Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 153

Tại sao lại là tôi cơ chứ?

Tôi tin rằng điều gì đó có thể đã thay đổi mỗi khi tôi bị đánh bại như vậy. Sau tất cả những điều đó, giống như một kẻ ngốc.

Sau tất cả những rắc rối đó.
"Ha."

Khi tôi cười như thể mình đã phát điên, Renald bắt đầu có phần nao núng. "Cô..."

Nhưng đáng tiếc, cái tôi của anh ấy quá lớn và nghĩ rằng tôi đang chế giễu anh ấy. Thanh đo yêu thích lại nhấp nháy một cách điên cuồng.

Có phải là -1%, -2% không?

Nó có giảm mạnh khoảng 30% cũng không sao, vì độ thuận lợi không còn tăng như trước, và giờ nó cũng không cần thiết nữa.
Tôi thản nhiên quay đầu lại, nghĩ về sự yêu thích đã giảm đi bao nhiêu.
"Yvonne, cô trả lời đi."

"Gì..."

"Tôi vồ lấy cô như một con chuột sao?" Vào lúc đó, tôi cũng khá tò mò không biết Yvonne sẽ trả lời như thế nào.

'Nhân tiện thì không biết có đúng là tính cách của nữ chính giống như trong chế độ bình thường không nhỉ?'

Nhìn vào những gì đang diễn ra ngay lúc này, sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy trả lời, "Tôi đã tự té và la hét vì sợ".

Yvonne lầm bầm trong nước mắt.
Cô ấy định mở miệng giải thích cho Reynold hiểu, kẻ không thể nhìn thấy toàn bộ tình huống diễn ra như thế nào.

"Nếu hỏi như vậy, cô ấy sẽ ..."

"Ôi, không phải đâu thưa thiếu gia!"

Yvonne ngạc nhiên lắc đầu và nói.
"Công nương nói đúng! Tôi vấp phải một tảng đá suýt nữa ngã xuống nên Công nương đỡ lấy tôi thôi."

"...Sao cơ?"

Cả khuôn mặt của Renald đơ ra như thể anh ấy nghe thấy điều gì đó mà anh ấy không thể tin được. "Sau đó..."

Anh ta nhìn xuống cánh tay của Yvonne vẫn bị tôi nắm lấy, với một cái nhìn khó hiểu.

Với sự xuất hiện đột ngột của Renald, tôi không kịp buông tay, nhưng tôi cố tình không buông đấy, tôi muốn nghe câu trả lời của Yvonne cơ mà.

Tôi kéo cánh tay Yvonnes lên và đẩy nó về phía Renald, giơ những ngón tay của cô ngay ngắn trong mắt anh. Cánh tay Yvonnes yếu ớt buông xuống.

"Đáng buồn ghê nhỉ, từ đó đến nay anh vẫn không thay đổi một chút nào cả."
Tôi nhún vai và lẩm bẩm một mình.

Trước lời nói của tôi, đôi đồng tử xanh lam của Renald bắt đầu dao động.
"Pe-penelope."

Ngay khi anh ấy gọi cho tôi, tôi quay đi và bắt đầu bước đi nhanh hơn. Suy nghĩ đi dạo và khám phá ra nơi mà Eclise đang bị giam giữ đã bị phá hủy mất rồi.

Dù sao thì tôi cũng có phần tin tưởng những lời của Yvonne, và tôi thậm chí không muốn đi ngang qua bọn họ. Tôi bước nhanh về hướng phòng mình.

"Penelope!" Tadadak!

Tôi nghe thấy một âm thanh phát ra từ phía sau và ngay sau đó phía trước của tôi đã bị chặn lại.
'Gì chứ. Đừng làm tôi nghĩ anh sẽ an ủi đứa em gái đang khóc của mình chứ. '

Tôi cau mày và nói một cách lịch sự. "Phiền anh tránh ra."

"Anh..."

Ái chà, anh chàng Renald đang thở hồng hộc và mắt ngấn nước đang đứng trước mặt tôi với vẻ dấm dứt lắm.

"Anh… xin lỗi."

"..."

"Anh đã hiểu lầm em."

Anh ấy đã thừa nhận sai lầm của mình mà không chối bỏ. Đồng thời lúc ấy thanh đo mức độ ưa thích cũng chớp lên trên đầu ảnh.

