Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 24

Chương 24: Ngoại truyện 2 - Lời tháng tư (hai)

Lúc tan lớp không có bạn học nào cảm thấy tò mò chạy tới chỗ học sinh chuyển trường Diệp Sở Diệc, thứ nhất là không quá thân quen, thứ hai là Diệp Sở Diệc trông vô cùng xuất chúng, chỉ dựa vào đôi mắt kia là có thể nhìn ra là con lai, đường nét gương mặt ưu việt của châu Âu đã được thể hiện hoàn mỹ trên khuôn mặt anh, chẳng qua là tuổi còn nhỏ nên chưa có sự sắc bén.

“Dường như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi.”

Tôn Lan bị câu đột ngột này của Diệp Sở Diệc dọa nhảy dựng, chẳng biết tại sao sắc mặt khẽ hoảng, ấp úng nói: “Hả? Vậy . . Vậy à? Trong ấn tượng thì đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu…”

Đôi mắt đẹp của Diệp Sở Diệc nhìn chằm chằm vào Tôn Lan, cảm giác quen thuộc khó tả khi lần đầu nhìn thấy cô lại chợt dâng lên. Tôn Lan bị nhìn chằm chằm thì thấy hơi sợ, theo bản năng rụt cổ lại, Diệp Sở Diệc mới dời mắt và quay thẳng lại.

“Xin lỗi, chỉ là tôi rất tò mò. “

“Không sao không sao, có thể do hai ta hữu duyên ha ha ha ha. “

Tôn Lan gãi gãi đầu cười vài tiếng điều chỉnh không khí, Diệp Sở Diệc mỉm cười lễ phép phối hợp với cô. Chuông vào học vừa lúc vang lên, Tôn Lan vội vàng lấy sách ra, cố gắng để mình tập trung tinh thần nghe giảng. Tuy nhiên, trải qua chuyện vừa nãy, Tôn Lan vẫn kiềm lòng không đậu mà nhìn qua bên cạnh.

Diệp Sở Diệc một tay chống đầu, tay phải nhàm chán quay bút, mặc dù ánh mắt ở trên bục giảng nhưng không biết suy nghĩ đang ở nơi nào, những đề này quá đơn giản với anh nhưng quy củ từ nhỏ khiến anh vẫn phải nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy có người đang nhìn nên anh dời mắt sang phải, vì thế mắt chạm mắt với Tôn Lan.

“Khụ, tớ nghe giảng.”

Quá xấu hổ! Sao cả hai lần đều bị bắt thóp thế!

Tôn Lan ảo não cúi thấp đầu, khẽ cắn răng để bản thân nghiêm chỉnh một chút, sau đó mới lại ngẩng đầu lên vô cùng tập trung nghe giảng.

“Bài hôm nay tới đây, ngày mai đại diện lớp nhớ thu bài tập đấy, tan lớp.”

“Tạm biệt thầy ạ! “

Tiết cuối cùng của buổi sáng kết thúc, thầy vừa đi thì cả phòng học chợt sôi trào, tốp năm tốp ba hẹn nhau ăn cơm, bạn bàn trên bị kéo đến “quán sang”, Tôn Lan tính buổi trưa đến căn tin giải quyết, vừa định đứng dậy thì cô quay đầu liếc nhìn Diệp Sở Diệc, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Buổi trưa cậu muốn đi đâu ăn? Muốn ăn với tớ không?”

Diệp Sở Diệc tỏ vẻ suy tư, hơi nghiêng đầu xuống: “Cậu muốn ăn ở đâu?”

“Căn tin. “

“Không sợ bị chen lấn đâu! Căn tin trường học của chúng ta rất lớn!” Tôn Lan thấy Diệp Sở Diệc khẽ nhíu mày thì vội vàng bổ sung.

Diệp Sở Diệc dừng một chút không đáp lời, lấy điện thoại di động trong túi ra liếc nhìn. Tôn Lan hơi nhướng mày, người này lại có thể mang điện thoại di động vào trường!

“Cậu có muốn đi ăn với tôi không? Không ăn ở căn tin.”

“Hả? Vậy đi.. đi đâu ăn, tớ không có nhiều tiền đến quán ăn đâu. . “

Tôn Lan sẽ không cảm thấy quẫn bách vì khả năng kinh tế của mình, mùi vị của hàng quán xung quanh trường học còn không bằng tay nghề của ba cô, căn tin còn rẻ, chỉ là chẳng biết tại sao cô có chút không muốn từ chối lời mời của Diệp Sở Diệc.

“Không sao, có người mời.”

Diệp Sở Diệc lưu loát đứng dậy một tay đẩy mạnh ghế ra, nghiêng đầu đứng chờ Tôn Lan.

“Vậy tôi sẽ, không khách sáo nữa nha?”

