Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 103

CHAP 103

 “…… Nhớ lấy và cẩn thận. Đừng để bị thương khi nằm đấy. "


 

Công tước tiếp tục nói, nhưng tất cả đều bay từ tai này sang tai khác.


 

‘…… Mình chỉ còn một tháng nữa trước khi trở thành người lớn ư?”


 

Sự việc đến hồi tĩnh lặng. Tôi dường như đã bị tấn công bất ngờ.


 

Cuộc thi săn bắn vẫn đang diễn ra sôi nổi, thế nên tôi nghĩ rằng sẽ còn khá lâu nữa mới đến hạn chót ở chế độ khó. Ít nhất, còn thời gian để trao đổi tình cảm.


 

Bây giờ tôi chỉ đang cố gắng tìm hiểu xem Eckliss đang nghĩ gì và biến nó thành một tình cảm tốt ..


 

"Còn một tháng."


 

Tôi nghẹt thở. Nếu tôi không nhận được 100% độ yêu thích và lời tỏ tình trong vòng một tháng, tôi có thể vĩnh viễn không bao giờ thoát khỏi nơi này.


 

Chạy trốn cũng là một cách,, nhưng vấn đề lớn hơn là khi “công chúa thực sự” trở lại, tôi sẽ phải chết như một kẻ ác. Bởi vì, câu chuyện của trò chơi chết tiệt này là như vậy.


 

Bàn tay trên đầu gối tôi nắm chặt lấy gấu váy. Tôi không muốn chết. Tôi rời nhà bởi vì tôi đã học với một tấm lòng nhất định.


 

“……… .Lope”


 

Làm sao tôi có thể chết, làm sao tôi có thể?


 

“… Lope, penelope, con yêu.”


 

Tiếng ai đó gọi tôi khiến tôi tỉnh táo trở lại.


 

"……Dạ vâng?"


 

Tôi giật mình nhìn lên. Trước khi tôi để ý,, tất cả mọi người trong bàn đang nhìn tôi. Công tước ngạc nhiên hỏi.


 

"Có điều gì con không thích sao?"


 

"Gì? Ồ, không."


 

Tôi trả lời với một cái nhìn khá trống rỗng. Chỉ vì từ “sinh nhật” mà trở nên sợ hãi, tôi đã suy nghĩ quá nhiều trong giây lát. Tôi lấy lại bình tĩnh và lẩm bẩm một vài lý do khó xử.


 

“Con chỉ đang suy nghĩ thôi….”


 

“Này, cô hôm nay hơi kỳ lạ đấy.”


 

Leonard đột nhiên mở miệng, mỉa mai.


 

“Tại sao cô lại nhìn chằm chằm vào một nơi đẫm máu lúc trước? Rồi cô trầm mặc một hồi, xong cơ thể lại ngứa ngáy? ”


 

"Leonard Eckart."


 

Đã quá đủ để lờ đi lời gây chuyện của anh ta, nhưng không hiểu sao Công tước lại nghiêm giọng cảnh cáo anh ta.


 

“Tks, anh trai mà thái độ như vậy sao?”


 

"Cô ta thậm chí không đối xử với con người anh trai."


 

"Im lặng."


 

Người đàn ông đang bắt bẻ, miễn cưỡng ngậm miệng khi Công tước trừng mắt. Vẻ ngoài cứng cỏi và thanh đo màu hồng nhạt trên đầu thực sự không khớp chút nào.


 

Tôi có phần ngượng ngùng trước sự lạnh lẽo của bầu không khí bắt đầu vì tôi. Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười và gọi cho công tước.


 

"Con xin lỗi. Con không nghe thấy cha vì con đã nghĩ về chuyện khác trong một lúc, thưa Cha. Xin cha nói lại lần nữa."


 

“Được."


 

Công tước nói trước khi làm dịu vẻ mặt cứng nhắc của mình.


