Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 22

Chương 22: Đoản văn “Triều tịch” (2)

Diệp Tử Diên đã thích ứng với thân phận mới của mình, hội đồng quản trị không thể không tiếp nhận sự hiện hữu của anh, các thương nhân bắt đầu dự đoán giá trị của anh, so anh với vị quái vật máu lạnh, quát tháo trên thương giới kia, chưa bao giờ nhìn theo mặt tình cảm.

Diệp Tử Diên đã nhận được giấy báo trúng tuyển, trong khi anh không biết gì thì ba đã thay anh xin vào MIT, tiền tài có thể có được rất nhiều thứ, bao gồm cả học thuật cao cấp nhất. Nhưng Diệp Tử Diên biết, đây là khảo nghiệm của ba với anh, nếu như ngay cả điểm này cũng không giải quyết được, anh sẽ bị ba mình cướp đi hết thảy sau đó giẫm dưới lòng bàn chân. Diệp Tử Diên chỉ cần học được một chuyện, làm thế nào để vượt qua ba mình, sau đó đuổi ba xuống khỏi “thần đàn” là được.

Diệp Tử Diên chỉ cảm thấy hơi mệt, anh đã quen đi trong bóng tối, hít thở trong biển sâu, tình trạng này đã kéo dài vài chục năm, lan rộng khắp cuộc đời của anh. Anh là người thừa kế duy nhất, người thừa kế gia tộc duy nhất.

Diệp Tử Diên đeo tai nghe ra ngoài, anh cần thỉnh thoảng ra đường để cảm nhận nhân thế, nếu không anh sẽ hoàn toàn trở thành một sản phẩm của bóng tối. Mặt trời vô cùng gay gắt, ai nấy đều núp dưới máy điều hòa để tìm kiếm sự mát mẻ. Diệp Tử Diên như được chỉ dẫn, anh đẩy cửa vào quán trà sữa, Khương Hải đang vô cùng buồn chán ngồi trên ghế đọc sách.

“Chân dung của hôn nhân... Quyển sách này có phải vô dụng với cô không.”

Khương Hải chợt ngồi thẳng, sau giữa trưa không phải là ánh mặt trời, mà là trăng sáng trong trẻo lạnh lùng. Khương Hải quay đầu thấy được Diệp Tử Diên.

“Đến rồi à? Uống gì? Tranh thủ chị chủ không có ở đây, anh có muốn nếm thử sản phẩm tôi mới nghiên cứu ra không?”

Khương Hải rất bình tĩnh, cảm xúc của cô đã bị mất đi rất nhiều, một tầng thật mỏng được Diệp Tử Diên chiếu sáng.

“Cô thật sự không sợ uống xong sẽ chết người sao?”

Đây là lần đầu tiên Diệp Tử Diên đáp lại lời mời của Khương Hải. Khương Hải đứng lên đi vòng qua bàn, đưa lưng về phía Diệp Tử Diên bắt đầu điều chế nguyên liệu bí mật của mình.

“Tôi đâu có bỏ thêm thạch tín hay hạc đỉnh hồng, quá lắm là khẩu vị quái dị ảnh hưởng nghiêm trọng đến bụng thôi, anh chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chưa, anh yêu dấu?”

Khương Hải cảm thấy mình to gan hơn rồi, ngay cả Diệp Tử Diên mà cô cũng dám thả thính, đây là lần đầu tiên cô gọi người khác là anh yêu dấu, có vẻ rất thuận miệng.

Diệp Tử Diên vẫn bình thản, anh ngồi ghế trước bàn pha chế. Khương Hải vừa pha chế vừa quay đầu bất chợt nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử Diên đang nhìn cô.

“? Anh muốn tranh thủ trước khi đi khắc sâu hình ảnh pha chế trà sữa của tôi vào đầu mình ư, đây quả là vinh hạnh của tôi.”

“Nếm thử đi, sản phẩm mới của Khương—— Motorola!”

Khương Hải không hề biết đây là xâm phạm quyền sáng chế, “Motorola” bày ra màu xanh lam quỷ dị nhưng ở trong mắt Diệp Tử Diên, đây là màu sắc rất đẹp.

Anh nếm thử, vẻ mặt không mảy may biến đổi.

“Tôi đề nghị cô nên thêm ít đường, bệnh nhân tiểu đường không dễ có vậy đâu.”

