Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 143

Tôi sững sờ trước câu hỏi của Thái tử. "Thái tử điện hạ?"

"Tin đồn là thật."

Với sự xuất hiện đột ngột của Thái tử, các quý tộc đã bắt đầu bàn tán không ngớt. Tôi muốn tránh xa anh ta càng sớm càng tốt.

Vừa mới đi được một bước, vạt áo đột nhiên bị kéo lại.
Quay đầu về phía sau hóa là Thái tử đang giữ chặt váy của tôi như một đứa trẻ. Tôi ngó nhìn xung quanh rồi nói.
"Ngài đang làm gì thế?"

"Nhảy với ta một bài nhé, công nương."

"Tôi đã bảo ngài hãy nhảy một mình đi."
"Đây là bữa tiệc sinh nhật của ta mà, và nàng không cảm thấy ta sẽ rất đáng thương nếu bị bạn nhảy từ chối với tư cách là một hoàng tử sao."
Thái tử đang cố giả bộ ủ rũ vối bộ dáng đáng thương hết mức trong khi vẫn không buông váy tôi ra.

Tôi nhìn xuống bàn tay kia rồi cau mày. 'Cũng không phải trẻ con nữa, hắn ta bị sao vậy?' Hành vi của tên này thật thô lỗ quá chứ.

Tuy nhiên ở chỗ này không phải chỉ có hai người bọn tôi, và tôi cũng không thể ra tay với hoàng tộc dưới con mắt của các quý tộc khác được.
Và tất nhiên tên thái tử này biết rõ điều đó nên mới có hành động này mà chắc chắn là tôi sẽ không làm gì lại được hắn.

Tôi nuốt một tiếng thở dài và nghiến răng nói.
"Tôi chắc rằng sẽ có rất nhiều cô gái trẻ sẽ phù hợp với ngài hơn mà không phải là tôi thưa điện hạ."
"Thôi được rồi." Anh ta trả lời lại và nhìn xung quanh.

Một số quý tộc đang nhìn bên này hóng chuyện, vội vàng quay đầu đi khi đụng phải ánh mắt của Thái tử.
Các cô gái trẻ trở nên trầm ngâm và thậm chí dần di chuyển đi nơi khác. Anh ta nhìn quanh sảnh tiệc một lượt rồi cuối cùng ánh mắt cũng ngừng nơi tôi.
'"Nàng cũng nhìn thấy rồi chứ?" Thái tử nghiêng đầu nói.

"Công nương đây có sở trường làm cho ta khổ sở như những lần trước nhỉ."

Tôi chỉ chớp mắt và không trả lời bất cứ điều gì.

Rõ ràng nỗi sợ hãi và sự cảnh giác thường trực trong mắt các quý tộc là do ngài chứ không phải do tôi thái tử à.
Và điều này không phù hợp với tình cảm của vị quý nhân sẽ trở thành hoàng đế trong tương lai. "Ài, không có gì ngạc nhiên khi ngài đã làm ầm ĩ như vậy trong bữa tiệc sinh nhật cuối cùng của Hoàng tử II."

Kẻ cắt cổ sát thủ trước sự chứng kiến của mọi người.

Ngoài ra trong trò chơi này thì Thái tử được nhiều người đồn đại là một kẻ cuồng máu giết người không ghê tay. 'Bây giờ tôi đã nhìn rõ điều đó rồi.'

Đột nhiên tôi nhớ lại lúc nãy Derick có bảo sẽ có một cuộc họp lớn của các quý tộc để xác nhận quyền kế vị.

Dù trải qua một thời gian dài lăn lộn trên chiến trường mang về chiến thắng cho đế chế nhưng tiếng tăm của thái tử vẫn không tốt.
Ngay cả với cha của ngài, Hoàng đế.

"Ta sẽ chỉ nhảy với nàng."
Lúc đó Thái tử đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ miên man đang hiện diện trong đầu mình.
"Đây là sinh nhật của ta. Không phải là quá đáng nếu nàng cứ im lặng như vậy và từ chối những món quà từ ta sao?"

"Những món quà đó là quốc bảo của một trong những quốc gia bại trận, công nương à. Nàng không thể mua nó với giá cao cho dù trả giá một tỷ đô đi chăng nữa."