Đột nhiên hình ảnh Derick tại tòa án của Hoàng cung xuất hiện trong tâm trí tôi. Hai kẻ này lên lên xuống xuống như một trò đùa. Những điều như vậy không thể gây ấn tượng với tôi một chút nào.

"Được rồi, tránh ra."

"Nhưng mà, bầu không khí bên trong biệt thự không ổn lắm, nếu bây giờ có tai nạn gì xảy ra, thì ..."

Ngay khi tôi nhìn anh ta đang ngụy biện ngay sau lời xin lỗi, anh ta liền im bặt. Anh xấu hổ và mắt đỏ hoe.

"Đó là tất cả những gì anh phải nói?"

"Anh xin lỗi vì đã hiểu lầm."

"Huh?"

Tôi gật đầu lia lịa khi nghe lời xin lỗi của anh ta. Ngay sau đó, tôi mỉm cười.
"Ờ ờ."

"Vậy là được rồi? Đừng khó chịu nữa mà cũng tạm thời đừng đi vào trong ấy. Đi dạo một chút đi."

"Nhưng tôi không muốn."

Tôi cắt lời người thanh niên bằng một nụ cười trên môi. Khuôn mặt anh trở nên cương cứng.

"...Hả?"

"Đúng vậy đó, tôi không muốn lời xin lỗi của anh."

Tôi lặp lại lời nói của anh ấy, từng từ một.

Penelope ngốc nghếch luôn xin lỗi Renald đầu tiên khi họ có tranh cãi. Tôi chưa bao giờ nhận được lời xin lỗi vì bất kỳ lý lẽ và ngôn từ xúc phạm nào mà tôi đã phải chịu đựng trước đây.

'Ah. Tôi đã không nhận được một lời xin lỗi sau khi tôi bị kẹt ở đây. '

Danh hiệu "Công nương giả mạo", người thường bị bỏ quên được nhiều người biết đến vì nó xuất phát từ chính miệng của Emily.

"Em..."
Anh ấy không ngờ tôi sẽ nói điều đó vì vậy đã lắp bắp một chút. Tuy nhiên khuôn mặt của anh ta nhanh chóng chuyển sang màu đỏ và sau đó chuyển sang màu xanh và một cảm giác phẫn nộ phát ra xung quanh anh ta.

"Em có cảm thấy tốt hơn khi nói một điều thô lỗ như vậy sau khi người khác xin lỗi không?" "Dù có xin lỗi em thì em cũng phải khó chịu như vậy sao chứ?"

"Điều này ngày càng ..."

"Lần nào anh cũng không chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Tại sao tôi phải chấp nhận lời xin lỗi của anh như thể đó là điều hiển nhiên?"

"Sao?"

"Có thể có những lúc tôi không muốn chấp nhận lời xin lỗi của anh." Tôi nhìn anh ta một cách mờ nhạt và nói với một giọng thuyết giáo.

"Lòng người sao có thể cứng nhắc như vậy? Đừng ép người khác phải xin lỗi."
"Hừ! Có phải em đang trả thù vì những gì anh đã làm trước đây sao?"

"Đúng."
Tôi gật đầu với hắn, kẻ đang cảm thấy khó chịu đến mức quên mất hơi thở của mình.

"Anh cũng nên thử xem chứ nhỉ. Thật khốn nạn và đáng ghét biết bao khi nói chuyện với một người phớt lờ anh và đối xử với anh như kẻ không ra gì."

Nói cách khác thì từ bây giờ, tôi cũng sẽ đối xử với anh ấy như vậy.
"Này em!..."

Anh ta hiểu ra và trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt giết người, có vẻ muốn xé xác tôi lắm thì phải.

Tôi kiểm tra thanh đo mức độ ưa thích chớp chớp với vẻ bấp bênh và liếc nhìn xung quanh.

Không có viên đá nào để đập vào đầu tôi, không có cành cây sắc nhọn nào bật ra cả, tốt!
Tất nhiên, sẽ không ổn lắm nếu một kẻ đầy tức giận bóp cổ không cho tôi con đường để thở hết.