“Cảm tạ lời đề nghị quý báu của ngài, anh là người đầu tiên uống đấy, cảm tạ sếp lớn đã giúp tôi cắt băng khánh thành.”

Khương Hải vốn như vậy, lạc quan tiếp nhận đề nghị có gai của mọi người sau đó tinh nghịch chọc cười người khác. Tuy nhiên lần này, cô chỉ đơn thuần là không cảm nhận được thôi.

Nếu bảo Khương Hải nhớ lại thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời mình, cô nhất định sẽ chọn thời điểm sau giữa trưa hôm đó. Trước mặt Diệp Tử Diên là “Motorola” màu xanh thẫm chỉ còn lại một nửa, anh nhìn Khương Hải đang mặc đồng phục và tết tóc đuôi ngựa, đuôi mắt cô hơi xếch lên, tạo thành độ cong như hồ Baikal vùng Siberia.

“Cô muốn hẹn hò với tôi à.”

Không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.

“Thành phố báo động vàng sẽ có gió lớn, xin người dân đừng tự tiện ra ngoài, làm tốt công tác phòng hộ...”

“Nghe chưa, báo động vàng sẽ có gió lớn, lát nữa anh nhớ phải nắm lấy tay em để tránh bị thổi bay đi đó.”

Khương Hải nhìn Diệp Tử Diên đang ngồi ở ghế lái, đã hơn một tháng kể từ màn “tỏ tình” kinh động của Diệp Tử Diên, Khương Hải vẫn nhớ lúc ấy cô có lẽ sửng sốt chừng một phút, mắt to nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhỏ của Diệp Tử Diên, cuối cùng hai tay cô run rẩy cầm “Motorola” lên sảng khoái uống cạn, cái ly bị đặt mạnh cái “cốp” xuống bàn.

“Tôi hời rồi, anh không được đổi ý đâu đấy!”

Trong một tuần đầu quen nhau, Khương Hải luôn tự hỏi có phải là mình đang nằm mơ chưa tỉnh lại hay không. Tự tát mình mấy bạt tai và thấy tờ bệnh án sáng loáng trong ngăn kéo thì cô mới nhận thức rõ ràng hóa ra cô đã thật sự hẹn hò với Diệp Tử Diên.

“Câm miệng, ai nói muốn đến công viên giải trí.”

Diệp Tử Diên bình thản lái xe, ba ngày trước đột nhiên Khương Hải vọt tới dưới lầu công ty cắm cọc chờ anh. Vừa nhìn thấy anh, cô đã chạy nhanh đến giơ điện thoại di động sát vào mặt anh.

“Nhìn nè!! Giảm 50% đó! Không đi thì uổng lắm, anh không đi em sẽ lôi anh đi!”

Diệp Tử Diên bình tĩnh kéo tay Khương Hải ra xa để thấy rõ nội dung trên điện thoại di động, vé vào cửa công viên giải trí giảm 50%, các trò chơi bên trong đều được giảm 30%.

“Có phải em lại đọc phải quyển tiểu thuyết ngôn tình nào rồi không.”

“Khỉ khô, em không thèm đọc mấy thứ não tàn đó, 50% đó! Ngày đó em được nghỉ, anh cũng không cần tới công ty làm linh vật, đây không phải thiên thời địa lợi nhân hòa sao.”

Khương Hải gọi Diệp Tử Diên là linh vật của công ty, thật ra thì cô nhạy cảm nhận thấy được mọi thứ, cho nên khi cô đưa tay ra ôm lấy Diệp Tử Diên đầy hắc ám vào thì bản thân cũng nhuốm phải chút vết nhơ.

“... Nếu như anh nhớ không lầm thì sắp có bão tới rồi đấy, em yêu.”

“Sợ gì, không lẽ nó có thể quét em đi à! Cân nặng 50kg của em không phải để chơi đâu nhé.”

Cuối cùng Diệp Tử Diên vẫn không nói cho Khương Hải biết rằng khi bão tới thì công viên giải trí sẽ dừng kinh doanh, cho nên vào thứ bảy, anh lấy xe công ty chở Khương Hải đến công viên giải trí trong ngày giông gió.

“Anh Diệp, ngài biết leo tường không?”

