Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 25

Chương 25: Ngoại truyện – Lời tháng tư (3)

Qua một bữa cơm, Tôn Lan đã hiểu rõ về đôi tình lữ Diệp Tử Diên và Khương Hải này, cô và Khương Hải nói chuyện khá hợp ý, ăn cơm xong, Khương Hải kéo cô vào tiệm trà sữa ngồi xuống để “tăng hai”.

“Hai người cứ nói chuyện đi, anh dẫn anh ấy đi làm quen với môi trường xung quanh.”

Hai anh em họ nhà họ Diệp vừa ra ngoài, Khương Hải lập tức lấy từ trong túi ra hai tờ Mao gia gia nhăn nhúm chồng lên nhau vỗ nhẹ lên bàn, hất cằm về hướng đó: “Muốn gọi gì cũng được, gọi món đắt tiền đó, dù sao là Diệp Tử Diên mời khách.”

Khi nãy Tôn Lan đầy nghi hoặc, bây giờ chỉ còn lại cô và Khương Hải, cô mới dám hỏi: “Diệp học thần có tiền vậy à?”

“Này, con trai nhà tư bản có thể không có tiền sao.”

Trên người Khương Hải tỏa ra hơi thở hiền hoà cảm đến Tôn Lan, cô bé ở tuổi này luôn có lòng hiếu kỳ, Tôn Lan khẽ nhích người lên trước dò xét, giọng nói hơi cao lên: “Vậy sao cậu quen biết cậu ta vậy? Còn ở bên nhau.”

“Nói đến điều này thì tớ liền phấn khích, gọi món trước đi, cậu muốn uống gì? Hay để tớ gọi món tớ thường uống giới thiệu cho cậu thử?”

“Cậu đề cử đi, tớ uống gì cũng được, quan trọng vẫn là tám.”

Khương Hải đến quầy gọi món, cầm một cái phiếu có in chữ trở lại chỗ ngồi, nhìn biểu hiện của Tôn Lan, cô ấy mới chậm rãi cười: “Tớ và cậu ấy là oan gia ngõ hẹp, cậu ấy thù dai lắm đấy, tớ và cậu ấy học với nhau từ thời còn nhà trẻ, có một lần ngủ trưa cậu ấy bị tớ đạp té xuống giường, từ đó bắt đầu cạch mặt tớ, hai đứa hại nhau từ nhà trẻ đến tận cấp hai.”

“Ồ, vậy hai người là thanh mai trúc mã ư, sau đó thì sao, sau đó thì sao, ai tỏ tình trước vậy?”

“Hì, không có tỏ tình, có đợt trường học tổ chức đi dã ngoại mùa thu, cả hai chúng tớ đều đi, sau đó cậu ấy đột nhiên hỏi tớ một câu là có muốn làm bạn gái của cậu ấy không, tớ đồng ý, có thể là vì lúc đó cảnh sắc đẹp quá đỗi.”

Khương Hải nhớ tới cảnh tượng ngày đó đã cảm thấy thích thú, Diệp Tử Diên vẫn luôn bình tĩnh ngay cả khi cậu nói những lời đấy, thiếu niên đi dạo trong cảnh thu, chợt dừng bước vì cô.

“Tớ kể xong rồi, có phải nên đến cậu không, sao cậu và anh họ của cậu ấy lại hẹn hò vậy, không phải đây là ngày đầu tiên Diệp Sở Diệc nhập học sao?”

Chiêu “Hồi Mã Thương” này khiến Tôn Lan không kịp ứng phó, cô vội vàng khoát tay phủ nhận, lo lắng giải thích: “Không phải không phải, tớ và cậu ta không phải là bạn trai bạn gái, cậu ta ngồi cùng bàn với tớ, trưa nay tớ hỏi cậu ta có muốn đi ăn với tớ không, kết quả là tớ đã ở đây.”

“A ~ vậy cậu phải cẩn thận một chút, cho tới bây giờ nhà tư bản làm việc gì cũng đều có mục đích cả.”

Tôn Lan bị vẻ mặt giả vờ đột nhiên thâm trầm của Khương Hải chọc cười, nhân viên bưng đến hai ly trà sữa, Tôn Lan uống một hớp không khỏi cảm thán, quả thật mùi vị không tệ, không phụ lòng giá tiền.

“Tớ rất thích cậu, sau này nếu cậu thành chị dâu họ của tớ, tớ sẽ rất vui, hì hì.”

Tôn Lan bị sặc trà sữa, nét mặt khiếp sợ nhưng nói không thành lời, gương mặt dần dần ửng hồng, chờ cổ họng bình thường lại mới xấu hổ nói: “Cậu nói gì thế! Không thể nào, không thể nào, không thể nào đâu!”

“Ai biết được, định mệnh ơi định mệnh.”

“Định mệnh ơi định mệnh, tại sao phải đối xử với tôi như vậy hu hu hu hu, tôi khổ quá mà!”

Tôn Lan gục đầu xuống bàn học, trên bài thi toán được phát ra là số 97 to tướng màu đỏ đang trắng trợn cười nhạo cô, hai chân cô phát tiết đạp mấy cái xuống đất, ngẩng đầu lên chộp lấy bài thi của Diệp Sở Diệc bên cạnh ——149 điểm!

“Móa! Tớ không sống nổi nữa! Hôm nay tớ sẽ dùng đầu cụng chết cậu!”

