Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 26

Chương 26: Ngoại truyện – Lời tháng tư (4)

“Vì thế tớ mới nói, số mệnh thật khó lường.”

Khương Hải vén mái tóc trước trán Tôn Lan ra sau, nghiêng người về sau thưởng thức Tôn Lan đang mặc áo cưới màu tuyết trắng, nhà tạo mẫu là do mẹ của Diệp Sở Diệc mời tới, Diệp Ôn Lan cũng chính là chị của Diệp Sở Diệc, ý tưởng trang trí cho hôn lễ cũng xuất phát từ chính tay chị.

Hiếm khi không búi tóc lên, mái tóc dài xõa vai được uốn thành lọn buông ở sau gáy, vì buổi hôn lễ hôm nay mà mẹ Diệp Sở Diệc còn đặc biệt lấy vương miện tổ truyền của nhà mình ra để cài trên mái tóc đen của cô tỏa ra ánh sáng bạc.

“Vậy mà cậu còn nhanh hơn tớ, lần này xem như Diệp Tử Diên đã thắng anh họ của cậu ấy rồi. “

Tôn Lan liếc nhìn nhẫn cưới trên tay Khương Hải, năm ngoái Diệp Tử Diên đã kéo Khương Hải đi đăng ký, còn kết hôn kiểu du lịch (*) theo mốt. Sau này, Tôn Lan mới nghe Khương Hải nói khi đó cả cô ấy còn không phản ứng kịp, đến lúc chụp hình cho giấy hôn thú mà đầu óc cô ấy vẫn cứ lơ mơ, ra khỏi cửa của Cục dân chính cô mới gào lên rằng kiếp này xem như là toi rồi, phải hầu hạ Diệp đại gia cả đời.

(*) kết hôn du lịch: là một trào lưu của giới trẻ, họ cảm thấy rằng việc kết hôn thông qua du lịch cũng có thể mang lại những kỷ niệm ngọt ngào. Ngoài ra, hai người sẽ cùng nắm tay nhau ở nước ngoài, trải nghiệm văn hóa thế giới khác và cùng trải nghiệm những điều mới mẻ.

“Này, hoà nhé hoà nhé, hai người cũng không tính là muộn. “

Hôn lễ giữa Tôn Lan và Diệp Sở Diệc đã được định từ một tháng trước, từ địa điểm tổ chức đến thiết kế trang phục tất cả các chi tiết đều do một tay Diệp Sở Diệc lo liệu, Tôn Lan chỉ cần chờ ngồi mát ăn bát vàng.

Khăn voan đã được cố định xong, nhà tạo mẫu khẽ lui ra vài bước, để Tôn Lan ngắm riêng mình trong gương.

“Rốt cuộc anh cũng đợi được đến ngày em gả cho Diệp Sở Diệc rồi.”

“Con có đồng ý lấy cô gái này không? Yêu cô ấy, trung thành với cô ấy, dù cô ấy nghèo khổ, ốm đau hay tàn tật, vẫn sẽ bên cạnh cho đến chết. Con có đồng ý không? “

“Con đồng ý. “

“Con có đồng ý gả cho chàng trai này không? Yêu anh ấy, trung thành với anh ấy, dù anh ta nghèo khổ, ốm đau hay tàn tật, vẫn sẽ bên cạnh cho đến chết. Con có đồng ý không?”

“Con đồng ý. “

Diệp Dịch Lân nắm chặt tay của vợ nhìn mục sư tuyên thệ trước hai người, ông đưa tay Diệp Ôn Lan giao cho một người đàn ông khác, nhìn Diệp Sở Diệc gánh vác cuộc sống của một người phụ nữ khác.

Ngày xửa ngày xưa, có một vị Lan Hoa công chúa, trời sinh nàng không giống như các vị công chúa khác, nàng không có tướng mạo tuyệt mỹ, không có dáng người tuyệt vời. Quốc vương Lan Hoa quốc cũng chỉ có một phần lãnh thổ rất nhỏ nhưng nàng lớn lên cùng với tình yêu, Chúa đã nói cho nàng biết: “Sẽ có một vị hoàng tử, vượt ra khỏi tất cả sự bất hợp lý của thế gian, vượt qua sông núi biển rộng tìm được con và chàng sẽ là người trong mệnh định của con.”