Khương Hải nhìn công viên giải trí dán thông báo tạm dừng hoạt động vì bão, cổng lớn đóng chặt và các thiết bị bên trong cũng bị tắt hết, Khương Hải cảm thấy hoạt động này đang hố người khác ấy nhỉ.

“Chủ khu này có lẽ đã đoán được thời điểm có bão phải không?”

Diệp Tử Diên nhìn Khương Hải đang bình tĩnh oán trách, hai người đều nhạy cảm, anh biết tuyến cảm xúc của Khương Hải có vấn đề nhưng cô lại lấy phần tình yêu cuối cùng đặt hết vào Diệp Tử Diên.

“Cô Khương, ngài leo tường vào là muốn tự trộm điện để tự khởi động các thiết bị sao?”

“... Hồi phủ cũng quá lãng phí tiền xăng, anh đợi một lát.”

Khương Hải lấy từ trong túi xách ra một quyển vở, phía trên viết to rõ mấy chữ “Kế hoạch B”.

“Ha, sơn nhân tự có diệu kế, hai đứa mình đi câu cá đi!”

“...”

Ở một vài phương diện, Diệp Tử Diên hoàn toàn bội phục Khương Hải, cách công viên giải trí không xa có một khu câu cá và khu nông trại gia đình Nông Gia Lạc, nhưng trừ những người đam mê câu cá ra thì ít ai biết, anh không thể không bội phục khả năng bắt thông tin của Khương Hải.

“Vậy lỡ như Nông Gia Lạc đó cũng đóng cửa thì sao.”

“Vậy thì lấy tay mò.”

Với cô Khương, ở một vài phương diện anh Diệp hoàn toàn bó tay với cô ấy.

Thượng Đế đóng của bạn một cánh cửa, nhất định sẽ mở ra một cánh cửa sổ khác. Nông Gia Lạc vẫn kiên cường kinh doanh nhưng chủ trại nói thời tiết thế này không chắc có thể câu được cá, ưu đãi giá tiền cho hai người, bởi vì hôm nay Khương Hải và Diệp Tử Diên là hai vị khách duy nhất.

Diệp Tử Diên chưa bao giờ câu cá, dụng cụ mướn từ chủ trại, Khương Hải phụ trách dạy anh sử dụng cần câu. Là cô gái lớn lên ở làng chài, cho dù đã nhiều năm chưa từng làm lại nhưng khi mới vừa bắt đầu cô đã có cảm giác quen thuộc khắc vào trong xương.

Lúc câu cá chú trọng an tĩnh, bên tai chỉ có tiếng gió, Khương Hải và Diệp Tử Diên không đùa giỡn như các đôi tình nhân khác, hai người càng giống như đã là đôi vợ chồng già mấy chục năm hoạn nạn có nhau, mọi cử động dường như rất quen thuộc với nhau, phối hợp lẫn nhau.

Ngày đó Khương Hải lập được chiến công tuyệt vời, câu được hai con cá trắm cỏ, Diệp Tử Diên không mảy may luống cuống trong tiếng cười khoe khoang của Khương Hải mà chỉ dọn dẹp dụng cụ rồi xách theo cái thùng rỗng của mình ưu nhã trở vào Nông Gia Lạc, chỉ còn lại một mình Khương Hải với mái tóc rối bù.

“Cứ ăn tự nhiên đi Diệp Tử Diên, em sẽ không bắt bẻ nếu anh gắp nhiều hơn xíu đâu.”

Diệp Tử Diên không biết ăn cá, nói đúng hơn là anh không biết lừa xương cá, Khương Hải vừa khoe mẽ vừa trêu vừa lừa xương cá cho Diệp Tử Diên, xương cá trong chén đã được lựa ra sạch sẽ.

Cho đến lúc tráng niên hay trung niên, Diệp Tử Diên cũng không thể ăn được một miếng thịt cá còn xương, cho đến khi anh chết.

Lễ quốc khánh, lễ Giáng Sinh, Nguyên Đán, năm mới... Rồi đến ngày một tháng sáu, Diệp Tử Diên sắp phải lên đường.

Cảm xúc của Khương Hải đã thuần túy dựa vào Diệp Tử Diên để duy trì, cô nấu cho Diệp Tử Diên một bữa cơm, trong căn nhà trống rỗng đó của Diệp Tử Diên.