 

"Con có thể yêu cầu nếu con muốn có thứ gì đó cho ngày sinh nhật của mình."


 

“…… Thứ gì đó con muốn?”


 

"Đúng, hãy nói bất cứ thứ gì con muốn."


 

Tôi muốn nói rằng hãy rà soát khắp lục địa ngay lập tức và tìm đường trở lại. Nhưng rồi tôi khó khăn nuốt trôi nó, nhìn vào ba cặp mắt xanh trong tầm nhìn của mình.


 

"Cũng không hẳn."


 

Tôi nói với một giọng điệu thờ ơ.


 

“Cái… .. cái gì ?!”


 

Nhưng vì lí nào đó, Công tước mở to mắt như bị sốc.


 

"Dạ, co-…"


 

"Này, cô thực sự không bị bệnh gì à?!"


 

Thay vì Công tước bất lực, Leonard hét lên, ‘Bùm!’ Trên bàn. Ngay cả Derick, người chỉ biết ăn trong im lặng, cũng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.


 

“Cô, tôi chắc chắn cho đến năm ngoái….”


 

Khi định nói gì đó, anh ấy đã sớm đờ mặt ra và ngậm miệng lại.


 

‘Hừ?’


 

Tôi chỉ thấy bối rối trước những phản ứng bất ngờ. Công tước, người đã nhìn tôi một lúc, sớm thú nhận tại sao.


 

"Không phải có rất nhiều thứ con đã vòi ta từ năm ngoái sao?"


 

"Ah."


 

Tôi im lặng trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu đó là Penelope thật, một người tiêu xài phung phí, thì sẽ là như vậy.


 

Nhưng thật đáng buồn, tôi không thực sự cần bất cứ thứ gì. Bên cạnh đó, sinh nhật đó có thể là ngày tưởng niệm của tôi, vì vậy hãy nói về loại quà tặng mà tôi phải có…


 

Công tước nhìn tôi như thể ông ấy đang nhìn một người lạ và lại động viên tôi.


 

“Con không muốn có áo choàng tuổi trường thành giống với Hoàng hậu quá cố sao?”


 

"Áo choàng tuổi trưởng thành?”


 

"Đúng vậy, người cha này đã được đặc biệt mời bởi Hoàng đế."


 

Công tước nói với một bộ ngực thẳng tuốt, đầy tự hào. Trông như khi ông giao nỏ cho tôi cách đây không lâu.


 

Áo choàng vô dụng hơn đồ trang sức. Nhưng năm ngoái, Penelope đã kết bè bạn, và ngay cả trong trạng thái run rẩy của tôi, ông ấy cũng có ít dấu hiệu để cho qua chuyện dễ dàng.


 

“Vậy sao con không mua phụ kiện và giày mới để phối cùng? Đã lâu rồi con chưa gọi cho thợ kim hoàn phải không? ”


 

"À thì…"


 

Tôi suy nghĩ một lúc rồi liếc xéo mấy anh chàng ngồi đối diện với mình.


 

Màu cam, hồng nhạt… Trước đây thường được chia thành độ yêu thích, nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được bằng màu sắc.


 

Dù có bao nhiêu tiền khi chơi game, thì cũng thật lãng phí khi tôi bỏ tiền ra để kiểm tra độ yêu thích của họ. Tôi quyết định không từ chối sự ưu ái của Công tước, người đã yêu cầu tôi trước.


 

“Vậy, nếu cha định tặng quà sinh nhật cho con, chỉ cần đưa cho con tiền thay vì đồ trang sức là được rồi.”


 

“… Cá, cái gì? Tiền?"


 

Miệng của Công tước đã mở to.


 

“Nghĩ lại thì, con không có bất kỳ tài sản riêng nào. Hãy tạo cho con một quỹ riêng nữa, thưa Cha."


 

"Thì việc đó…"


 

Công tước có cái nhìn bối rối về những lời nói của tôi và không thể nói được. Leonard thay mặt ông mà nói.


