Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 163

Chap 163

Tôi khẽ di chuyển, nhìn vào đôi mắt của anh ấy như thể chúng đã mất đi vẻ sáng ngời.

"Tôi không biết mình sẽ bị tống cổ đi khi nào nữa ấy chứ. Tôi luôn sống trong sự mơ hồ như vậy điện hạ à."

"..."

"Tất nhiên, một nửa chắc chắn rằng tôi sẽ bị đuổi thôi."

Lời thú nhận của tôi với Kallisto nghe sao mà thảm thương quá nhỉ.

Đáng buồn thay tôi không quan tâm đến việc nói ra điều này. Đây thậm chí còn không phải là việc của tôi, và dù sao thì đó cũng là một câu chuyện trò chơi đã được thiết lập sẵn.
Dù tôi có làm gì đi nữa tôi cũng không thể thay đổi được cơ mà, hơi sức đâu phải buồn cho mấy việc này.

"Trong tất cả những đề nghị của ngài, với giả thuyết kia không hẳn là đúng điện hạ."
Tôi đang tự an ủi mình với sự chắc chắn cay đắng và tâm sự những bí mật mà tôi đang che giấu.

"Tôi muốn một người đủ yêu tôi để đưa tôi ra khỏi địa ngục trần gian này."

"..."

"Tôi không cần một người đàn ông với sự quan tâm nhã nhặn, hay những người coi tôi như công nương của Đế quốc, tôi cần một người đàn ông sẽ đưa tôi ra khỏi nơi đây."

"..."

"Và người ấy-"

Hơi thở có vẻ gấp gáp rồi lại như thở dài. "Tôi chắc chắn rằng ngài không phải là người như vậy."

Vẻ mặt của Kallisto có vẻ hơi lạc lõng, anh hỏi lại.

"Ta…không phải ư?"

"Đúng, không phải là ngài."

Một lần nữa, tôi chậm rãi gật đầu khi nhìn con ngươi đỏ khẽ run rẩy.

"Người sẽ là Hoàng đế."

Tôi cố gắng cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của anh ta.

"Sẽ có nhiều cô gái tử tế hơn nếu ngài chịu nhìn xung quanh mình. Họ có sự hiểu biết, điều kiện thích hợp, sẽ thoải mái và yên lòng hơn khi người ở cùng với họ. Ví dụ như .."

"..."

"Ví dụ như công nương thật sự đã trở lại của gia đình này hoặc một người nào khác."

Trong lúc nói chuyện, tôi chợt nhớ đến lộ trình của Thái tử ở Chế độ thường.

Sau khi giết hại dã man người phụ nữ độc ác làm hại nữ chính, anh đã tổ chức lễ đính hôn với cô.

Và với sự hỗ trợ hết mình của Công tước Eckart, anh đã đánh bại các thế lực đen tối và lên ngôi, sau đó kết hôn với nữ chính.

Hình ảnh về cuộc hôn nhân lộng lẫy giữa Thái tử và nữ chính ra mắt ở phần kết sau khi trò chơi gần kết thúc vụt qua tâm trí tôi.

Thành thật mà nói, Yvonne đã rất miễn cưỡng. Nhưng điều quan trọng là Thái tử đã sống sót sau trận chiến đẫm máu và giành lấy ngai vàng.
Hình ảnh thái tử lớn mạnh và đội chiếc vương miện, anh ấy cười rạng rỡ như thể hoàn toàn mãn nguyện.

Ái chà, đó là những phần quan trọng ấy nhỉ. Không khó để giết ai đó ngoại trừ một nhân vật mới trong đầu tôi.

"Có lẽ điều đó sẽ có lợi hơn cho ngài, thưa điện hạ." Một giọng nói khá thanh thoát ra.

"...Sao chứ?"

Kallisto hỏi ngược lại. Tôi lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào bông hoa nhỏ màu trắng nở rộ giữa thảm cỏ xanh mướt.

"Sẽ là một lựa chọn tốt hơn cho ngài nếu kết hôn với vị công nương thực sự kia mà không phải tôi."

