đứa con trai thứ hai của mình.

"Hừm, không thể nào! Cô ta đã thành khẩn đến mức con thậm chí không phải dùng đến cực hình, tại sao…"

Reynold lẩm bẩm với vẻ mặt mà Công tước không hiểu chuyện gì.

Người hầu gái khăng khăng rằng cô ấy chỉ làm theo những gì Penelope đã ra lệnh với cô ấy, run rẩy lo sợ ngay khi cô ấy được đưa vào nhà giam.

Không có sự giả dối nào trên khuôn mặt cô ta hết.

Tuy nhiên, tự sát thường là cách hành xử của những sát thủ làm nhiệm vụ thất bại.
Bầu không khí nhanh chóng trở nên trầm trọng.

Có một sự im lặng kỳ lạ trong phòng.

"Trước hết, điều tra hành động của người giúp việc đã chết."

Sau một lúc lâu, thái tử trầm giọng ra lệnh.

"Ả ta lấy chất độc ở đâu, thường làm gì trong dinh thự, đã làm gì trước buổi lễ trưởng thành và đã có bao nhiêu lần liên hệ với công nương."

".........."

"Thật tệ là ả đã chết vì ta thực sự muốn tìm hiểu xem đó có phải là mệnh lệnh của Công nương hay không, nếu đúng như vậy thì đó là cách ta thường sử dụng trên chiến trường."

Khi nhún vai như một trò đùa, Kallisto lại không hề mỉm cười.

Kallisto dường như đang chú ý vào một kẻ nào đó có âm mưu hãm hại công nương thì một người nào đó cẩn thận nói thêm.

"Cô ấy là người giúp việc của Yvonne."

"Vậy thì tốt hơn hết ngươi nên đưa con khốn đó vào cuộc điều tra này."

"Điện hạ!"

"Ngài nói ả ta chưa được xác nhận là con gái của ngài mà?"

"Cái đó"

Công tước không thể nói được gì. Đó là sự thật nhưng vẫn phải theo luật.

Khuôn mặt của Công tước có vẻ khó xử khi nhìn thấy Thái tử thản nhiên kiểm soát những vấn đề nhạy cảm trong gia đình.

Dù sao đi nữa thì thái tử cũng đã kết luận theo ý mình.

"May cho ngài. Lúc này thì ngài nên kiểm tra những chi tiết nhỏ nhất của kẻ thường dân đó đi công tước à."

"Không phải hầu tước nói rằng Penelope bị đầu độc do tự uống nó sao?"

Sau đó có người hỏi vặn lại một cách khó chịu.

Kallisto quay đầu lại nhìn. Chính là vị công tước trẻ thiếu kiên nhẫn sớm buộc tội công nương.

"Ồ, vâng."

Thái tử nhẹ gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt khỏi Derick và nhìn người kia.

"Mà này, hầu tước Verdandi, ngươi cho rằng công nương tại sao không tự làm ra hành động như vậy?"

Thái tử cố gắng nhớ lại những gì mình đang muốn nói trước khi người quản gia bước vào và hỏi.

"Điều đó..."

Vinter không thể trả lời ngay lập tức và mím môi. Chắc chắn đó không phải là chiêu trò tự đóng kịch của cô ấy nếu có cả một cô hầu gái đã chết.

Bởi vì cô ấy đã yêu cầu thuốc độc từ chủ thương hội thông qua người giúp việc của mình. Hơn nữa trước khi uống ly rượu đó cô đã nhìn vào sợi dây chuyền.

Rõ ràng cô biết rằng màu của sợi dây chuyền đã chuyển sang dấu hiệu cảnh báo. Có lẽ cô đã uống thứ gì đó khác với chất độc mà anh ta đưa cho cô.

Dù thế nào thì anh cũng không thể nắm bắt được suy nghĩ của cô, mờ mịt thật.

Trong tình trạng này, anh không thể đoán được liệu việc nói với Thái tử những điều anh biết có mang lại lợi ích hay không nữa.


"Hầu tước?"

Thái tử nghiêng đầu gọi khi đối phương không có trả lời, giống như tên kia đang ở trong trạng thái mông lung kỳ quái nào đó.
Vinter cuối cùng cũng mở miệng sau khi cắn môi trước cái trừng mắt của Thái tử.

"Cô ấy có một người giúp việc tử tế."

Một lý do chính đáng được đưa ra.

