Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 160

CHAP 160

“Chỉ có ngươi mới có thể cứu được Công chúa thôi, Eclise.”

Yvonne đặt một thứ gì đó trông rất cổ kính trước mắt Eclise.

Ánh sáng xanh dần dần lộ ra từ mảnh vỡ mà cô đang cầm trên tay. Eclise nhìn nó như thể anh đã hoàn toàn bị chiếm hữu. Màu xanh lam sáng lên trên con ngươi xám của anh.

“Nhưng Công chúa ghét ngươi. Ngươi là một người đáng thương và đau khổ. Ngươi chẳng khác nào một kẻ nô lệ từ một quốc gia bại trận cả.”

Yvonne thì thầm như đang tẩy não.

“Vì vậy, đừng quá tin tưởng vào cô ấy. Cô ấy thật lạnh lùng và kiêu ngạo, nếu ngươi dám làm cô ấy lo lắng, cô ấy có thể đuổi ngươi về lại khu chợ nô lệ và giết cả ngươi luôn đấy.”

“...”

“Ngươi biết những tin đồn đáng sợ về Công chúa mà, đúng không, Eclise? Hôm nay, những gì cô ấy đã làm với ngươi đã chứng minh điều đó rồi.”

“...”

“Ta là người duy nhất mà ngươi có thể tin tưởng. Chúng ta là hai người duy nhất trên thế giới. Chúng ta đang ở cùng một phe.” “Tại sao ta và ngươi lại chung cảnh ngộ được chứ? Đối với Chủ nhân của ta, một ngày nào đó, ngươi sẽ phải chết thôi.”

Yvonne, người đang thì thầm vào tai người kia với một cơ thể đang ôm chặt lấy song sắt, đột nhiên dừng lại.

Anh hiếm khi mở lòng với cô, dù cô đã được soi gương xanh hàng chục lần rồi.

Đã phí phạm quá nhiều, quá nhiều thời gian đã trôi qua chỉ để gieo hận thù cho cô công chúa giả tạo không yêu anh rồi.

Mặc dù bị phân tâm bởi những hiện vật, Yvonne đã thay đổi sắc mặt khi cô nhìn Eclise, người thể hiện một nỗi ám ảnh đến mạnh mẽ với Penelope.

“Ta cần phải tìm mảnh ghép ấy thật nhanh.”

Mọi dấu vết về vẻ ngoài ngây thơ và đẹp như thiên thần đều biến mất trên gương mặt của cô.

Cuối cùng thì cô lẩm bẩm, thu dọn đồ mà cô ta đã lấy ra với khuôn mặt méo mó như một con quỷ.


 

*** Góc nhìn của Penelope


 

Yvonne đến sớm hơn dự kiến do sự trì hoãn quá dài khi nãy.

Trong khi leo lên cầu thang, tôi vội vàng nấp sau cánh cửa khi có tiếng bước chân. Và cảnh tượng xảy ra chỉ là một điều kỳ diệu và kinh hoàng.

Xem tất cả những gì nữ chính làm, tôi leo lên cầu thang với lồng ngực đập điên cuồng và khó thở. Cuối cùng khi tôi ra khỏi tòa nhà, tôi gần như không kìm lại được một tiếng hét gần như xuyên thấu mọi thứ.

“Nó là thật.”

Tất cả những thứ tôi thấy ở Soleil, không phải là ảo ảnh.

Tôi sợ hãi chạy qua khu rừng, như thể tôi đang bị ai đó đuổi theo. Có lẽ nhân vật nữ chính đã chú ý đến tôi, và sẽ đến sau tôi với mảnh gương màu xanh lam đó.

Tôi suýt ngã nhiều lần khi quay lại nhìn. Tôi có thể nhìn thấy được căn biệt thự khổng lồ ấy, được chiếu sáng rực rỡ từ xa. Không lâu sau, tôi ra khỏi rừng và đến căn biệt thự.

“Ha, ha.”

Tôi từ từ định thần lại với ngôi biệt thự thì được chiếu sáng một cách đẹp đẽ ở xung quanh. Ngay lúc đó, sức lực trong đôi chân tôi dường như không còn nữa và tôi như muốn ngã quỵ.

Tôi cố gắng bám vào cái cây bên cạnh và tiếp tục thở một cách dồn dập. Trái tim tôi bình tĩnh lại từng chút một.

Khi nỗi sợ hãi đã biến mất ở một mức độ nào đó, tôi nhận ra rằng tôi đã bỏ đi mà không cần ngụy trang. Tôi vội vàng lấy chiếc vòng trong túi ra và đeo vào cổ tay. Một lúc sau, những viên ngọc màu tím lóe lên.

“Ha…”

Tôi lê bước cùng với một dấu hiệu của sự nhẹ nhõm, hoặc có thể đó là sự đau đớn.

Đó là khi tôi đến cửa sau của biệt thự. Ai đó đang lo lắng đi dọc theo cánh cửa. “Emily.”

Tôi im lặng gọi cô ấy.

“Công nương…!”