"Nên ngậm miệng lại đi là vừa đấy."

Ngay lúc đó âm thanh sắc bén vang lên.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Thái tử hung hăng trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt đỏ rực sáng.

"Nàng định xúc phạm ta đến mức nào, hả?"

"Điện hạ..."

"Bây giờ nàng còn đóng vai mai mối và coi thái tử ta như con ngựa giống? Đề nghị của ta đối với nàng buồn cười đến thế sao?"

Tôi không thể hiểu tại sao anh ấy đột nhiên tức giận. Tôi hoảng sợ, vừa trả lời vừa nhăn nhó.

"... Ngài biết đó không phải là ý của tôi..."

"Không, ta không biết."

Thái tử thốt ra trước khi tôi kịp nói hết lời.
"Khốn kiếp thật, ta không biết tại sao nàng lại nói như vậy."

Anh giơ tay lên đỡ trán mình.

"Nàng tống ta cho con ả kia, và rồi sẽ kiếm thằng khốn nạn khác mà bỏ nhà này đi??"

"Có chuyện quái gì với cuộc trò chuyện này vậy?!"

"Nói cho ta biết. Thằng khốn đó là ai?"

Tôi cau mày không hiểu cuộc trò chuyện của chúng tôi đang trôi dạt đến bến bờ nào rồi.
Cuộc đào tẩu sẽ do chính tôi xử lý thôi.

"Không có ai hết. Và…ngài cũng biết mà, đó không phải việc của ngài đâu."

"Khi ta vẫn còn có thể kiềm chế được, Penelope Eckart. Tốt hơn hết nàng nên cẩn thận với những gì mình nói."

Một đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay anh, có lẽ những gì tôi nói thực sự đã đẩy anh đến giới hạn của mình. Tôi hỏi vì không hiểu lắm.

"Tại sao ngài lại tức giận thế?"

"Vậy hiện tại trong mắt nàng là ta đang tức giận?"

Có lẽ không chịu nổi cơn giận nên anh dùng tay đập trên bàn. Bốp-!

Kinh ngạc vì tiếng động lớn, tôi nhún vai, tôi nhìn anh ta với đôi mắt chết lặng.
Tôi không hiểu. Tại sao anh ấy lại tỏ vẻ như thế với tôi trong khi anh ấy thậm chí còn không yêu tôi?

"Điện hạ cần một nữ quý tộc khác phù hợp với yêu cầu của ngài mà không cần dựa trên cơ sở tình yêu, và tôi cần một người yêu thương tôi thật sự."

"..."

"Cái này khó nói sao?"

Tôi trả lại những gì Thái tử đã nói. Kallisto trừng mắt và không biết phải nói gì.
"...Nàng."

Một khoảng lặng ngột ngạt bao trùm nhà kính trong một thời gian ngắn. Chúng tôi ngồi lặng lẽ không nhìn nhau.

Tôi cảm thấy mệt mỏi và mở miệng.
"... Kể từ bây giờ đừng quan tâm tới tôi nữa, hãy vờ như không quen biết nhau, thưa điện hạ."

Môi tôi mấp máy mà tôi không hề nhận thức được. Kallisto đang nắm chặt tay và giữ bình tĩnh, đột nhiên nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.

"Thậm chí đã tặng quà cho nhau vậy mà giờ đây giả vờ như không quen biết nhau sao…Tại sao."

"Đó là cách mọi người hành xử khi không cùng với nhau trong một mối quan hệ."

"Chúng ta không giống như vậy, không phải sao?"

"Đúng vậy."

Tôi gật đầu trả lời một lần nữa.

"Ngài và tôi không liên quan gì đến nhau. Chúng ta nên tiếp tục đi về phía trước trên con đường riêng của hai người."

"Hah..."

Kallisto phá lên cười với nụ cười điên cuồng. Nắm đấm bị anh nắm chặt đến mức nổi gân. Tình hình lúc này có vẻ khá ngột ngạt và rắc rối.

Thái tử lộ vẻ mệt mỏi rồi lên tiếng hỏi.