Tôn Lan sống đến trung niên, lúc già nua vẫn nhớ ngày Diệp Sở Diệc được bao phủ bởi ánh trăng đó, cô đã hỏi anh tại sao không cho mình tham gia vào chuẩn bị hôn lễ, “Anh có một cảm giác rằng hôn lễ này lẽ ra anh sớm nên tặng cho em từ rất lâu rồi.”

Ngày đó trong hôn lễ, trong khách khứa Diệp Sở Diệc như thấy được một người, một ông lão có mái tóc trắng xoá, mặc tây trang vừa người nhưng ngũ quan mờ ảo không thấy rõ tướng mạo, chỉ có khóe môi của ông ta đang mỉm cười dường như đã làm xong một tâm nguyện nào đó.

“Cuối cùng anh và em cũng gần nhau rồi.”

Ngoại truyện – Nhật ký đi học của bạn nhỏ Diệp Vị Kỳ

Bạn nhỏ Diệp Vị Kỳ năm nay năm tuổi, đến tuổi đi nhà trẻ rồi.

Ở nhà, Tôn Lan bày tất cả các tài liệu của mấy nhà trẻ lớn ở Bắc Kinh lên bàn nghiên cứu hai ngày, quá xa pass; quá gần làm cô không thể nghiệm được khoái cảm khi con rời nhà đi học pass; nhà trẻ quá mức quý tộc hóa cũng pass; quá bình dân thì Sở Diệc lại cảm thấy không ổn, thật sự làm cô rầu ơi là rầu.

Cuối cùng phải gọi Khương Hải đang bụng mang dạ chửa đến, hai người thảo luận cả một buổi chiều cuối cùng chọn ra một khu nhà trẻ tổng hợp có điều kiện phù hợp nhất với yêu cầu của Tôn Lan, sau khi đợi đến tối báo kết quả với ông xã nhà mình xong, người kia cũng hớn hở đồng ý. Diệp Sở Diệc còn bày tỏ mình có thể dành thời gian đưa con trai đến trường, không quên khen Tôn Lan chọn trường rất khéo, vừa hay thuận đường đến công ty.

Vì vậy học kỳ mới vừa đến, Diệp Vị Kỳ đã bị ba mẹ ruột nhà mình đưa đến nhà trẻ Thư Diệc. Ngày đầu tiên đến lớp cũng bởi vì ba mình có vẻ ngoài anh tuấn đã hấp dẫn không ít ánh mắt, khắp nhà trẻ đều là mấy đứa trẻ khóc chảy cả nước mũi nhưng cậu vẫn giữ vẻ bình thản nói tạm biệt với ba, sau đó Diệp Vị Kỳ và một bạn nhỏ khác trong lớp được cô giáo khen ngợi là đứa trẻ ngoan không khóc nhè ——đứa bé kia không khóc nhè là bởi vì ba mẹ cậu ta mua cho cậu ta một chiếc điện thoại đồng hồ đeo tay nên cậu ta đang bận ngồi nghiên cứu đấy chứ.

Ngày đầu tiên chỉ là làm quen với môi trường và cô giáo, Diệp Vị Kỳ cảm thấy có chút nhàm chán, bảng chữ cái treo trên tường cậu cũng đã biết hết, vì Tôn Lan sợ con trai mình sẽ di truyền chỉ số thông minh của mình nên khi Diệp Vị Kỳ mới vừa biết nói cô đã tiến hành một loạt các phương pháp giáo dục.

Hoạt động giáo dục sớm, cũng may DNA Diệp Sở Diệc nổi trội, may mắn con trai được di truyền dung mạo và sự thông minh của anh, Tôn Lan cao hứng đến nỗi chơi mạt chược cũng dũng cảm hơn.