"Tại sao cô ấy sử dụng người khác làm điều bí mật như vậy mà lại không dùng chính người hầu gái thân cận của mình? Tại sao cô ấy lại làm như thế? Tại sao cô ấy lại để cho người giúp việc tạm thời của Lady Yvonne làm điều đó?"

"Ngươi đã đưa ra kết luận trong một thời gian suy nghĩ khá dài đấy. Và đó cũng chính xác là những gì ta đang nói." Thái tử lại chuyển đôi mắt đỏ ngầu của mình sang Derick.

Derick bác bỏ một lần nữa.

"Nhưng nếu không phải cô ấy tự tạo ra vở kịch này thì vì sao thuốc giải lại được tìm ra và lý do gì Penelope lại uống rượu khi biết nó có độc?"

"Vậy hãy điều tra đi, Công tước trẻ."

Thái tử liếc mắt một cái rồi nói.

"Ai đang đầu độc công nương hay là cô ấy thực sự đầu độc chính mình để thu hút sự chú ý của ngươi."

"Hoặc có thể công nương nhận ra màn kịch của kẻ nào đó rồi cố gắng dừng nó lại chăng. "

"Điều đó…!"

"Chúng ta cùng nhau tìm hiểu, huh?"

Ba đôi mắt xanh trừng lớn khi nghe thấy lời anh.

Những nghi ngờ sâu sắc hiện lên trong những đôi mắt như thể họ chưa bao giờ nghĩ về điều đó.

Kallisto biết Penelope là một cô gái đủ thông minh để đưa ra lựa chọn như vậy.

Có thể hiểu được rằng gia đình công tước đã coi cô như một đứa trẻ ngu ngốc và chưa trưởng thành.

"Điều tra tất cả đi công tước."

Kallisto lần lượt lườm cả ba người.

"Trước khi ta trực tiếp can thiệp với tư cách là một thành viên của hoàng gia mà không phải với tư cách là một nhân chứng đơn thuần nữa."

* * *

Kallisto rời phòng khách của Công tước và nhanh chóng bước đi.

Anh tham gia vào cuộc họp để tìm hiểu sự cố công nương bị đầu độc, nhưng thật lãng phí thời gian.

Trong khi anh đang bận rộn lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô gái đang bất tỉnh kia. Anh chạy như bay, ngay khi chuẩn bị leo lên cầu thang.

"Điện hạ."

Ai đó ngồi ở sảnh đã lên tiếng khi anh ta chạy vào. Kallisto ngập ngừng quay lại.

"Cái gì..."

Thái tử thường sẽ chào hỏi một cách ranh mãnh với người phụ tá của mình vào những lúc khác, thì giờ đây anh nhìn chằm chằm vào anh ta với khuôn mặt khó chịu hằn hộc.

Mới một vài ngày mà mặt của ông chủ đã rất khó ở rồi.
Những lúc như thế này mọi người phải cẩn thận với những lời nói và hành xử của mình. Cedric nuốt nước bọt khô khan và cố gắng nói.

"Feha đã yêu cầu thần mời ngài trở lại, thưa điện hạ."

"Tại sao."

"Các phiến quân của Hronia đã chiếm biên giới phía bắc."

"Ha"

Thái tử nở một nụ cười tự giễu, ngay sau đó mạnh mẽ xoay người đi lên cầu thang.
"Bảo tên ấy gửi những người khác đến đó, hiện tại ta bận lắm rồi."

"Boo, họ đóng trại ở phía bắc và họ đang dần giành được quyền lực thông đồng với tàn dư của các quốc gia bại trận khác!"

Cedric vội vàng lên tiếng khóc lóc, khuôn mặt hét lên của anh ta cũng đầy thất vọng và sự cầu cứu.

"Ngày hôm trước Hầu tước Herhett đã bị tiếp quản. Mệnh lệnh ban xuống yêu cầu phải đi trấn áp cục diện ngay lập tức thưa điện hạ."

Lãnh thổ của Herhett thuộc về phía Bắc, nơi có các hàng rào kiên cố và binh lính được huấn luyện bài bản. Nếu là nơi đó, đã có khá nhiều người tinh nhuệ đứng đầu phiến quân.

"Cái éo gì"


Thái tử nắm lấy lan can cầu thang, quay lại nhìn người phụ tá của mình một lần nữa. Ánh mắt của anh lấp lánh ánh sáng đỏ trong khi bước xuống cầu thang.

