Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 152

Một đôi mắt màu xanh mang vẻ mềm mại đáng yêu đang chăm chú nhìn tôi.
Thật khó có thể tin được người trước mắt này và kẻ áo choàng trắng dưới hầm của Soleil là cùng một người, kẻ tàn nhẫn cướp lấy năng lượng của người khác, khiến họ co lại như một quả bóng xì hơi cho đến khi mất đi sinh mệnh.

Sau gáy tôi nổi da gà. Tôi đứng đó, im lặng, trong đầu có một cảm giác kỳ lạ cứ quẩn quanh.

"Công nương?"

Giọng cô ấy cất lên một cách cẩn thận, khi cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt xanh với vẻ ngây thơ đó.

Tôi chợt tỉnh.

"Chào..."

Tôi mở miệng một cách miễn cưỡng và liếc nhìn quanh con đường. Trên con đường rừng vắng lặng chỉ có Yvonne và tôi.

'Shit!'

Vốn dĩ, tôi định phớt lờ cô ấy khi ở biệt thự nhưng vì cô ta là thành viên của tộc Leila, tôi quá sợ hãi nên không thể làm như chưa từng nhìn thấy cổ.

"Ah! Vâng, xin chào..."

Giọng nói trầm thấp của tôi run lên khi đồng tử mắt tôi co rụt lại.

"Ngài có thể chấp nhận lời chào của tôi chứ?"

Yvonne ở chế độ bình thường đã dễ dàng xúc động và bật khóc bởi một chuyện vặt vãnh nhỏ nhất.
Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt vô cảm và nhanh chóng nhếch môi.

"Cô trở về sau khi gặp Eclise?"

"Àh, vâng."

"Tôi nghe nói bài kiểm tra của cô vẫn chưa kết thúc."

Yvonne cau mày xấu hổ trước lời nói của tôi. Cô do dự một lúc rồi trả lời.

"Tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa và nhờ ngài Công tước chú ý đến Eclise. Sau cùng thì anh ấy bị giam giữ cũng do tôi."

Tôi hơi thất vọng khi nghĩ rằng tôi không thể ngăn cản họ gặp nhau, nó thực sự thử thách sự kiên nhẫn của tôi.
'Vì vậy, Eclise bị giam trong một căn hầm nào đó, không phải nhà giam ở tầng hầm của dinh thự. ‘

Thật không ngờ.

"Tôi có thể hỏi tại sao cô ở một mình mà không có người giúp việc theo cùng không?"

Tôi thẳng thừng hỏi lại.

Hai bên má của Yvonne đỏ bừng khi cô ấy trả lời.

"Có một người giúp việc nhưng cô ấy phải lo một số việc khác và tôi muốn đi bộ một mình."

Điều này khá là khó chịu ấy nhỉ.

'Bài kiểm tra vẫn chưa kết thúc và cô ấy thì không có người giúp việc đi cùng .'

Tôi đoán ngay từ đầu cô ấy đã ghét "công nương giả mạo" và muốn sắp xếp tất cả trở lại vị trí vốn có của nó.

Chỉ cần cô ấy vượt qua bài kiểm tra và được xác nhận là vị công nương thật thì tôi phải chấp nhận hoàn cảnh sống trong dinh thự ngột ngạt này với vòng tay rộng mở và ‘hạnh phúc’ với sự xuất hiện của một nữ chủ nhân hàng thật giá thật.

Nhưng thật lòng tôi không thể làm như vậy.
Tôi cố kìm lại một tiếng cười méo mó sắp sửa bật ra và trừng mắt nhìn lại khuôn mặt của Yvonne.

"Chắc hẳn là đau lắm."

"Hả, gì cơ?"

"Vết thương."

Tôi chỉ vào vết thương được băng kín bằng băng gạc ở trên trán cô ấy.

Trước lời hỏi thăm đầy tốt đẹp thế này vậy mà cô ta lại hơi nhăn mặt.

Tôi không có gì khác để nói ngoại trừ đưa ra câu này.
"Vậy thì… chúc một ngày tốt lành, tiểu thư."

Tôi nhìn cô ấy một lúc và ngay lập tức bước qua cô ấy mà không do dự. Chính xác mà nói là tôi sắp sửa bước đi.

"Thật không phải, nhưng"

Cô ấy bất ngờ bắt lấy cổ tay tôi. Tôi cau mày quay đầu lại.

"Có gì sao?"

"Xin lỗi, TÔI RẤT XIN LỖI."

Yvonne ngước nhìn tôi với những giọt nước mắt to bằng bàn tay ứ đọng trên đôi mắt to đáng yêu.
Trông cô ấy thật yếu đuối và đáng thương, cô ấy biết tại sao Eclise lại trở thành một vật 'cống nạp' như vậy.

