Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 23

Chương 23: Ngoại truyện 1 – Lời tháng tư (một)

[Rất lâu trước kia...]

“Ui mẹ! Cái đoạn mở đầu này mẹ dùng bao nhiêu lần rồi! Không nghe không nghe, con chán nghe lắm rồi!”

Tôn Lan bĩu môi nằm lên ghế sofa, còn chưa kịp thay đồng phục học sinh trên người, đã chuyển sang tư thế Cát Ưu “tê liệt” chân cuộn lại giấu trong ống quần đồng phục (*).

(*) là tư thế này và diễn viên Cát Ưu

“Nè, cái con bé này, con không muốn nghe thì mẹ cũng chả thích nói đâu! Hôm nay ở trường thế nào? Đã quen chưa?”

Tôn Lan vừa đến Bắc Kinh, ba Tôn hùn vốn với người ta mở quán cơm nhỏ, tuy là một cẩu thực quán (*) nhưng thắng ở chỗ mùi vị khá ngon, quán chưa mở được bao lâu mà đã có chút danh tiếng, buôn bán khá phát đạt.

(*) ở đây ý nói những nhà hàng nhỏ, không có bảng hiệu, giống kiểu quán ăn ven đường.

Khi ổn định ở thủ đô rồi cả nhà mới đón Tôn Lan tới, ở chỗ này có thể nhận được nền giáo dục tốt hơn, may là bên phía đối tác có chút quan hệ nên mới thành công đưa Tôn Lan vào thành phố, học kỳ thứ hai của trường học vừa bắt đầu, chớp mắt đã một tháng trôi qua, con bé này vẫn không thích nói về những trải nghiệm của mình ở trường học.

Hai vợ chồng lo lắng những đứa trẻ có gốc thủ đô sẽ bắt nạt Tôn Lan, cũng sợ Tôn Lan tự ti, mối quan hệ giữa trẻ con ngày nay thì người lớn bọn họ cũng không thể hiểu thấu.

“Một tháng rồi mẹ, mọi người cứ Lưu mỗ mỗ chợt biến thành Lưu giàu có mãi sao được (*), con và các bạn cùng lớp có rất hòa đồng, mẹ đừng có lo.”

(*) cách nói ẩn dụ: Lưu mỗ mỗ (bà Lưu) là một nhân vật trong tiểu thuyết Trung Quốc “Dream of the Red Chamber”, là đại diện cho tầng lớp rất nghèo nhưng vì có họ hàng xa với người giàu có (Ông nội của con rể bà nội Lưu được cha của quý bà Vương nhận nuôi, do đó gia tộc này trở nên có liên quan đến gia đình của con rể bà), ở đây ý nói chưa bao giờ nhìn thấy thế giới, nhìn gì cũng thấy mới mẻ khiến các thế hệ con cháu phải bật cười.

“Mẹ lo gì đâu, thế nhưng nếu ở trường học con bị bắt nạt thì phải về nói cho mẹ biết, nếu có mẹ sẽ quơ lấy tấm thớt rồi chạy đến trường ngay đấy!”

Tôn Lan vội vàng ngồi dậy khoát tay, mẹ cô tuyệt đối không giống người biết nói đùa: “Mẹ yên tâm đi ạ, con gái mẹ chắc chắn sẽ không để bị thua thiệt dù chỉ là một chút đâu, mẹ cứ giữ ở trong bụng đi, con trở về phòng làm bài tập nha, ăn cơm thì gọi con.”

“Đi đi đi đi.”

Cặp bị tiện tay ném phịch vào giữa giường, Tôn Lan kéo ghế ngồi ngã ra, nghỉ ngơi chốc lát mới cam chịu đứng dậy chậm rãi đi tới giường cầm cặp lên, thủ đô này cái gì cũng tốt nhưng bài tập quá nhiều, làm đến mức Tôn Lan choáng đầu hoa mắt, tế bào não tử vong, cây bút cũng sắp bị cô cắn hư rồi.