“Em không hỏi anh đã chuẩn bị xong chưa, tránh để anh phải nhìn em như kẻ thiểu năng, nhớ có rảnh rỗi thì nên đi ăn một bữa ăn Trung Quốc, tránh cho việc cả đũa cũng không biết dùng.”

Khương Hải bình tĩnh trò chuyện với Diệp Tử Diên, cô biết, đây có thể là lần cuối cùng cô gặp Diệp Tử Diên, đoạn tình yêu này chỉ có thể kéo dài một năm, Khương Hải tự biết rõ, một năm qua cô chậm rãi tìm hiểu bối cảnh của Diệp Tử Diên, cô biết sự tối tăm phía sau anh và cả ba của anh.

Diệp Tử Diên vẫn giữ bình tĩnh, ở anh tựa hồ sẽ không xuất hiện bất kỳ sự dao động nào, anh nhanh chóng muốn rời khỏi phạm vi tình cảm của Khương Hải, đi tìm con đường cầu trở thành kẻ mạnh.

Đó là lần đầu tiên Diệp Tử Diên tự mình rửa chén, Khương Hải đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh, tựa như lúc ban đầu Diệp Tử Diên nhìn mình làm ly “Motorola” kia vậy, nếu mở đầu như thế, kết thúc cũng nên giữ lại sự hoàn mỹ đó.

Khương Hải chi rất nhiều tiền để tiễn Diệp Tử Diên ra sân bay, họ không ôm lấy nhau như thể sắp sinh ly tử biệt, Khương Hải chỉ bình thản nhìn chăm chăm vào bóng hình Diệp Tử Diên dần dần cách xa cô. Lúc qua cửa kiểm an, Diệp Tử Diên đột nhiên quay đầu lại nhìn Khương Hải, giống như cô lúc ban đầu trong cơn mưa ấy, Diệp Tử Diên mỉm cười, quay lưng hòa vào dòng người.

Đó là lần thứ hai Diệp Tử Diên nhìn thấy Khương Hải.

Sau tất cả, mọi thứ đều nên có kết cục.

Khương Hải nằm trên giường bệnh nhìn ánh mặt trời chiếu sáng, cô nhớ lại đã từng đọc cuốn “Chiếc lá cuối cùng”, nhưng bây giờ là đầu tháng mười nóng bức, cây cối vẫn mang một màu xanh biếc, đến cuối cùng cô cũng không thể dùng văn nghệ để thương cảm mình một chút.

Khương Hải đã chia tay với Diệp Tử Diên gần năm năm rồi, thời gian đó cô chỉ gọi cho anh bốn cuộc điện thoại, để chúc mừng năm mới.

Khương Hải qua đời, thiếu sót tình cảm chỉ là dấu hiệu, thần kinh của cô đã mệt mỏi, đã tới lúc nên trở về với cát bụi rồi. Cô vẫn chưa gọi điện thoại cho Diệp Tử Diên, trong thoáng chốc nghĩ đến năm nay còn không thể chúc mừng năm mới, Diệp Tử Diên có thể cảm thấy tí ti mất mác nào không, Khương Hải nghĩ để có thể làm người kia mất mác thì cô đã rất tài giỏi rồi.

Gió bắt đầu nổi lên, Khương Hải viết ra nguyện vọng cuối cùng của mình, xin cho tôi trở về biển rộng, tôi thuộc về bà ấy, tôi là con của bà ấy.

Lần cuối cùng Diệp Tử Diên gặp Khương Hải là trong tang lễ, cô mặc váy dài trắng, nằm trong quan tài, sắp bị ngọn lửa cắn nuốt. Cha mẹ Khương Hải thấy con gái ghi chú trong điện thoại di động, anh Diệp yêu dấu, trực giác nói cho vợ chồng họ biết cần phải báo cho cậu Diệp này tới gặp mặt Khương Hải lần cuối.

Diệp Tử Diên càng ngày càng giống ba anh, anh đã vượt qua ba mình, ở trong làng chài nhỏ này trông có vẻ không hợp với anh. Diệp Tử Diên vẫn bình tĩnh nhìn Khương Hải, dường như Khương Hải chỉ đang đi tiếp trong màn mưa, chẳng qua là cô sẽ không bao giờ quay đầu lại mỉm cười với Diệp Tử Diên nữa.

Tuân theo nguyện vọng của Khương Hải, tro cốt được rải xuống biển rộng.

“Tạm biệt, em yêu dấu.”

--


Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 22
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.