Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 8

Chương 8

Trong quán ăn nhỏ hẹp có kê vài chiếc bàn tròn nhỏ chen chúc, Tôn Lan lo nghĩ cho Đại ôn Phật bên cạnh, chọn một cái bàn trông khá sạch sẽ rồi lấy khăn giấy lau sơ bề mặt một chút, đá đá ý bảo Diệp Sở Diệc ngồi xuống, còn mình đi gọi món.

“Ngồi tạm đi, quán tuy nhỏ nhưng mùi vị rất ngon.”

Diệp Sở Diệc không ngại ngồi xuống, không gian chật chội khiến cho đôi chân dài không thể cong lại một cách thoải mái. Tôn Lan quan sát sắc mặt Diệp Sở Diệc, cẩn thận hỏi: “Tôi có thể hỏi anh vì sao muốn tự sát không? Dĩ nhiên nếu anh không muốn nói thì thôi!”

Ngón tay thon dài của Diệp Sở Diệc đang kẹp một đôi đũa: “Tôi không tự sát, tôi chỉ đi giải sầu, mực nước mà tôi đậu xe hoàn toàn không thể dìm chết tôi.”

“Vậy xe của anh?”

“Đưa đi sửa rồi, đành phải mua xe mới thôi.”

Quả nhiên cô không hiểu nổi thế giới của người có tiền, chiếc xe điện secondhand của cô là cô phải cực khổ tích góp lắm mới mua được, người trước mắt này lại nói chuyện mua xe một cách nhẹ nhàng hệt như mua thức ăn vậy, cô tò mò lục tìm thông tin chiếc xe máy hạng nặng kia, trong số các hình ảnh thì có chiếc mà trước đó Diệp Sở Diệc đã đậu ở trước cửa hàng tiện lợi, vừa nhấp vào xem giá tiền thì suýt nữa cô đã bị hù chết, một chiếc mô tô mà còn là BMW, có giá đến gần ba trăm triệu, cô có cày đến chết cũng chưa chắc không gom nổi con số này.

“Khụ, anh muốn uống gì? Bia hay đồ uống bình thường?”

“Đồ uống đi, tôi không uống bia.”

“Vậy tôi kêu nước dừa nhé?”

“Ừ.”

Tôn Lan yêu thích nước dừa hơn những nước trái cây khác, lúc tâm trạng tốt cô sẽ mua một chai, tâm trạng không tốt cũng sẽ mua một chai để uống, cũng bởi vì thành phố Hải Nam là nơi cô muốn đi du lịch nhất, ánh mặt trời, bờ cát và dừa nước, đấy mới chính là đỉnh cao của cuộc sống.

Thức uống đã có, cũng rót rồi, giữa hai người không có đề tài nào mới nên chỉ có thể giương mắt ngồi nhìn nhau, không phải Tôn Lan không muốn phá vỡ bầu không khí lúng túng này nhưng quanh người Diệp Sở Diệc tản ra khí thế quá mạnh mẽ, làm đầu óc cô “tắt đài”, chỉ có thể vừa uống nước dừa vừa nghiêng mắt nhìn vào nhà bếp vài lần, hi vọng chủ quán có thể mang thức ăn lên sớm một chút để phá vỡ cục diện này.

“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”

Tôn Lan nghi ngờ trừng mắt nhìn, cái ly giơ giữa không trung dừng lại hai ba giây sau mới được để xuống, cô kéo ghế hơi nhích lên trước, tò mò hỏi: “Tôi nhớ anh vừa từ nước ngoài trở về, anh học ở trường nào thế?”

“Harvard, khoa tài chính.”

Tôn Lan hít một hơi, dù cho cô không có văn hóa đi nữa cũng đã từng nghe qua ngôi trường danh tiếng đẳng cấp thế giới này, huống chi còn là khoa tài chính vừa nghe đã biết rất trâu bò: “Wow, vậy anh là thiên tài rồi! Có thể thi đậu được cả Harvard!” Ngữ điệu tràn đầy ý khen ngợi.

“Tôi không phải thiên tài, để được học ở đó tôi phải chuẩn bị một tháng, trung bình mỗi ngày ngủ không tới ba bốn tiếng.”

Chẳng qua anh bị buộc phải thế, nhà họ Diệp không cần một người thừa kế mà ngay cả Harvard cũng không đậu nổi.

“Vậy Harvard có gì đặc biệt không? Tôi chưa từng học đại học cho nên…”

“Không có gì đặc biệt, lên lớp, tan học, thi cử, giống nhau cả thôi.”