Cũng may là anh ta vẫn chưa có bất kỳ động thái nào nên có vẻ như nó vẫn chưa giảm quá nhiều nhỉ.

Renald đã nhìn chằm chằm vào tôi khá lâu, lo lắng gãi đầu khi tôi định rời đi lần nữa.

"Ha ... ừ. Anh đã nói là mình đã phạm sai lầm. Anh xin lỗi."
Với một tiếng thở dài khó chịu, anh ta lại xin lỗi một cách đáng ngạc nhiên.

"Chúng ta không phải trẻ con vè nên dừng lại thôi. Điều này sẽ ảnh hưởng thế nào đến danh tiếng của Eckart trước mặt thường dân cơ chứ?" Anh ta liếc nhìn chỗ Yvonne vẫn đang đứng và khẽ thở dài.

Tôi chỉ cảm thấy khá là buồn cười. "Danh tiếng của Eckart?"

Tôi phá lên cười như thể vừa nghe thấy chuyện hài hước nào đó.
"Anh thật sự không biết? Tại sao tôi lại bị người giúp việc đối xử như vậy?"

"Cái gì? Sao đột nhiên lại nói chuyện đó?"

"Là do anh, Renald."

Tôi ngừng cười và nhìn thẳng vào anh ta.

"S…sao cơ?"

"Bởi vì anh vừa mới hành động như vậy trước mặt thường dân đấy."
"Này, Penelope. Sao em dám!"

"Anh đã đối xử với tôi như một cái bánh burger và phớt lờ tôi một cách tự nhiên như thể chỉ đang thở trước mặt mọi người vậy mà."

Anh chàng này cũng là nam chính, tôi đã kiểm soát bản thân một cách muốn nghẹt thở luôn rồi.
Mặc dù tôi cáu kỉnh và giận dữ cho đến hết giới hạn của mình, nhưng tôi đã cân nhắc kỹ để có thể làm anh ta dịu bớt tính khí của mình ở một mức độ nhất định nào đó.

Tôi chưa bao giờ đề cập rõ ràng bất cứ điều gì về việc bị ngược đãi hay lăng mạ trước đây. Khi bị đẩy đến giới hạn, anh ta đang cố gắng thoát khỏi cảm giác tội lỗi của mình vì vòng cổ, nhưng anh ta đã cố đứng bên lề hết mức có thể.

Tôi biết rằng tôi không chịu đựng và làm ảnh hưởng đến niềm tự hào của nhà Eckart, nó sẽ có tác động rất lớn đến độ ưa thích của các ML đối với tôi.

Nhưng tình hình không ổn lắm.

Nhân vật nữ chính xuất hiện trước buổi lễ trưởng thành và nỗi lo lắng không thể trở về nhà khiến tôi như mất đi một nửa lý trí của mình, như hóa điên và dễ dàng phát khùng vậy.
Và nó khiến tôi bộc phát hết những nỗi uất hận mà tôi đã cố kìm nén một cách không hay biết.

"Anh. Đó là do anh, Renald Eckart."

Sự ghê tởm với đối phương, không phải chỉ là lời nói đã thốt ra từ miệng tôi. Renald rất ngạc nhiên khi thấy tôi có cảm giác muốn bùng phát như thể nó đang sôi sục qua giọng nói khô khốc.

"Cái gì mà danh tiếng cơ chứ?"

Chỉ sau đó tôi cảm thấy thân thể mình không còn chút sức lực nào trước ánh mắt chăm chú của anh ta.
"Hiện tại đừng nói chuyện với tôi."

"Pe-penelope."

"Làm ơn, nếu anh thực sự muốn xin lỗi, hãy làm như vậy. Làm ơn đi, anh trai à. Chúc anh một ngày tốt lành."

Với một nụ cười cứng nhắc, tôi chào anh ta một cách tử tế nhất có thể, như thể tôi chưa bao giờ ám chỉ bất kỳ sự ghê tởm nào.
Nhanh chóng thoát ra khỏi nơi ngột ngạt đó, bỏ lại anh với khuôn mặt méo mó kinh khủng.

Khoảnh khắc tôi đi ngang qua tên ấy, nụ cười tôi đang xây dựng biến mất nhanh như gió thổi, thay vào đó là một vẻ kiên định không sợ hãi.