Emily nhảy cẫng lên tại chỗ và cố gắng gọi tôi. Khi cô ấy nhìn thấy hình dáng đã biến đổi của tôi, cô ấy bỗng ngậm miệng lại. Cô ấy giậm chân và thì thầm với tôi một cách nhanh chóng.

“S-sao Người lại quay về trễ thế chứ! Người đàn bà đó đã đi dạo trong rừng mất rồi!”

Theo dự kiến ban đầu, Yvonne sẽ gặp Eclise trước bữa ăn tối và nhanh chóng trở về, nhưng kế hoạch đã bị đổ bể. Tôi gật đầu và lặng lẽ phun ra từng chữ.

“Ta đã thấy nó.”

“Hở! N-người đã chạm mặt cô ta sao?” “Không.”

“V-vậy thì…”

“Bây giờ cứ vào trong đi đã. Muộn rồi, họ có thể thấy chúng ta đáng nghi đấy.”

Tôi vào cửa sau từ lúc nãy, và tôi đã khiến Emily cho không khỏi có những cảm xúc băn khoăn. Sự kiệt quệ do những cảm xúc mãnh liệt đã chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi. Mệt mỏi và kiệt sức, tôi thậm chí không thể nghĩ được nữa.

Tôi nhanh chóng leo lên cầu thang trung tâm với Emily. Trong lúc đó, tôi tình cờ gặp một số người hầu, nhưng có vẻ tôi trông rất khác nên họ cũng không quan tâm mấy.

Cuối cùng, khi tôi lên đến tầng hai, tôi có thể nhìn thấy hai vệ sĩ to lớn đứng trước cửa không hề nhúc nhích. Khi tôi đứng sau Emily, và đi qua đó, các lính canh đã cảnh giác được điều gì rồi.

“Ngươi là ai?”

Emily nói những gì mà cô ấy đã được dặn. “Người mà Công chúa cho gọi đến.”

“Công nương cho gọi ngươi sao? Ta chưa bao giờ gặp ngươi trước đây, ngươi thuộc về gia tộc nào, và tại sao ngươi lại được gọi tới đây vậy chứ?”

“Ta là một đứa trẻ hiện đang làm việc ở trong vườn. Cách đây vài ngày, cô ấy có bị mất một món phụ kiện khi đang đi dạo, và đã nhờ ta tìm nó.”

Các lính canh nhìn lại tôi với vẻ mặt nghi ngờ. “Có đúng không?”

“Đúng.”

Tôi xắn tay áo lên. Trên cổ tay của tôi, tôi có một chiếc vòng tay mà trông nó cũng không thích hợp để một cậu bé có thể đeo cho lắm. “Ngay sau khi ta tìm thấy nó, ta sợ mình có thể làm rơi và mất nó mất thôi.”

Tôi bình tĩnh trả lời. Những người lính canh, những người không bao giờ tưởng tượng được chính tôi là cậu bé đang đứng trước mặt họ đây, nhìn nhau và nhanh chóng quay đầu lại.

“Vào đi.”

Emily và tôi vào phòng an toàn. “Ngay bây giờ.”

Tôi vội vàng cởi bỏ chiếc vòng tay và quần áo của mình rồi đưa cho Emily.

Bây giờ đến lượt Emily. Cô ấy trả lời, “Thần sẽ quay trở lại ngay, thưa Công nương!” và đi ra ngoài, mặc quần áo của người hầu và chiếc vòng ma thuật mà Derrick đã đưa cho tôi. Thật may mắn vì điều kỳ diệu không chỉ giới hạn ở một mình tôi.

Trong khi đợi Emily, người đã đi ra ngoài để đánh lừa các lính canh, tôi quay lại và thay quần áo của mình. Tôi tắm rửa thật nhanh và ngay lập tức nằm xuống giường. Đầu óc tôi hỗn loạn quá. Tôi muốn đi vào giấc ngủ, nhưng tôi không thể. Giấc ngủ này chắc chắn sẽ không đến với tôi được rồi.

“Yvonne ở phe của gia tộc Leila, và Eclise đã bị tẩy não bằng cổ vật đó.”

Thật khó để nói liệu việc tẩy não mà cô ta thực hiện có hiệu quả hay không, vì hành vi của Eclise đã thay đổi rất nhiều.

“Ngoài ra, nó có thể không chỉ áp dụng với Eclise mà còn với Derrick và Renald.” May mắn thay, hiện vật không ở trong tình trạng hoàn hảo.

Tôi đã có một linh cảm. Yvonne đang cố gắng tìm cái mảnh ghép mà tôi có và hoàn thành tác phẩm này.

Ngươi không thể kích hoạt được nó.Nó đã được sử dụng bởi gia tộc Leila cổ đại. Đó chính là để đưa đối thủ vào tình huống tuyệt vọng nhất và hủy hoại tâm trí của họ.

Giọng nói nặng nề của Vinter vang lên bên tai tôi.

Ba ngày trước đêm diễn ra lễ đón tuổi trưởng thành. Kế hoạch của tôi không nhận được sự ưu ái hoàn toàn từ một trong những nhân vật nam chính.

Và nữ chính, người xuất hiện sớm hơn truyện gốc, đang tẩy não nam chính. “...Mình sẽ chết mất thôi nếu mình cứ im lặng như thế này.”