Ở Harvard, đại đa số giáo sư chú trọng thành quả nghiên cứu khoa học hơn, thay vào đó chất lượng trường lớp không được xem trọng, trường học cũng ngầm cho phép hành vi này tồn tại, nỗ lực sinh viên bỏ ra và thành tích cuối cùng có liên quan trực tiếp với nhau, mỗi khi đến cuộc thi, sáng sớm ba bốn giờ phải đến thư viện giành chỗ là chuyện bình thường như cơm bữa, như vậy có thể biết Diệp Sở Diệc luôn đạt GPA 3.9+ mỗi năm được gọi là thiên tài này đã âm thầm bỏ ra bao nhiêu cố gắng.

“Bây giờ có đôi khi tôi vẫn rất hoài niệm thời còn học trung học, mặc dù có hơi vất vả.”

Tôn Lan trời sinh không có năng khiếu học tập, lúc học trung học dù học bở hơi tai cũng không thể lọt vào một trường hạng trung nhưng xem như thể nghiệm một lần được thi tốt nghiệp trung học, cũng xem như việc học của mình đã viên mãn.

“Anh trở về nước là vì công việc sao?”

“Không phải, để chơi thôi.”

Nghe kìa, đây là tiếng người sao, Tôn Lan ngẫm nghĩ một lúc, vẫn là không nên lãng phí câu nói này: “Này, ba anh là người ngoại quốc hay mẹ anh là người ngoại quốc vậy?”

“Mẹ, ba tôi là người Bắc Kinh.”

Buồng tim của Tôn Lan lại run lẩy bẩy, đây chính là người gốc Bắc Kinh, mình sống hai mươi bảy năm rồi đây là lần đầu tiên gặp được người gốc thủ đô.

“Món hai người gọi đã tới rồi, chúc ngon miệng!”

Tôn Lan sợ Diệp Sở Diệc ăn không quen nên chỉ gọi vài món xào thông thường, thấy sau khi đưa vào miệng, Diệp Sở Diệc không tỏ ra ghét bỏ thì cô mới vui vẻ động đũa.

Hai người đi vào đồn một chuyến cũng đã đói bụng, chỉ cần chiếc đũa vẫn còn đang động thì không ai nói một lời, cúi đầu không ngừng ăn, hình tượng gì đó toàn bộ bị ném ra sau đầu.

“Tính tiền!”

Từ tiệm ăn nóng hôi hổi ra ngoài, nhất thời chưa thể thích nghi với không khí lạnh lẽo trên đường. Tôn Lan rụt cổ xoa xoa đôi bàn tay và cánh tay, cơm cũng ăn rồi cũng nên tạm biệt thôi.

“Đáp lễ, đến phiên tôi hỏi cô.”

“Hả? À, tên và tuổi tôi anh cũng biết rồi, tôi là người Hồ Nam nhưng không phải là người Trường Sa, nhà tôi chỉ còn một mình tôi. Cha mẹ đã đột ngột qua đời rồi.”

Thiên tai không thể tránh, Tôn Lan nhận được tin tức thì cha mẹ đã bị đất đá trôi chôn vùi rồi.

“Xin lỗi.”

“Không sao, đã qua rồi, bây giờ tôi sống một mình vô cùng tốt, nuôi sống mình là đủ rồi.”

“Xin lỗi Sở Diệc, sau này phải giao cho em rồi.”

Diệp Sở Diệc đột nhiên im lặng, Tôn Lan khó hiểu nhìn anh. Diệp Sở Diệc chỉ đứng đó nhìn dòng xe chạy ngang qua, Tôn Lan không nhìn thấy tay trái của anh nắm chặt lại thành quyền.

“Hôm nay cảm ơn cô, tôi đi trước.”

“À, được được được, đi đường cẩn thận nha!”

Đột nhiên tạm biệt khiến Tôn Lan hơi buồn bực, chỉ bằng vào cô cũng không đoán nổi tâm tư người ta, thầm dặn lòng không nên suy nghĩ nhiều, sau đó bắt một chiếc xe ôm về nhà.

Tối nay, biệt thự hiếm khi yên tĩnh thế này, Diệp Sở Diệc ngồi lọt thỏm trên sofa hồi lâu không nhúc nhích. Cứ tưởng anh cứ như vậy chìm vào giấc ngủ thì đã bị động tác đứng dậy của anh, nên phải từ bỏ ý nghĩ này. Diệp Sở Diệc xuống tầng hầm, cầm cây súng ngắn Glock 17 trên bàn lên nhắm vào vách tường bắn liên tục vài phát, cuối cùng họng súng đen ngòm được đặt nhắm ngay huyệt Thái Dương của mình.

“Pằng ——”

May mắn thật, súng rỗng.

Tìm thú vui trong biệt thự, Diệp Sở Diệc ngồi trước đàn piano, ngón tay bay múa đàn bài “March Turkish”, khi nốt cuối cùng kết thúc sau đó chính là tiếng chiếc ghế đập vào cây piano, không đến vài phút, chiếc đàn piano Steinway tam giác cứ thế tan tành.

“Sở Diệc, tha thứ cho chị nhé, chị thật sự xin lỗi.”

--


Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 8
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.