Sáng sớm hôm sau lúc trước khi nộp bài tập, cô đối chiếu đáp án mới phát hiện ra hơn phân nửa cố gắng của mình đều bị uổng phí, có quá nhiều câu hỏi sai, cô lắc đầu, vội vàng bôi xóa và chỉnh sửa cố “chạy đua” với đại diện lớp.

Thật vất vả mới nộp xong bài tập, chuông vào học vừa lúc vang lên, tiết đầu tiên của ngày thứ tư là môn toán của chủ nhiệm lớp, chỗ ngồi của Tôn Lan ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ, cô nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài, phát hiện bên cạnh chủ nhiệm lớp có thêm một cậu học sinh.

“Nè nè nè, lại có học sinh chuyển trường hả?”

Tôn Lan vỗ vỗ vai của bạn ngồi bạn trên, hai người thấp giọng thầm thì với nhau: “Không thể nào đâu, học kỳ mới đã trôi qua một tháng rồi, còn có học sinh chuyển trường hả?”

“Vậy người bên cạnh chủ nhiệm lớp đó là ai. . .”

“Khụ! Được rồi đừng nói chuyện nữa!”

Lớp học ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại, chủ nhiệm lớp thấy không khí thích hợp rồi mới vẫy vẫy tay về phía cửa, Tôn Lan nhìn thấy học sinh kia đi vào.

“Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới, mọi người vỗ tay hoan nghênh bạn nào.”

Trưởng lớp là người đầu tiên đáp lại, hai bàn tay vỗ vào nhau lốp bốp kéo theo đó là tiếng vỗ tay dậy sóng, Tôn Lan nhô đầu rỉ vào tai bạn bàn trên: “Tớ đã nói mà!”

“Vậy chúng ta sẽ mời bạn học mới tự giới thiệu một chút về mình nhé.”

“Xin chào mọi người, tôi tên là Diệp Sở Diệc.”

Giọng nói của thiếu niên hay lạ thường, trong hơi thở của thiếu niên mang theo sự trong trẻo lạnh lùng, chủ nhiệm lớp vội vàng cười cười bổ sung: “Bạn Diệp mới trở về từ Mỹ, lúc mọi người học tiếng Anh thì có thể tìm bạn ấy để thảo luận. Em cứ ngồi bên cạnh Tôn Lan đi.”

Tôn Lan sửng sốt, tầm mắt hai người chợt giao nhau, Diệp Sở Diệc cũng không chậm trễ, sải bước tới chỗ Tôn Lan, nhờ tiếng kéo băng ghế mới khiến Tôn Lan hoàn hồn, hai tay cô nắm chặt cây bút, ánh mắt len lén nhìn qua bên cạnh, vừa nhìn đã bị Diệp Sở Diệc bắt được.

Tôn Lan lúng túng, ngượng ngùng nói: “À, chào cậu, sau này chúng ta sẽ là bạn cùng bàn, cậu có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tớ, mặc dù tớ cũng mới tới có một tháng à, ha ha.”

“Chào cậu, bạn cùng bàn.”

Diệp Sở Diệc đưa bàn tay trái thon dài và trắng trẻo ra, Tôn Lan nhìn chăm chăm mấy giây mới phản ứng lại, theo bản năng chà chà tay phải vào đồng phục rồi mới giơ ra bắt lấy tay Diệp Sở Diệc.

Lần này, chúng ta sẽ không xa nhau nữa.

---

Lời tác giả: Phần bổ sung: Nói về thế giới song song, đây là một tuyến thời gian khác của Tôn Lan và Diệp Sở Diệc, mấy chương nữa là có thể kết thúc, từ đồng phục đến áo cưới. Khương Hải và Diệp Tử Diên cũng sẽ xuất hiện, cha con đổi thành bạn học 23333.


Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 23
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.