Tôi đang cố gắng bác bỏ yêu cầu của anh ta như sự ngụy biện đó nhưng như thường lệ tên này cứ trưng ra bộ mặt xấu tính khó ưa như thế.

Không biết tại sao hắn vẫn không buông váy tôi ra mà vẫn cố giữ chặt nó. Bộ váy bây giờ trông hơi lôi thôi và có chút thảm hại.

Ngoài ra, anh ta có vẻ cố chấp đến mức khiến ML khác cảm thấy chán ghét, họ sẽ ngay lập tức giữ khoảng cách nếu anh ta cứ ve vãn xung quanh.

Tôi liếc ngang nhìn sang cửa sổ nhiệm vụ vẫn đang lơ lửng và cuối cùng nói với giọng đầy vẻ cam chịu.
"Tôi không nhảy được thưa điện hạ."
Nghĩ lại thì quả đúng như vậy, tôi không biết điệu nhảy của các quý tộc ở đây.

Nếu nói cứ để cơ thể chuyển động theo nhịp điệu thì tôi không nghĩ mình sẽ nhảy được vì hiện tại tôi là người làm chủ cơ thể này cơ mà.

'Nếu đúng như mong đợi thì không phải làm nhiệm vụ chết tiệt này rồi.'

Ngay sau khoảnh khắc tôi quyết định thì bỗng nhiên:
"Vậy thì nàng có thể làm điều này."
"Áhhh!"
Thái tử đặt gấu váy của tôi mà anh ấy đang giữ và đột nhiên nhấc tôi lên bằng một tay. Tôi siết chặt vai anh trong tiếng hét chói tai vì quá ngạc nhiên.

Thật may là tên điên này đã sớm đặt tôi xuống. Nhưng nơi tôi đang đứng không phải là sàn đá cẩm thạch.

Đôi giày tôi đang mang được chọn đại khái để phù hợp với bộ váy không quá phô trương, và dưới đôi giày này là bàn chân rắn chắc của chủ cơ thể trước mặt mình.
"Ngài, ngài làm gì vậy!"

Anh ấy ở gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm tỏa ra từ đối diện.
Xấu hổ và bối rối trước sự va chạm cơ thể, tôi vùng vẫy điên cuồng và muốn thoát khỏi tình huống này ngay lập tức.
"Ugh."
Một tiếng rên rỉ trầm thấp thoát ra từ miệng Kallisto.
Chỉ khi đó tôi mới ngừng sự chống đối vì ngạc nhiên.
"Nàng có biết rằng…"
"Cái…cái gì?"

"Đôi khi nàng nói chuyện với ta, nàng lại làm ra vẻ muốn đánh cho ta nhừ tử ra vậy."

Thái tử đang ôm eo tôi rất chặt, tay còn lại của anh đỡ tay tôi ra khỏi vai anh ấy và nắm lấy bàn tay kia của tôi.
"Việc chạm vào thân thể của người thuộc dòng dõi Hoàng gia là một trọng tội vì vậy ta không thể cho phép. Thay vào đó thì nàng hãy dẫm lên nó bao nhiêu tùy thích."
"Ừm, chờ một chút..."

Thái tử di chuyển cơ thể của mình và ngay lập tức kéo tôi cũng bị kéo theo. Tôi muộn màng nhận ra rằng anh đã nâng tôi lên và đặt tôi đứng trên chân anh.
Anh di chuyển từng bước chậm rãi theo nhịp điệu của bản nhạc.

Cảm giác đứng trên chân của một người thực sự rất kỳ lạ. Tôi chỉ cách mặt sàn vài cm và luôn có cảm giác sợ hãi bị té ngã.

Tôi ôm chặt anh ấy mà khi cả bản thân mình cũng không phát hiện ra, tôi cẩn trọng giữ thăng bằng theo mỗi chuyển động của đối phương.

Ngay lúc đó tôi vẫn không biết rằng chúng tôi đang ở quá gần nhau, chúng tôi đang khiêu vũ một cách kỳ lạ ở một nơi tối, nơi không phải giữa chính điện.

Và tôi không biết rằng mọi người đang dần vây quanh chúng tôi.

"Chắc là được rồi nhỉ? Ít ai để ý quá kỹ những góc khuất như thế này."