 

"Cô cần quỹ riêng để làm gì cơ chứ?"


 

“Đó là…”


 

“Nếu cô muốn một chiếc váy, cô có thể gọi một nhà thiết kế. Nếu cô muốn có trang sức, cô có thể gọi thợ kim hoàn. Quản gia làm mọi thứ cho cô rồi. Nhân tiện, thưa Cha! Con nghe nói lần trước cha đã cho cô ta một tờ séc trắng! ”


 

Người đàn ông đang gây khó khăn cho tôi đột nhiên chĩa mũi tên về phía Công tước.


 

“Tại sao cha chỉ cho mình cô ta? Khi con hỏi vì con cần nó, cha nói rằng tình hình tài chính của chúng ta đang khó khăn! ”


 

“Hừ, hừ! Vài người chỉ ……. ”


 

Làm sao mà biết được là anh ta bí mật giao nó qua quản gia, anh ta chỉ vào tôi và kêu lên.


 

"Ồ, đừng có trẻ con như vậy."


 

Công tước vội vàng quay lưng lại với anh ta trong khi ho vô ích.


 

 “Nhưng tự nhiên, sao con lại đòi có quỹ riêng? Con chưa bao giờ đề cập điều đó trước đây. "


 

“Con đã thay đổi quyết định. Tiền mặt, không phải trang sức. ”


 

"Còn giải thưởng thì sao?"


 

“Con không thể sử dụng nó vì nó rất lãng phí. Đó là số tiền đầu tiên con kiếm được. Con muốn giữ nó an toàn. ”


 

"Chà, đó là sự thật."


 

Công tước gật đầu. Đó là số tiền đầu tiên con gái ông kiếm được, người đã giành giải nhất trong cuộc thi săn bắn.


 

Tôi thêm vào với một động lực.


 

“Nó để chuẩn bị cho mọi tình huống bất ngờ. Cha có thể tặng cho con  như một món quà được không? ”


 

“Mọi tình huống bất ngờ? Cần chuẩn bị cho công chúa duy nhất và chỉ có một của nhà Eckart sao? ”


 

“Thì, có lẽ chúng ta có thể chuẩn bị cho một cuộc hôn nhân trong tương lai, hoặc một quỹ hôn nhân, hoặc… ..”


 

"Cuộc hôn nhân nào cơ!?"


 

Đúng lúc đó ba người đàn ông đồng thời hét lên. Đôi mắt tôi mở to và tôi nhìn chúng xen kẽ. Công tước gầm lên với giọng không tán thành.


 

“Con lại nói thế à? Một tiểu thư nhà quyền quý, còn chưa làm lễ trưởng thành, thì sao có thể lập gia đình! ”


 

“Con sắp trưởng thành rồi. Cho nên……"


 

"Penelope Ekart,"


 

“….”


 

Khi nhìn thấy Công tước tặc lưỡi, tôi cuối cùng cũng phải ngậm miệng lại.


 

"Không quỹ riêng."


 

Sau đó, Derick, người đã giữ miệng, dứt khoát cắt bỏ hi vọng cuối cùng với một giọng nói lạnh lùng.


 

“Chỉ cần ngân sách đã cho là được rồi. Và cô cần thêm tiền làm gì khi lúc mua những thứ vượt quá ngân sách luôn được cho rồi? ”


 

“… ..”


 

"Cô chưa từng có bất kỳ hoạt động kinh doanh nào trước đây, vì vậy hãy cho tôi một lý do thuyết phục tại sao cô sẽ có tài sản kinh doanh."


 

Là một phần trong công việc của mình, Derek tham gia vào tình hình tài chính của dinh thự.


 

Trên thực tế, tôi không có lý do gì khác để nói nếu không phải vậy. Tôi chỉ muốn giữ càng nhiều tiền càng tốt để đề phòng. Tôi không thể đổi đồ trang sức lấy tiền mỗi khi kiểm tra độ yêu thích.