“Ừ, đi thôi.”

Một số bạn còn ở lớp có hơi kinh ngạc, không khỏi nhẹ giọng suy đoán cùng đám bạn mình rằng có phải hai người này đã biết nhau trước đó không, mới ngày đầu tiên đã mời người ta đi ăn, tiến độ này quá nhanh rồi. Dáng vẻ Tôn Lan thì khá bình thường, rốt cuộc Diệp Sở Diệc có âm mưu gì.

Bỏ lại sự suy đoán của mọi người, hai người song song ra khỏi trường, dòng người đông đúc, Tôn Lan sợ bị lạc nên đành phải đi sát bên Diệp Sở Diệc, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng học sinh xung quanh bàn luận về Diệp Sở Diệc, chẳng qua là chính chủ không thèm quan tâm, cứ tiếp tục đi về phía trước.

Ra khỏi cổng trường rồi rẽ trái, Diệp Sở Diệc khoát tay về phía trước như đang chào hỏi ai. Đang lúc Tôn Lan tò mò thì cô thấy một nam sinh đi tới chỗ họ.

“Đi thôi, em đã gọi món rồi, giúp anh tẩy trần. “

Cậu ta lại quay lại nhìn Tôn Lan cười cười: “Chào cậu, tôi là Diệp Tử Diên, cũng học cấp hai.”

“A! Tôi biết cậu! Cậu là người học năm nhất đó! “

Tôn Lan từng có dịp thấy qua điểm của Diệp Tử Diên, không khỏi khiến cô phải cảm thán đây chính là sự chênh lệch về khoảng cách giữa người với người, hôm nay đại lão đang ở trước mắt mình, Tôn Lan chợt thấy ngờ ngợ, hai người này đều họ Diệp, chẳng lẽ…

“Cậu ta là em họ của tôi.”

Dường như có một sự ăn ý, Diệp Sở Diệc giúp Tôn Lan tháo gỡ nghi hoặc. “Chào cậu! Tôi là Tôn Lan! “

“Không cần khách sáo, đi theo em đi. “

Rẽ trái rồi rẽ phải, đi thêm một đoạn đường mới tới đích, Tôn Lan vừa thấy quy mô của tiệm này cũng biết không phải dạng vừa, một học sinh cấp hai sao lại có tiền như vậy, tới gần mới phát hiện đã có một nữ sinh đang ngồi chờ ở đó từ lâu.

“Ôi dào đến rồi đấy à, em đói lắm rồi đấy.”

“Em có lúc nào là không đói hả?”

Diệp Tử Diên thản nhiên đáp trả lại nữ sinh, xoay người lại chỉ vào nữ sinh đang cười vui vẻ nọ, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Khương Hải, bạn gái của em.” ?! Tôn Lan chưa kịp khống chế vẻ mặt của mình, khiếp sợ cố gắng tiêu hóa tin tức này. Lúc cô còn ở quê cũng có học sinh yêu sớm, thỉnh thoảng khi thầy cô bắt được còn bị chỉ tên phê bình, Diệp Tử Diên này là một học sinh giỏi cộng thêm học thần (*), vậy mà cũng yêu sớm, còn thẳng thắn công khai!

(*) học thần: không học mà điểm vẫn cao.

“Ồ chào anh! Ngồi đi ngồi đi, anh chính là anh họ của Diệp Tử Diên phải không, đẹp trai hơn anh ấy nhiều lắm luôn, woa là tiểu tỷ tỷ (*)!”

(*) tiểu tỷ tỷ: là một từ mạng, dùng để gọi những cô gái dễ thương.

“Em bớt bớt lại cho anh, ngồi xuống mau đi. “

Tôn Lan không biết phải “hạ mông” thế nào, Khương Hải tỏ vẻ muốn cô ngồi bên cạnh cô ấy, đang lúc khó xử thì Diệp Sở Diệc kéo cô ngồi xuống, Tôn Lan không chú ý lắm tiện đà ngồi bên phải Diệp Sở Diệc.

Vừa muốn nói gì đó thì cô đã thấy vẻ mặt “em hiểu mà” của Khương Hải ở đối diện, Tôn Lan cảm thấy mình thật sự là có lời mà không thể nói, haiz, tại sao tai lại hơi nóng lên thế này?

“Ta nói này, mi có thể đừng chơi ác thế không! Họ mới cấp hai thôi! “

“Uầy, vậy không phải sẽ tốt hơn sao, hơn nữa, ta được người khác nhờ cậy.”

Dây tơ hồng vốn đã đứt lại được se chung một chỗ, sau khi kéo mạnh tay để kiểm tra độ căng thì hài lòng gật đầu một cái.

Đời này cứ bình đạm trôi qua thế thôi.


Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 24
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.