Tôi choáng váng đến mức không làm gì được.
"Ha. Cô xin lỗi vì cái gì cơ chứ?"

"Sự xuất hiện đột ngột của tôi chắc hẳn đã làm cô rất ngạc nhiên, thưa Công nương."

Bằng một giọng run rẩy, cô cầu xin không ngừng.

"Đáng lẽ tôi không nên đến đây, nhưng Eclise cầu xin tôi đi cùng anh ấy dù chỉ một lần."

"......"

"Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi vì nghĩ rằng mình đã vô ý làm tổn thương công nương. Tôi thật sự rất xin lỗi."

"Này!"

Tôi cắt lời Yvonne khi giọng cô ấy ngày càng lạc đi.

"Cô có nói với anh ấy tên cô là Yvonne?"

Cô ấy ngước đôi mắt tròn xoe ngấn lệ nhìn tôi.

"Yvonne có phải là cái tên mà cô được gọi khi còn là một thường dân?"

"V…vâng"

'Làm thế nào cô ấy có thể nhớ tên của mình khi cô ấy sống như một thường dân bị mất trí nhớ cơ chứ?' Ngay cả khi nó không thể xảy ra thì tôi vẫn gật đầu với sự phi lý này.

"Cô ở đây làm gì không liên quan gì đến tôi hết."

"Vâng?"

Đồng tử xanh của cô ấy tràn ngập sự ngạc nhiên.
Tôi nói thêm, đánh vần những chữ một cách rõ ràng tránh trường hợp cô ấy có thể hiểu nhầm.

"Tôi không sao hết, vì vậy đừng làm phiền đến tôi. Tôi đang nói với cô rằng hãy phớt lờ tồi đi. Hiểu chưa?"

"Việc này…"

"Nếu hiểu rồi thì để tôi đi."

Cũng không có vấn đề gì nếu cô ấy không hiểu.
Cổ tay tôi trong tay cô ấy lạnh như băng.
Tôi không biết đó là do sự sợ hãi của tôi hay sức mạnh kỳ lạ của cô ấy với tư cách là thủ lĩnh của Leila.
Những sợi tóc trên cổ tôi dựng thẳng, nhưng tôi không để lộ ra ngoài và cố gắng thoát tay mình ra khỏi cô ta.

"Và tôi cũng từng là một thường dân, tôi có thể hiểu cách cư xử thiếu lễ phép của cô, hãy nhớ rằng nếu cô chạm vào cơ thể của một phụ nữ quý tộc mà không được phép thì sẽ bị trừng phạt…có thể sẽ bị ăn tát đấy."

"......"

"Có một buổi đi dạo vui vẻ đi nhé. Tạm biệt."
Tôi vội vàng quay lưng lại với cô ấy.

Nghĩ lại thì thấy khá là buồn cười, khi tôi bị trò chơi điên rồ này chỉnh lên chỉnh xuống, tôi nhớ cảm giác muốn bỏ chạy mỗi khi đụng độ nam chính vì sợ chết.
Nhưng không giống như những nam chính đã để tôi chạy trốn với niềm kiêu hãnh nhỏ nhen của họ, thì công nương ‘hàng riêu’ này lại không dễ dàng để tôi đi.

"Tôi thề là tôi không có mục đích mờ ám hay che giấu sự thật nào cả!"

Viền váy của tôi bị kéo lại. Không nói gì thừa thãi, Yvonne khẩn cầu với một tiếng kêu đầy van xin.

"Tôi bị mất trí nhớ khi còn nhỏ. Tôi mơ hồ không thể nhớ rõ bất cứ thứ gì, tất cả chỉ là những đoạn ký ức chớp nhoáng. Và nhờ sự động viên của Eclise, tôi đã đến đây. Nếu tôi nhầm lẫn, nếu tôi không phải là con gái thật của nhà công tước tôi sẽ bị trừng phạt . Thật sự, thật sự tôi…."

"Hàa…"

Tôi thở dài và lẩm bẩm.
Sau đó quay lại và tiến lại gần cô ấy.

"Đừng cầu xin tôi tha thứ."

"Nhưng, công nương"

"Tôi đã nói rồi nó không quan trọng."

Khi Yvonne thấy tôi tiến lại gần, cô ấy có vẻ xấu hổ và lùi lại.

"Uh Ah!"

Sau đó cô ấy dường như sắp vấp ngã, có lẽ do vướng phải một hòn đá dưới chân. Ngay cả khi ngã xuống, Yvonne vẫn đẹp như vốn dĩ phải đẹp vậy.