Đây là những gì bản năng của tôi nói. Khi thời hạn của Chế độ Khó sắp đến, tôi bất giác nhận thấy rằng cái chết đang khép lại trước mặt mình.

Đột nhiên, tôi cảm thấy vô vọng như thể tôi đã đụng phải một bức tường. Mắt tôi mờ đi. Làm sao tôi có thể thoát khỏi cái nơi chết tiệt này mà không chết chứ?

Tôi đã dành cả đêm để mở mắt, tính toán, suy nghĩ, và cố gắng một cách tuyệt vọng để tìm ra được sự ưu ái còn lại.

Trời vừa rạng sáng.

Tôi lặng lẽ đứng dậy khỏi giường và bấm chuông. Người hầu gái tận tụy trung thành của tôi bắt buộc bản thân của cô ấy phải bước vào phòng tôi với đôi mắt ngái ngủ.

“Công nương, Người cho gọi…”

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm với đôi mắt đỏ ngầu. Emily đã bị sốc trước ngoại hình của tôi. “Không lẽ Người không chợp mắt được chút nào sao?”

“Emily.”

“Nói cho thần nghe đi.”

“Buổi lễ đón tuổi trưởng thành diễn ra như thế nào?” “Cái gì cơ? Buổi lễ đón tuổi trưởng thành á?”

Emily không thể giấu nổi sự hoang mang khi thấy tôi cho gọi cô ấy vào sáng sớm và đặt một câu hỏi đột ngột đến như vậy.

Nhưng cô ấy nhanh chóng đáp lại với vẻ mặt hơi nhăn lại một chút.

“Thông thường là với con dấu từ con dấu chính thức của Cung điện Hoàng gia. Sau khi nhận được sắc lệnh của Hoàng gia, các thành viên lớn tuổi hơn trong gia đình sẽ gửi lời chúc mừng đến Người và chia sẻ Trạng thái Seri với các thành viên khác trong gia đình. Để kỷ niệm việc Người đã trở thành người lớn.”

“Được rồi, tốt.”

Tôi đã rất vui. Một điều diễn ra giống hệt như trò chơi. Trong lúc chìm trong suy nghĩ, tôi đã sớm đưa cho cô ấy một mệnh lệnh bí mật mà không ai được biết.

“Khi trời còn rạng sáng, hãy đi đến chỗ người đứng đầu của con thỏ màu trắng.” “Người đứng đầu sao?”

“Đúng, đi đến đó và nói với người đứng đầu đấy rằng…”

Khi tôi thì thầm điều gì đó bí mật vào tai cô ấy, Emily bỗng mở to mắt. “Ồ, Công nương. Chà, chuyện đó!”

“Cô có thể làm được chuyện đó mà, đúng không?”

“Ha, nhưng mà…”

Cô ấy ngay lập tức do dự với vẻ mặt lo lắng. “Điều gì sẽ xảy ra nếu như người đứng đầu văn phòng ấy từ chối yêu cầu này chứ?”

“Vậy hãy nói với anh ta rằng ‘trả món nợ hôm trước mà anh đã nợ tôi đi', chứ không phải yêu cầu.” Emily nhếch môi cười với vẻ mặt lạnh lùng. Tôi hỏi bằng một giọng lạnh lùng không kém.

“Cô có thể làm được hay không đây hả? Nếu như cô không thể, ta sẽ nhờ người khác làm chuyện đó vậy.” “Ôi, không! Ha, thần sẽ làm chuyện đó mà, Công nương! Thần có thể làm được mà!”

Emily vội vàng gật đầu. Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy trong khi cô ấy liên tục nói ‘Thần có thể làm được mà' và mở miệng và làm một hành động dữ tợn.

“Emily, chuyện này phải được thực hiện một cách bí mật nhất, hơn bao giờ hết đấy.” “Ôi, Công nương.”

“Cô biết phải làm gì nếu như bị bắt rồi, đúng không?”

Emily ngập ngừng trong nước mắt và nhanh chóng gật đầu.

“Từ giờ, ta sẽ tin tưởng cô, Emily. Ta hy vọng cô sẽ không phản bội lại lòng tin của ta.” “Thần sẽ làm, Công nương. Thần chắc chắn sẽ giúp Người thành công!”

Đồng tử của Emily lấp lánh một cách tò mò, như thể cô ấy đang hỏi khi cô ấy do dự. Khi lần đầu tiên tôi đến đây, đó là khuôn mặt thê lương nhất mà tôi nhìn thấy khi thấy cô ấy đang phải tự dùng kim đâm vào chính cơ thể mình.

“Cô ấy cứ như một người hầu gái ranh ma vậy.”

Sau đó tôi mới rũ bỏ vẻ mặt cứng đờ và cười nhạt. Vẫn còn một cách để cố gắng trốn thoát. Mặc dù rủi ro là cực kỳ cao và tôi thậm chí không biết liệu nó có hoạt động trong trò chơi điên rồ này hay không nữa…

“Mình không thể cứ thế mà trở thành một tên ngốc và chết đi à.” Tôi trừng mắt nhìn vào không khí.


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 160
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.