Tôi có thể cảm thấy ánh mắt run rẩy như đóng đinh vào tôi cho đến khi rời đi. Tuy nhiên thì nó cũng không ảnh hưởng gì tới tôi nữa.

* * * *

Vừa về đến phòng, tôi lãnh đạm bước đến giường rồi nằm xuống. Cuối cùng, tôi thức dậy sau một giấc ngủ ngắn, bỏ cả bữa trưa, cứ chập chờn lặp đi lặp lại giấc ngủ của mình.

"... Thưa ngài. Công nương Penelope." Emily đã cẩn thận đánh thức tôi.

Khi tôi mở mắt ra, căn phòng của tôi tối om. Mặt trời đã lặn.
Tôi khàn giọng hỏi. "... Chuyện gì vậy?"

"Ngài nên ăn tối. Ngài đã không ăn bất cứ thứ gì kể từ ngày hôm qua rồi ạ." Emily gợi ý bữa ăn với giọng bồn chồn.

"Không, cảm ơn. Ta không có cảm giác thèm ăn. Ta muốn ngủ thêm."

Tôi từ chối và lại vùi mặt vào gối trong bất lực. Tôi thậm chí còn không có một bữa ăn hay bất cứ thứ gì, nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ khó tiêu nếu ăn một thứ gì đó.

"Công nương..."

Emily gọi tôi với giọng rất đau lòng vì bị khướt từ.

Tôi không trả lời nữa và cảm thấy một bên giường đột nhiên nặng trĩu. Emily lẻn vào thành giường.

'Cái gì thế?'

Tôi quay đầu về phía cô ấy và muốn hỏi cô ấy muốn gì.

"Công nương."

Emily do dự một lúc, rồi cúi đầu thì thầm.
"Người phụ nữ kia... cô ấy rốt cuộc cũng ở lại biệt thự."

Mắt tôi hơi rướn lên với chút ngạc nhiên về hành vi của cô ấy khi nói tin tức về Yvonne.

Nhưng dù sao tôi cũng biết rồi nó cũng sẽ như thế này thôi.

Tôi nhanh chóng mất hứng và hỏi lại một cách bình tĩnh.
"Cô ấy đã vượt qua tất cả các bài kiểm tra à?"

"Em nghĩ không phải tất cả là do cô ấy mất trí nhớ đâu. Cô ta quyết định ở lại biệt thự và chờ đợi thời gian nữa."

"Ta hiểu."

"Nhưng rõ ràng đó cũng là hàng giả thôi thưa công nương."

Hơi buồn cười khi cô ấy thảo luận vấn đề 'giả mạo' với 'công nương giả' là tôi nhỉ.
"Không sao đâu. Em không cần phải nói như vậy đâu."

Tôi trả lời với một giọng cười và thêm một tiếng thở dài.
"Ta nghĩ em còn có cái gì muốn nói cơ mà, cứ nói đi."

Cũng đã đến lúc để Emily rời đi rồi.

'Cô ấy dưới lệnh của hầu gái trưởng ...'

Và người hầu gái đã phục vụ Yvonne trong thời gian chưa được xác nhận danh phận.

Tôi không thực sự thích cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi, nhưng đúng là Emily đã làm cho mọi chuyện thoải mái hơn.

Tôi nghĩ tôi không phải là một người chủ giỏi giang gì cho cam. Nhưng nghĩ rằng cô ấy đã vô tình phụ bạc và thậm chí cô ấy đang rời bỏ tôi, tôi không biết phải nói gì nữa, khó chịu chăng? Hay là thất vọng?

Có lẽ vì vậy mà hôm qua tôi đã đuổi cô ấy ra khỏi phòng. Tôi không muốn nghe tin người giúp việc của mình muốn nghỉ việc.
'Nhưng không còn cách nào khác. Dù sao mình cũng là người sẽ bị đuổi cơ mà. '

Tôi lặng lẽ chờ đợi những lời tiếp theo của Emily.

"Em ... em sẽ kể cho ngài nghe về mọi hành động của cô ta."

"...Gì cơ?"

Ngập ngừng hồi lâu, cô ấy đột nhiên thốt ra những lời làm tôi có hơi bất ngờ.

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 153
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.