Một cái đầu thẳng tắp đụng thẳng vào lồng ngực Diệp Sở Diệc. Bốn năm rồi, Tôn Lan và Diệp Sở Diệc ngồi cùng nhau tròn bốn năm, bắt đầu từ cấp hai mỗi lần gặp phải kỳ thi Tôn Lan sẽ lại ăn vạ Diệp Sở Diệc một lần, người so với người thật đúng là quá tức chết người mà, vừa đến kỳ thi tháng, niềm vui thú của cô và Khương Hải chính là xem thử lần này anh họ Diệp đứng nhất hay bị em họ đánh rớt hạng, họ Diệp luôn đứng vững trong top ba, thậm chí còn xuất hiện cảnh cùng điểm nữa, hai cô nàng học tra (*) quyết định nhanh chóng lựa chọn một quán trà sữa, lấy danh nghĩa mỹ miều là ăn mừng lần đầu tiên.

(*) học tra: học cho có, điểm thấp

“Dầu gì cũng đạt chuẩn, được rồi.”

Diệp Sở Diệc cũng tùy Tôn Lan, một tay vuốt đầu cô, một tay cầm bài thi suy nghĩ, Tôn Lan chỉ luôn sai có mấy câu giống nhau, ngặt một nỗi toàn là những câu quan trọng.

“Sau này cậu và Diệp Tử Diên ở Bắc Đại Thanh Hoa, tớ và Khương Hải đi lái máy xúc là được rồi.”

Tôn Lan chôn mặt trước ngực Diệp Sở Diệc buồn buồn nói, hai tay vòng quanh eo anh, chiều cao của thiếu niên phát triển với tốc độ cực nhanh, cộng thêm Diệp Sở Diệc vốn có gen châu Âu, vóc dáng 180 quả thật khiến người ta rung động, eo lại thon, hai tay Tôn Lan có thể ôm trọn, có vẻ cũng là dáng người tam giác (*).

(*)

“Nghe đồn lái máy xúc cũng phải được 600 điểm.”

Vừa nghe vậy, Tôn Lan mạnh mẽ ngẩng đầu: “Bố khỉ, không thể nào! Máy xúc tớ cũng không thể lái á!?” Mấy chấm nước bọt nhỏ cũng kích động bay ra.

“Vậy tớ và Khương Hải không phải là toang rồi, phải đi chuyển gạch, bỏ gạch xuống tớ không nuôi nổi cậu, cầm gạch lên tớ không thể ôm cậu rồi (*).”

(*) ý nói nếu không làm thì không có tiền nuôi cậu ấy, còn nếu làm thì chẳng có thời gian để ở bên nhau, chỉ sự bận rộn, làm việc vất vả.

“Đã bảo cậu ít học theo Khương Hải rồi, tôi mua cho cậu cái máy xúc từ từ lái.”

Kẻ có tiền đáng chết!

Mắt thấy lớp mười hai sắp tới rồi, thi tốt nghiệp trung học vừa qua cô sẽ phải kết thúc kiếp sống nhiều năm ngồi cùng bàn với Diệp Sở Diệc, dù cho não Tôn Lan chỉ lớn bằng phân gà cô cũng biết mình và Diệp Sở Diệc tuyệt đối không thể nào học cùng một đại học, tương tự còn có Khương Hải và Diệp Tử Diên.

“Lúc cậu chọn Bắc Đại hoặc Thanh Hoa thì nhớ nói cho tớ biết nhé, tớ sẽ suy xét tìm một trường gần trường cậu.”

Nghe đi, đau lòng đến thế.

“Được rồi.”

Theo lời Khương Hải, số phận luôn bất định, Diệp Sở Diệc và Diệp Tử Diên không hổ là anh em họ, ngay cả tỏ tình cũng giống nhau. Khi đó trong miệng Tôn Lan thậm chí còn đang ngậm một cây kem “Lão Băng Côn”, bị giật mình nên cô hoảng hồn cắn một miếng kem lớn ngậm trong miệng, cô bị đóng băng một lúc lâu mới dần dần hoàn hồn.

Thiếu niên đi trong ngày hè nhưng lại trao cho cô một chút tươi mát.

Ngày thi tốt nghiệp trung học, ba Tôn đặc biệt làm bữa ăn sáng cho Tôn Lan, quán ăn ba Tôn mở rất đắt khách nhưng vì con gái mình ông nguyện ngừng kinh doanh ba ngày, vì muốn khuyến khích cổ vũ Tôn Lan.

“Không sao đâu con gái, thả lỏng đi thi! Ở trong mắt ba con là giỏi nhất!”

“Được rồi ba!”

Lúc chuẩn bị vào trường thi, cô nhìn thấy Diệp Sở Diệc đang thấp giọng trao đổi gì đó cùng Diệp Tử Diên bên cạnh, có thể dùng hình ảnh hạc trong bầy gà, rồng trong biển người để miêu tả hai anh em họ ở trong đám người cũng không ngoa.

Tôn Lan nhìn chăm chú vào bóng lưng Diệp Sở Diệc, dường như có tâm linh tương thông, Diệp Sở Diệc đột nhiên quay đầu, ánh mắt cả hai cách dòng người giao nhau.

“Cố gắng lên.”

Tôn Lan đọc hiểu khẩu hình của Diệp Sở Diệc, má lúm đồng tiền ở khóe miệng cô vì cười mà hiện rõ ra, Diệp Tử Diên liếc thấy lặng lẽ mỉm cười, trong tay vuốt vuốt tờ giấy mà lúc Khương Hải đi sớm đã âm thầm đưa cho cậu ta.

“Cố gắng lên, anh yêu dấu.”

Đi qua năm tháng, họ đã dừng lại vì tình yêu và sinh mệnh.


Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 25
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.