"Không có chỉ huy nào ở đất nước này ngoài ta sao? Phải tự tay nấu súp và đút cho họ ăn tới tận mũi rồi cũng phải dọn sạch đống rác rưởi kia cho bọn chúng sao?"

".........."

"Trong gần một thập kỷ qua ta lăn lộn như một con chó trên chiến trường. Nhưng tại sao ta phải tham gia vào trò chơi chiến tranh chết tiệt này khi ta không biết người phụ nữ ta yêu sẽ chết khi nào?"

"ĐIện hạ!"

'Hit!'

Cedric hét lên một tiếng và nhắm mắt trước khi bàn tay to lớn sắp đánh mình.

"Hoàng thượng nói rằng sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ này, ngài ấy sẽ xem xét việc đính hôn của ngài với Công nương."

Sau đó anh hé mắt và lên tiếng thuyết phục thái tử bằng một giọng nói tha thiết.

"Ngài biết mà, nếu không có ... sự chấp thuận và ủng hộ của Bệ hạ thì không thể đạt được hôn ước."

Đó là sự thật. Dù anh có đưa ra đề nghị như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng ích gì nếu Công tước từ chối.

Trước đó thì không có khả năng vì công nương bảo ghét điều đó, nhưng lần này anh tự tin có thừa.

Giờ anh đã biết cô muốn gì. Dù đó là gì đi chăng nữa thì anh có quyền lực và tiền bạc để đáp ứng mong muốn của cô.
Tất nhiên chỉ với điều kiện là lễ đính hôn sẽ được thực hiện.

"Chết tiệt!"

Nắm đấm của anh đã nâng lên cao vốn tung thẳng vào mặt Cedric nhưng cuối cùng cũng hạ xuống và đập vào lan can cầu thang.

Kuang—! Lan can được chạm khắc trang trí bằng gỗ đã bị nghiền nát. Cedric run lên, tưởng tượng nếu đó là đầu của mình thì chắc cũng đã bị bẹp dí như tương cà rồi.

Khi vừa bắt đầu tuổi mới lớn rồi ngay lập tức bị ném vào chiến trường chả khác việc bị đuổi ra ngoài mà không hay biết gì, anh lăn lộn như một con chó và cố gắng giữ mạng để sống sót.

Khi trở về thủ đô với chiến thắng của mình, anh đã hứa hàng nghìn lần sẽ không bao giờ tham gia vào trò chơi của Hoàng đế nữa.
Anh biết rất rõ nếu bây giờ anh chấp nhận thì nó cũng như việc tự đề nghị bản thân mình đeo một sợi dây xích chó bằng ngọc lên cổ thêm một lần nữa. Nhưng.

"Đợi đã."

Hơi thở từ tốn nóng hổi và nói như thể anh đang nghiền ngẫm. "Nói cho Hoàng đế biết, sự tình không gấp."

"Đi đi, ngươi nên nói lời tạm biệt rồi và đừng đến đây nữa!"

Kallisto hét lên, lao lên cầu thang trước khi Cedric kịp bắt lấy anh. Anh chạy đi với hình ảnh chiếc áo choàng màu đỏ phía sau tung bay và không bao giờ bị Cedric bắt được.

Leo lên tầng hai, Kallisto mở cửa phòng của Công nương ngay tức khắc.

Cô hầu gái tận tụy giờ đã trở nên khá quen với sự tồn tại của anh, vội vã rời đi mà không có một chút ngạc nhiên.

Jabbuck, jabuck-.

Anh bước đi mà không hề do dự.

Không lâu sau một đôi giày lớn dừng lại gần giường cô.

Khu vực xung quanh giường ngập tràn khói từ ngọn nến đang cháy. Giữa mùi thảo mộc nồng nặc, công nương vẫn nhắm mắt như đã chết.

Nước da nhợt nhạt, mùi thuốc, đôi môi trắng nhợt và mái tóc hồng sẫm đã mất đi ánh sáng khiến cô ấy trông giống như một xác chết.

Lần mà con gái nuôi của Công tước gải vờ ốm và ăn mặc chả khác gì kẻ sắp chết cũng không bằng tình trạng bây giờ.

Một hình ảnh chân thực và một cơ thể gầy gò khó tin với mí mắt như được sơn màu đen luôn ấy.

‘….Có vẻ dễ thương.'