"... Ta cần xác nhận lại, công nương."

"Vâng?"

"Có phải vừa rồi ta đã bị vứt bỏ không?"

"Nếu không vui, điện hạ có thể xem như là người vứt bỏ tôi." Tôi trả lời một cách gọn gàng và khô khan.

"Xem như đáp trả cho hành động tàn bạo mà ta đã phạm phải trong vườn mê cung ngày trước."
"Thực quái lạ."

Tôi chỉ trả lời câu hỏi, nhưng anh ta đột nhiên cau mày với tôi. "Ta.."

Anh lại lần nữa thở dài rồi mở miệng.

"Ta đã tin rằng nàng cũng có lý tưởng và suy nghĩ giống như ta."

"Ta đã nghĩ nàng đang nhìn về cùng một hướng với ta, cùng đi trên một con đường với cùng một suy nghĩ…"

"..."

"Cảm giác thật kỳ lạ khi nghe nàng nói những lời như thế."

Tôi hơi do dự muốn hỏi tại sao anh lại cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau cùng tôi đã không mở miệng.

Tap-tap-
Với những cảm xúc khó hiểu, thái tử gõ gõ lên mặt bàn một lần rồi một lần.
"Ta đã dự đoán nàng sẽ từ chối."

"..."

"Nàng từng nhìn ta như con cá thối trước mặt và thốt ra những lời đáng ghét."

Người ta thường xuyên có một cái nhìn ghét bỏ trước những từ ngữ chẳng mấy hay ho của người đàn ông này.
Nhưng tôi vẫn im lặng.
Lắng nghe Kallisto tiếp tục nói những lời của anh với một nụ cười chán nản.

"Nhưng ta không bao giờ ngờ tới sẽ bị từ chối như thế này ..... vì vậy ta cảm thấy thực sự ..."

"..."

"Xấu xa." (Bản tiếng Anh là Dirty, nhưng Ann để vậy cho nhẹ nha)

Câu nói của anh làm trái tim tôi kinh hãi. Tôi cắn mạnh môi mình.
Khi đó, Thái tử đã bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Bang-!
Cái ghế ngã ngửa ra sau vì hành động thô bạo ấy, nhưng cả tôi và anh đều không quan tâm đến điều đó.

"Ta đã hiểu câu trả lời của nàng."

"... Điện hạ."

"Hẹn gặp lại vào lễ đón tuổi".

Thái tử không nhìn tôi và nói.

Tôi vội vàng trả lời.

"Ngài đã tặng quà cho tôi rồi, vậy nên ngài không cần phải có mặt vào ngày hôm ấy ..."

Nhưng tôi chưa kịp nói xong thì Kallisto đã lạnh lùng quay đi, tạo nên một làn gió lướt qua. Anh đang đi nhanh về phía lối vào của nhà kính.

Bang-!

Cánh cửa kính bị mở ra rồi đóng lại cùng một tiếng động lớn.
Nhà kính trong giây lát trở nên im lặng.

"...Chà, nên vui nhỉ."

Sau khi anh ấy gặp Yvonne và yêu cô ấy, tôi có thể không thể nói ra những lời như vậy trước mặt anh.

Thật may mắn khi tôi có thể nói ra trước và không phải cảm thấy khổ sở.

Tôi cảm kích nhìn cánh cửa kính đóng chặt và tiếp tục chuỗi ngày đen tối của mình.

* * *

Kallisto vừa ra khỏi nhà kính để Penelope ở lại, đột nhiên nhìn xuống một thứ đập vào mình.

"Cái éo gì."

Hai lính canh nằm trên sàn, một thân hình nhỏ bé đang ngồi xổm xuống và quan sát họ một cách cẩn thận.

'Cô ta là người giúp việc à?'

Trước khi bước vào nhà kính, những kẻ này đã muốn ngăn anh nên anh cho họ ăn đấm vì cả gan dám chặn đường mình. Đúng là lũ không biết thân biết phận.

Anh cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh đá cánh tay của kẻ đang ở dưới chân mình ra.