Nhưng nếu mẹ đã đưa cậu bé vào nhà trẻ thì nhất định có thể cho cậu học được những điều mới mẻ, vì thế Diệp Vị Kỳ đầy mong đợi chờ cô giáo dịu dàng giảng bài, thế nhưng sau khi chơi tới trưa, cậu không chỉ không học được gì, còn bị đau tai bởi những tiếng khóc của các bạn nhỏ khác trong lớp bồ đào, cậu có chút thất vọng.

Cho nên đến lúc nghỉ trưa, Diệp Vị Kỳ phát biểu với cô giáo rằng cậu muốn chạy một vòng trong sân trường, trước đó Diệp Sở Diệc đã nhắn nhủ với nhà trường thuận tiện đóng góp chút tiền, yêu cầu chính là nếu Diệp Vị Kỳ có mong muốn gì, chỉ cần không chạm đến vấn đề nguyên tắc và vấn đề an toàn, thỏa đáng thì có thể đồng ý.

Diệp Vị Kỳ được cho phép thì nghênh ngang đi dạo vòng quanh trong sân trường, kích thước của nhà trẻ Thư Diệc khá vừa vặn, tuy có hơi chênh lệch với nhà trẻ quý tộc tư nhân nhưng so với các nhà trẻ khác thì điều kiện xem như là ưu việt.

Đi mãi đi mãi lại đi đến cổng sau trường, có một đứa bé trai đang ngồi ở ngoài cửa, đôi mắt trông mong nhìn ra cổng, thấy Diệp Vị Kỳ xuất hiện thì cười vui vẻ, còn vẫy vẫy tay với cậu.

Diệp Vị Kỳ tò mò ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống, cách cậu bé một cái cổng rồi cả hai nhìn nhau: “Tại sao cậu lại ở đây? Cậu không được vào học sao?”

Vẻ mặt cậu bé kia ảm đạm: “Tớ không thể vào nhà trẻ, họ không nhận.”

Diệp Vị Kỳ không tiếp tục truy hỏi, chẳng qua chỉ hỏi tên cậu bé kia: “Tớ tên Diệp Vị Kỳ, còn cậu tên gì?”

“Tớ là Nhạc Giai, nhũ danh Mạnh Mạnh, cậu có nhũ danh không?”

Diệp Vị Kỳ lắc đầu: “Tớ không có nhưng em gái tớ có.” Mặc dù em cậu còn chưa ra đời, vẫn còn ở trong thế giới trẻ con chờ dì Khương Hải tới đón.

“Woa cậu còn có em gái nữa hả!”

“Ừ! Nhưng mẹ nói tớ còn phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể được gặp em.”

Mạnh Mạnh tới gần hơn: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi! Tớ năm tuổi!”

“Tớ cũng năm tuổi.”

Diệp Vị Kỳ cảm thấy hai người ngồi cách cánh cổng nói chuyện như vậy thì hơi mệt, cậu đứng lên gõ vào cửa sổ của phòng bảo vệ, giọng nói êm ái hỏi chú bảo vệ: “Chú có thể mở cửa cho bạn kia vào không ạ?”

Bảo vệ vừa thấy đó là con của nhà họ Diệp, đi ra liếc thấy phát hiện cậu bé kia thường xuyên chạy tới cửa ngóng nhìn vào bên trong, sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm thì đồng ý mở cửa.

“Cảm ơn cậu! Cậu thật là lợi hại!”

“Không cần cảm ơn tớ, cảm ơn chú này nè.”

“Cảm ơn chú ạ!”

Diệp Vị Kỳ kéo Mạnh Mạnh tìm một băng ghế, cậu tò mò hỏi: “Nhà cậu ở quanh đây sao?”

Mạnh Mạnh lắc lắc đầu, tay nhỏ trỏ ra bên ngoài: “Ba tớ bán hàng ở đây, mẹ tớ đi làm, ba không yên lòng để tớ ở nhà một mình nên đã dẫn tớ theo.”

Diệp Vị Kỳ nghiêng người nhìn ra ngoài cổng, quả thật bên kia đường có một cửa hàng nhỏ, hình như bán vài món đồ chơi.