Câu hỏi tại sao tôi phải nhảy với tên này thoáng qua trong đầu nhưng tôi không đủ khả năng để tranh luận về nó.
Tôi nghĩ trông bản thân mình thật buồn cười biết mấy, nhưng đột nhiên một tiếng cười trầm thấp vang lên gần tai tôi.

"Cứ thoải mái bước lên chân ta bao nhiêu nếu nàng muốn, công nương à."
Anh ấy cười hí hửng hơn và nói chuyện phiếm khi nhìn thấy tôi hơi mất tinh thần.
"Ngài đang đùa tôi đấy à?"
Tên côn đồ này cười nhạo khi tôi mất tập trung, đáng ghét thế nhỉ.

Tôi liếc nhìn anh ta và cảm nhận được cơ thể mình vẫn đang chuyển động theo cách anh ấy di chuyển rồi nhìn thẳng xuống chân đối phương. Nếu có thể, tôi muốn dùng gót giày băm nát chân anh ta ra cho bỏ ghét.

Nhưng nếu tôi nhắc chân mình ra tôi sẽ mất thăng bằng và ngã sóng soài mất thôi.
Thái tử lại bật cười trước giọng nói căng thẳng của tôi. "Công nhận, nàng nhảy tệ thật luôn nhỉ."
"Cái này…"
Không phải do tôi không biết nhảy mà là do ngài có được hay không!

Khi tôi đang bực bội đến mức muốn lên tiếng chửi rủa tên điên trước mặt thì nhìn thấy khuôn mặt trước mắt mình làm tôi quên mất những từ đen tối đó mà phải im bật ngay lập tức.

Người ở trước mặt tôi, từ đôi mắt, khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ và mái tóc màu vàng rực rỡ cùng niềm vui đang hiện hữu rõ ràng trên người đối phương cứ như đang chói sáng, chỉ thiếu mức dán chữ lên cho thiên hạ biết anh ta đang vui vẻ thế nào thôi.

Tôi không thể tin được rằng đây là người đàn ông luôn quanh co thích bắt bẻ mình hay nói cách khác là một người có tính khí bạo lực lại có thể bộc lộ ra vẻ ngoài như thế này.

Hình ảnh này thật kỳ dị và lạ lẫm khiến tôi ngây người nhìn thẳng vào mặt anh ấy.
Thời điểm đó tôi không thể nghe thấy nhịp điệu của bài hát cũng như giọng nói của mọi người xung quanh mình mà chỉ thấy được khuôn mặt của người trước mắt.

Khi tôi bắt đầu không thể kìm chế được âm thanh phát ra từ lồng ngực của mình thì tiếng nhạc cuối cùng cũng kết thúc. ( Ý là tiếng tim đập loạn xạ XD)

May mắn thay, tôi không phải nhảy lâu hơn nữa.
Cùng với tiếng nhạc gần kết thúc, thân thể tôi từ từ đứng vững trên sàn nhà theo chuyển động của thái tử.
"Cảm ơn nàng vì điệu nhảy, công nương."
Anh ấy bước sau một bước và cúi xuống như những người đàn ông khác.
Đó là một tư thế tiêu chuẩn hoàn hảo.
Khi anh ấy dưng hiên ngang mà mắt không thèm liếc nhìn xung quanh thì thông báo của hệ thống xuất hiện.

[Vào đêm cháy bỏng này, Khiêu vũ cùng bạn nhảy] Nhiệm vụ thành công!
Bạn có muốn nhận được phần thưởng không?
[Có/ Không]

Một cửa sổ hình vuông màu trắng lơ lửng trên không và đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Trò chơi chết tiệt này từng được tự động xác nhận các yêu cầu ngay cả khi bạn từ chối, và tất nhiên là bây giờ tôi không có lý do gì để từ chối phần thưởng sau khi đã nhảy với tên thái tử.

Phần thưởng: [+ 5% sự yêu thích của Kallisto và +50 danh tiếng]
(Tổng danh tiếng: 560)

Nhìn những con số hiển thị trong phần thưởng, cảm giác thực tế chậm rãi trở lại, như vừa tỉnh dậy sau một ngày dài ngủ say với giấc mơ không thực vậy.
Nhưng đột nhiên tôi cảm nhận được bầu không khí có chút kỳ lạ và sự ồn ào xung quanh.