Tôi đưa tay ra và nắm lấy cánh tay cô ấy để kéo cô về phía mình. Giữa mùa đông, thân hình của cô hầu như không mạnh khỏe lắm, rất yếu đuối và mảnh mai đến không ngờ.

"Hyuk."

Da lòng bàn tay tôi lạnh đến kinh khủng như một xác chết.

"Hãy cẩn thận."

"Cảm ơn cô."

Yvonne thì thầm cảm ơn. Tôi đã giúp cô ấy rồi sau đó ngay lập tức nhanh chóng bước đi tiếp.

"Nghe này Yvonne."

"C…cái gì?"

"Không phải việc của tôi cho dù cô là con gái thất lạc của Công tước, hay cô đến vì mục đích gì khác."

"Công nương"

"Từ bây giờ bất cứ khi nào chúng ta gặp nhau 'hãy là chính mình' và tôi sẽ 'là chính mình'. Tuy nhiên"

Tôi đọc được ý 'Làm thế nào cô có thể nói điều đó?' từ đôi mắt mở to như con thỏ của đối phương.

"Sao ngài có thể nói thế? B…biết đâu được có lẽ tôi thật sự là đứa con thất lạc của Công tước nên chúng ta có thể là gia đình?"

"Gia đình?"

Vẻ mặt tôi khó hiểu và nhăn nhó như thể tôi vừa chứng kiến một vụ tai nạn. Tôi mạnh mẽ phủ nhận ảo tưởng của cô ta.

"Tôi không phải gia đình của cô!"

"......"

"Đừng nói dối, tôi biết cô cũng nghĩ như vậy. Một gia đình cơ à, không, đó chỉ là mối quan hệ tạm thời rồi sẽ sớm kết thúc mà thôi." Tôi nghĩ rằng đó là kết thúc của những sự kiện nguy hiểm ngày hôm nay.

"Tiếp tục đi, cô đã khơi gợi sự tò mò của tôi, phải nghe hết tất cả những gì cô nói."

Khi kẻ phá đám xông vào giữa chúng tôi, tôi và Yvonne cùng lúc ngơ ra. Mái tóc hồng đáng yêu giống như Yvonne, người đang bước ra khỏi bóng những tán cây.

‘Thật biết chọn thời gian mà xuất hiện đấy.’

Tôi bật ra một tràng cười điên cuồng khi tình hình ngày càng căng thẳng hơn.

Thanh đo màu hồng nhạt trên đầu chớp động nhanh chóng. Có vẻ như sự yêu thích đã giảm xuống.

"Cô đang nghĩ như thế một cách nghiêm túc sao?!"

Renald hỏi một cách cuồng nộ. Tôi bất chấp ánh mắt phẫn uất của anh ta và thở dài rồi hỏi.

"Em đã làm gì chứ?"

"Cô đã làm gì??"

Mặt anh đột ngột nhăn lại. Thật kỳ lạ, giờ đây nó không còn đáng sợ nữa.

"Cô phải sống… cái gì mà không phải gia đình, quan hệ tạm thời sao?"

"Không sai."

"Gì??"
"Bởi vì bài kiểm tra vẫn chưa kết thúc."

"Hiện tại tôi không nói về tình hình bây giờ!"

Anh hét lên sự thất vọng của mình. Tôi hỏi lại với một cái nhíu mày theo phản xạ.

"Vậy thì? Anh đang nói về cái gì?"

"Là thái độ của cô, Penelope Eckart."

Một tiếng nghiến răng nghiến lợi vang vọng khắp khu rừng yên tĩnh.

"Ughh."
Yvonne thở một cách yếu ớt bên cạnh anh ta. Tôi không thích sự bắt bẻ vô cớ của anh ấy, nhưng anh ấy đã đẩy tôi đến giới hạn.

"Cô bắt một người mà thậm chí không biết là thật hay giả? Đối phó với một con người còn tệ hơn một nô lệ?"

Theo phản xạ, tôi nhận ra ánh mắt anh ta đang rơi nơi cánh tay của người phụ nữ mà tôi vẫn chưa buông ra.

"Ai đang đối xử với người khác như rác rưởi thực sự?"

Khi những lời của anh ấy xuyên qua tai tôi, hình ảnh ngày hôm đó hiện ra trong đầu tôi một cách sống động.

- Lúc nào anh cũng làm em khổ sở, đối xử với em còn tệ hơn cả nô lệ....Ngày cuối cùng của lễ hội, trên gác xép.

Anh ấy đang ám chỉ đến tiếng hét của tôi, mà tôi đã bật ra để đáp trả cho tình huống tuyệt vọng của mình.
Một việc vụng vặt nói về mối quan hệ mặc kệ đối phương có ra sao của cả hai.

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 152
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.