“Nhà cậu ở đâu? Cách đây xa lắm hả?”

“Tớ không rõ lắm, nhưng ba tớ lái xe đưa tớ tới.”

Hai cậu nhóc năm tuổi cứ thế ngồi trên băng ghế non nớt trò chuyện dưới ánh mặt trời. Da Diệp Vị Kỳ trắng nõn, đôi mắt to phối với hàng mi dài nhấp nháy, Mạnh Mạnh cảm thấy Diệp Vị Kỳ là người xinh đẹp nhất mà mình từng gặp.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Diệp Vị Kỳ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cô giáo chỉ cho cậu nửa tiếng, bây giờ chỉ còn lại năm phút thôi, cậu phải đi về ngủ rồi.

“Tớ phải đi rồi, ngày mai tớ còn có thể gặp cậu không?”

Mạnh Mạnh hơi sửng sốt, mạnh mẽ gật đầu: “Được chứ! Cậu chờ một chút!”

Tay nhỏ lục lọi trong quần yếm: “Đây rồi! Cậu đưa tay đây!”

Là một sợi dây chuyền hình cá voi nhỏ màu lam, Mạnh Mạnh đặt nó ở vào lòng bàn tay đang mở ra của Diệp Vị Kỳ: “Đây là đồ mẹ đã mua cho tớ, tớ có một con cún nhỏ màu vàng nữa! Cái này cho cậu nè!”

Diệp Vị Kỳ nhìn sợi dây chuyền giữa lòng bàn tay mình, chế tác không tinh xảo mấy, không thể so với những món quà mà trước đây người ta tặng cho cậu, nhưng mà…

Ánh mắt Mạnh Mạnh sáng rỡ, Diệp Vị Kỳ cười tươi, nhận món quà nhỏ này: “Cảm ơn cậu, ngày mai chúng ta lại gặp.”

“Ngày mai gặp!”

Diệp Vị Kỳ đi được một nửa thì xoay người lại vẫy vẫy tay cùng Mạnh Mạnh đã ra đến cổng, trong lòng hai đứa bé cũng ngóng đợi ngày mai sẽ được gặp nhau.

————————————————————————————————————————

“Diệp Vị Kỳ! Cậu buông ra cho tôi!”

“Chậc, dám nói chuyện với tôi thế à? Ngứa da hả?”

Thân thể Nhạc Giai trần truồng, tay chân cũng bị trói lại, đang tức giận đỏ mặt tía tai, ngẩng đầu nhìn Diệp Vị Kỳ đã sớm trổ mã thành “băng sơn mỹ nhân”, trên gương mặt của người đó còn đeo một đôi mắt kiếng gọng vàng, mặc một bộ tây trang được cắt may vừa vặn làm nổi bật lên khí chất sạch sẽ, rượu đỏ trong chiếc cốc chân dài trong tay hòa với bàn tay trái trắng nõn có khớp xương rõ ràng để lộ ra hơi thở cấm dục, chẳng qua trên cổ tay lại đeo một chiếc vòng có hình con cá voi xanh treo lủng lẳng trông có vẻ hơi buồn cười.

Nhạc Giai giùng giằng không chịu thua, trên tay phải có đeo một chiếc vòng treo hình chú cún con màu vàng.

“Cậu đừng có quá đáng!” Nhạc Giai không ngờ, Diệp Vị Kỳ ngoan ngoãn khi đó và con người xinh đẹp hôm nay lại có thể đè cậu dưới thân “làm” cả một ngày mà không ngơi nghỉ, nhận rõ thực tế Nhạc Giai từ bỏ giãy giụa, giữ sức cho nửa đêm còn lại.

Diệp Vị Kỳ cười cười, uống sạch rượu đỏ trong ly, buông tay ra, cái ly rơi xuống thảm, cậu không chút hoang mang cởi khuy tay áo, nới lỏng cà vạt ngay ngắn trên cổ.

“Cún con ngoan của anh, anh sẽ dịu dàng yêu thương em.”


Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 26
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.