Một người phụ nữ ghê tởm thậm chí còn cố tình hóa trang vì không muốn gặp anh.

Tuy nhiên Penelope Eckart thậm chí trông còn xinh đẹp hơn.

"Penelope Eckart."

Thái tử vươn tay chạm vào môi cô gái bằng bàn tay thô ráp của mình. Đã là ngày thứ ba kể từ khi cô ngã gục vì chất độc.

Có vẻ như cô đã ổn hơn vì máu đã ngưng chảy ngày hôm nay. Anh dường như thấy máu chảy ròng ròng suốt ba ngày không dứt vậy.

Anh không thể dửng dưng cho dù chỉ trong vài giây thôi, anh sợ cô sẽ chết trong lúc ấy mất.

Thật may là bây giờ mọi chuyện đã dừng lại, nhưng anh đã nghĩ đến hàng chục hàng nghìn lần mỗi khi nhìn thấy cô nhắm mắt và miệng không ngừng rỉ máu.

Ai dám làm cho cô ấy trở nên như thế này?

Nghĩ về nó khiến máu sôi trào và đầu óc anh như nóng bừng lên.

Thái tử khẽ lẩm bẩm, nhìn xuống công nương với đôi mắt chứa những cảm xúc mơ hồ.

“Ai đã đầu độc nàng, hay nàng tự tay hạ thuốc vì nàng muốn chết, huh? Bây giờ ta không quan tâm đến điều đó nữa. "

"Chỉ cần một ngày ta còn sống thì nàng không thể chết được."

"Chờ ta. Ta sẽ quay lại và nghiền nát tất cả những kẻ đã khiến nàng đau khổ như thế này. Ta sẽ đóng băng trái tim của bọn chúng bằng phép thuật để bọn nó không thể chết và xé nát chân tay chúng ra từng mảnh nhiều như máu nàng đã đổ và nhét chân chúng vào chính miệng của bọn nó."

Đôi mắt đỏ của thái tử sáng lên và anh thốt ra chuỗi âm thanh ngày càng kinh dị, sau đó lại đột nhiên ngừng nói.

Khi anh nói những điều tàn nhẫn như vậy, cô thường sẽ cau mày và tỏ ra chán ghét. 'Nếu ngài định làm điều đó, hãy đến nơi mà tôi không có ở đó.'

Anh nghĩ cô sẽ đứng dậy bất cứ lúc nào và sẽ bày ra cho anh vẻ mặt khó ưa. Tuy nhiên cơ thể lạnh lẽo không có hơi ấm ấy thậm chí còn không có một chút cử động nào nữa.

"Không không"

Chỉ sau đó thái tử mới ngừng lên tiếng chửi rủa.

"Ta không cố ý nói điều này đâu."

Anh khuỵu gối như thể đang ngã xuống giường cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt xanh xao của Penelope.

"Cứ giả vờ như vừa rồi nàng không nghe thấy gì đi nhé công nương. Ta đến đây để nói lời tạm biệt. Bây giờ ta có hơi vội."

"Ta sẽ quay lại ngay thôi. Vì vậy khi ta quay về, hãy chào đón ta với đôi mắt to hé mở của nàng. Ta muốn thấy điều đó."

Khi Kallisto lẩm bẩm những lời này đột nhiên ngước lên trong tuyệt vọng.

Anh cúi mình xuống và trao cho cô nụ hôn. Đó là nụ hôn tạm biệt người anh yêu.

Môi của họ chạm vào nhau. Anh áp môi mình vào môi cô, đôi môi khô và nhợt nhạt.

Anh nghĩ rằng anh muốn trao cho cô hơi thở của mình. "Ta sẽ làm mọi thứ cho nàng."

Và anh thì thầm với một giọng nho nhỏ.
Đó là một bí mật không ai nên nghe. Vì vậy ta sẽ thực hiện mong muốn của cô ấy.

"Nếu nàng muốn rời khỏi đây, ta sẽ đưa nàng đi."

"........."

"Ta sẽ trao cho nàng tình yêu hoặc bất cứ điều gì nàng muốn, ta sẽ làm bất cứ điều gì nàng muốn."

"Đừng chết."

Một lần nữa anh nuốt nước bọt với đôi môi khô khốc của mình, cầu xin trong tuyệt vọng và cầu xin cô tiếp tục sống.

"Đừng chết, Penelope."

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 176
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.