'Ôi cha mạ điên mất thôi...!'
Trái ngược với lời nói của Thái tử rằng sẽ không có ai nhận ra hay chú ý đến chỗ này thì giờ đây đã có khá nhiều quý tộc vây quanh.
Một vài cặp đôi đang nhảy giữa hội trường đã di chuyển đến nơi chúng tôi đang đứng.

Tôi nhăn miệng và vội vàng quay người.
"Công nương."
Tôi có thể nghe thấy Thái tử gọi tôi với giọng hoang mang, nhưng bây giờ thì tôi không thể quan tâm nhiều hơn được.

Tôi cảm thấy xấu hổ khi mọi người bắt gặp mình với những cử chỉ kỳ lạ khi khiêu vũ bằng cách đứng trên bàn chân của bạn nhảy.

'Ôi mạ ơi! Tại sao hệ thống không tự động dịch chuyển vào những lúc như thế này chứ? '
Sau khi chửi bới hệ thống game một cách vô nghĩa, tôi vội vã chạy ra ban công nơi ít người qua lại để tránh ánh mắt của người khác.

Thường không nhiều người xuất hiện ở ban công trừ khi đó là một cặp tình nhân đang muốn tìm nơi riêng tư cho nhau.
Bất cứ khi nào nhân vật nữ chính của chế độ bình thường ra mắt với danh hiệu "Công nương hàng real" tham gia vào bữa tiệc thì đó cũng là phông nền được sử dụng thuận lợi nhất.
Bởi vì trò chơi này là một 'game mô phỏng tình yêu' chết tiệt.

Khi đến ban công tôi đã vội đóng cửa lại nhưng không thể như ý muốn vì chân của một kẻ nào đó đang chặn ở ngưỡng cửa.

"Tại sao nàng lại chạy đi thế?"
Thái tử hỏi với vẻ mặt khó hiểu khi cánh cửa kính vẫn ngăn giữa chúng tôi.
"Bản nhạc đã kết thúc và chúng ta cũng đã khiêu vũ xong rồi. Bây giờ hãy để tôi đi, thưa thái tử."
Cạch -! (Tiếng đóng cửa)

Tôi cố gắng đóng cánh cửa một cách liều lĩnh mặc kệ góc cửa có kẹp chân anh ta nát bét hay không.

"Hừ. Ta sẽ không đi đâu hết, ngay khi lúc nãy bị nàng giẫm lên chân và bây giờ còn đang muốn kẹp nát chân ta. Đây là một sự sỉ nhục đối với Hoàng gia đấy công nương à."

Cạch - Cạch!
Tôi đập mạnh chân anh qua cánh cửa mà không đáp lại.

"Ugh! Nếu chúng ta cứ như thế này, các quý tộc cũng như các vệ sĩ sẽ đến đấy! Để cho ta qua và đóng rèm lại thì sẽ có lợi hơn cho nàng không phải sao?"
Thái tử rên rỉ và nói nhiều hơn.

Nói cũng có lý, mặc dù vẫn còn rất bực bội nhưng không có cách nào để ngăn cách cửa nếu anh ta dùng sức đẩy nó. Tôi mở cửa kính với một tiếng thở dài, vì tôi cảm thấy quá mệt mỏi để tiếp tục chống đối tên này rồi.
Thái tử vẫn là nụ cười toe toét bước đến chỗ tôi trong khi tôi chán nản liếc xéo anh ta.

"Tại sao ngài lại theo tôi? Tôi đã nhảy theo như điện hạ yêu cầu rồi mà."
"Nơi nào trong cung điện này mà Thái tử như ta không thể đến rồi? Nói chính xác thì công nương đang chiếm dụng chỗ của ta ấy chứ."

"Vậy thì tôi sẽ đi. Tạm biệt."

"Ấy ấy, nàng còn không biết nói đùa sao?"

Anh ta vội vàng cản đường tôi và đưa tay ra sau để đóng rèm lại. Tôi chết lặng trước màn cản phá hoàn hảo và bật cười.

"Nhân tiện..."

Nhưng đột nhiên anh ta nhìn lên và nhìn xuống tôi với đôi mắt nghi hoặc.

"Tại sao nàng không mặc chiếc váy mà ta đã gửi cho nàng trước đó?

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 143
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.