"Ugh!"

"Hyuk!"

Tiếng rên rỉ và hơi thở gấp gáp của ai đó phát ra. Bởi vì những thứ đó luôn là thói quen hàng ngày của anh.

Con đường đã thông thoáng không còn ai cản chân anh nữa. Chỉ sau đó, anh ta mới di chuyển bước của mình. Nói chính xác hơn là anh chuẩn bị bước đi.

"Này, kia..."

Đột nhiên, vạt áo choàng của anh bị kéo lại.
Anh từ từ nhìn xuống.
Anh có thể nhìn thấy đỉnh đầu màu hồng trước mặt. Đó là một cô hầu gái.

"Oh, xin chào. À, ..... Em là Yvonne, người đang ở trong ngôi nhà này…em muốn…”

"..."

"Ngài cũng thấy đấy, các lính canh đang nằm đây, em đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy họ..." Cô hầu gái thốt ra một loạt từ vô ích và mắc lỗi.

"N-nhưng em không có ý định làm cho ngài khó chịu và cố ý cản đường ngài đâu ..."

"Bỏ tay ra!"

Kallisto đã im lặng cho đến lúc đó đột nhiên mở miệng.

"... Hả, v-vâng?"

Cô hầu gái khẽ ngẩng đầu.
Trông cô bối rối như không hiểu anh đang nói gì.

Anh cảm thấy như đang bị mắc kẹt trong đống bùn bẩn thỉu. Kallisto nghiến răng kìm lại sự tức giận của mình.

"Nếu ngươi không muốn ăn đấm thì bỏ tay ra ngay." ( Thật ra câu này là nếu ngươi không muốn bị thương =)))

"Ugh..."

Cô hầu gái chớp mắt ngây người như không hiểu anh ta đang nói gì.

Srrrringg-. Thái tử rút kiếm ra ngay lập tức như mọi khi.
Anh trầm giọng, kê kiếm vào cổ người phụ nữ.

"Tai của ngươi bị điếc sao?"

"Hah!"

"Ngươi không biết chạm vào cơ thể hoàng gia mà không được phép thì sẽ đền mạng sao?"

"Em… ah .. Em ... Không biết. Em rất xin lỗi ngài!"

Một lưỡi dao sắc bén ấn vào dưới cổ cô. Cơn đau râm ran bắt đầu khiến cô hầu gái run lên như một cái cây nhỏ bé đang lung lay trước gió.

Anh thực sự không muốn nghe người phụ nữ khóc lóc.
Khi còn là một đứa trẻ, anh đã mơ về một người sẽ giữ lấy mình và cảm thấy tự do.

Anh muốn giết người phụ nữ này ngay lập tức nhưng anh đã kiềm chế được cơn tức giận. Chỉ vì ở phía sau… vì người phụ nữ trong nhà kính kia.

Cô ghét máu và ghét sự ác độc tàn nhẫn. Ngay cả khi anh chỉ cho cô ấy xem những thứ đẹp đẽ và xinh xắn mà cô ấy thích, cô ấy sẽ không bao giờ giao mình cho anh nữa nếu anh sử dụng kiếm tùy tiện ở bất cứ đâu.

"Hừ..."

Kallisto hít một hơi thật sâu và đặt thanh kiếm trở lại vỏ.

"Ông phải lựa chọn người làm của mình một cách cẩn thận hơn công tước à. Kẻ hầu của ông được giáo dục tệ quá đấy ."

Hầu gái vẫn cúi đầu trước mặt anh, anh sải bước qua mái tóc hồng đang run rẩy. Như thể kẻ trước mặt không đáng để anh xuống tay.

Thái tử biến mất với chiếc áo choàng đỏ, không lâu sau Yvonne ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô ấy thật đáng thương và xinh đẹp biết bao.

Tuy nhiên đôi mắt xanh biếc nhìn về phía nơi Thái tử biến mất hoàn toàn không phải như vậy.
Bàn tay giấu sau lưng run rẩy với một mảnh vỡ được giữ chặt

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 163
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.