 

Trùng hợp là Công tước có tấm lòng bao dung và cho tôi thứ gì đó nên tôi chỉ biết hét lên.


 

"Vâng, không quỹ riêng."


 

"Đúng vậy!"


 

Nhưng những người đàn ông trong nhà lần lượt đồng ý với những lời của Derek.


 

"Tks, nếu cô định làm điều này, từ đầu đừng hỏi."


 

Tôi nhếch mép. Thành thật mà nói, tôi không phải là người duy nhất không có bất kỳ phàn nàn nào về việc không có quỹ riêng. Cho đến nay, tôi đã không nói quá nhiều và tôi trông giống như một công chúa tạm thời sẽ bị đuổi ra khỏi nhà khi một công chúa thực sự trở lại.


 

Sau khi nuốt một tiếng thở dài và không đưa ra câu trả lời nào nữa, Công tước thuyết phục đứa trẻ một lần nữa.


 

“Lần này, viên kim cương tốt nhất vừa ra khỏi mỏ phía nam. Ta sẽ xử lý nó và làm vương miện cho con …… ”


 

“Không, không sao đâu.”


 

Tôi đã khá thô lỗ khi cắt lời Công tước như vậy.


 

"Con đã quá tuổi để muốn một cái vương miện."


 

Và. Tôi trượt ghế và cố gắng đứng dậy.


 

"Penelope."


 

Giọng của Công tước nhanh chóng trở nên lạnh lùng.


 

Tôi phát hiện ra rằng nhiều người trong ngôi nhà này đã theo dõi sự xấc xược của tôi trong những ngày này. Đây là hậu quả của cuộc thi săn bắn.


 

Tuy nhiên, miễn là tôi có cảm giác tốt trên đường đua, tôi không muốn phải cúi đầu xuống nữa.


 

"Cảm ơn vì bữa ăn. Con xin phép đi trước. "


 

“Penello…”


 

Tôi có thể nghe thấy Công tước gọi tôi đầy giận dữ, nhưng tôi không quan tâm.


 

* * *


 

Khi trở về phòng của tôi, Emily, người vừa mới dọn dẹp xong giường, mở to mắt.


 

"Tiểu thư, người về rồi à?"


 

“Emily. Gọi quản gia. Ngay lập tức."


 

Tôi ngồi phịch xuống bàn làm việc, khẩn trương nói.


 

"Dạ? Dạ vâng!"


 

Emily, có vẻ ngạc nhiên trước mệnh lệnh đột ngột của tôi, nhanh chóng rời khỏi phòng.


 

Tạch, tạch, tạch— Tôi nhìn chằm chằm vào bàn với những ngón tay của mình. Lý do tôi yêu cầu người quản gia là để hỏi bộ quần áo mà tôi yêu cầu để làm cho việc săn mồi trước đây đã tiến triển đến đâu.


 

“…… Mình phải nhanh lên và trao những món quà còn lại sớm thôi.”


 

Đó là cách duy nhất để nâng cao sự yêu thích của Eckliss ngay lập tức.


 

Nghĩ lại, tôi đã bị phân tâm bởi sự thay đổi trong hệ thống yêu thích đến nỗi tôi đã quên tháo chocker và chỉ treo nó trên chiếc vòng cổ.


 

Tạch, tạch, tạch— Đã bao lâu rồi tôi không gõ bàn lo lắng như vậy? Đã khá lâu trôi qua, quản gia không có dấu hiệu sẽ đến.


 

"Tại sao ông ta chưa đến?"

 

Tôi lo lắng lầm bầm với chính mình cau mày.


 

Cốc cốc-


 

Tiếng gõ cửa cuối cùng cũng vang lên từ phía bên kia. Nhạy cảm như thường, tôi đã kiểm tra người khách một cách thẳng thừng.


 

"Ai vậy?"


 

"Là cha đây."


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 103
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.