Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 21

Chương 21: Đoản văn “Triều tịch” (1)

Vào sinh nhật mười tám, Diệp Tử Diên chính thức trở thành phú nhị đại, được ba chuyển nhượng 30% cổ phần công ty của tập đoàn gia tộc cho anh.

“Còn lại thì tự mình giành lấy.”

Ông lắc lắc lon coca còn thừa một nửa, theo thói quen nghiêng đầu, đi qua đường làm văng cả bọt nước, nhác thấy trên đầu của người đi đường đều nhuốm chút màu sắc, chỉ có ông hòa lẫn vào bóng đêm.

Trở lại nhà, trên bàn phòng khách còn đang đặt giấy tờ chưa được ký tên xong, Diệp Tử Diên đi tới, ngày đó anh còn biết một bí mật nhỏ của ba mình, lướt nhìn từ mái tóc mảnh đen như mực đến ánh mắt của người phụ nữ trong khung hình đó, nước mưa dường như cũng mang theo vị mặn.

Ông ấy, được mệnh danh là người cha ác ma, cũng có một mối tình đầu đáng hoài niệm, người phụ nữ ở trong khung ảnh kia có má lúm đồng tiền ở khóe môi rất đậm, trong thoáng chốc Diệp Tử Diên cảm thấy, hình như cô ta có thể xuyên qua lớp kính thủy tinh, nhìn thấu được tất cả mọi thứ.

Thế nhưng, cô ta không thể thoát khỏi khu rừng rậm ấy, mẹ của Diệp Tử Diên mới là người chiến thắng sau cùng. Mẹ, Diệp Tử Diên quay đầu nhìn về một hộc tủ đã được khóa lại, đồ vật bên trong có lẽ đã đóng bụi, mẹ là người chiến thắng kiêu ngạo sinh ra anh, là chiến lợi phẩm hiến tặng cho ba và gia tộc.

“Con là niềm kiêu ngạo của mẹ, nếu con xuất chúng một chút, giống như ba con một chút, như vậy mẹ sẽ rất vui, mẹ là người chiến thắng, con cũng vậy, con cũng sẽ thắng.”

Người thắng sẽ được mọi người ngước nhìn, mẹ anh đã được vào ở trong căn phòng đặc biệt được người người ngưỡng mộ, từ lúc đó, anh cũng chưa từng gặp lại bà.

Diệp Tử Diên đặt bức ảnh xuống, áo khoác trên người đã ướt đẫm, mỗi một bước đi nước mưa lại rơi xuống.

“Tí tách...”

Diệp Tử Diên ngẩng đầu nhìn vào bức ảnh chụp chung treo trên hành lang, ít nhất gia đình họ còn có bức ảnh này, bức ảnh chụp gia đình duy nhất. Anh rất giống ba mình, ai nấy đều nói như vậy, anh chỉ giống mẹ ở cái miệng, quanh năm lại duy trì độ cong bằng phẳng, không giống như mẹ trên bức ảnh, là nụ cười kiêu ngạo.

Diệp Tử Diên nằm trên giường, nước mưa lan rộng, họa ra thân hình của anh, anh chỉ bật một chiếc đèn hành lang, ánh sáng lặng lẽ len vào, chỉ có thể dừng lại ở cửa. Diệp Tử Diên rất giống ba nhưng dung mạo không đáng nhắc tới, khí chất lại giống hệt ba anh. Đàn ông rất lãnh đạm, chưa bao giờ lộ ra yếu ớt và hoang mang, ngay cả đương lúc vợ và con bị kẻ thù uy hiếp thì ông ta cũng vẫn quả quyết nổ súng tiễn vợ lên thiên đường.

Diệp Tử Diên nhìn chằm chằm trần nhà, anh vẫn không thể rút ra một tờ trong đống hồ sơ này và ký vào đó, gia tộc luôn duy trì quy củ, con cháu trong nhà chưa đủ mười tám tuổi thì không thể tự tiện sử dụng tiền tài, cho nên trong suốt mười tám năm qua, anh sống như một đứa trẻ trong một gia đình bình thường, chỉ có ba thỉnh thoảng sẽ cho tiền sinh hoạt, có lúc còn phải tự mình đi làm thêm. Diệp Tử Diên chưa bao giờ cảm thấy mình giàu có, cho dù sau khi đã có được gia tài hàng tỉ, chẳng qua anh cũng chỉ cảm thấy nội tâm và linh hồn của anh sớm đã bị bóng tối bao phủ không còn khe sáng, ký vào giấy tờ này có nghĩa anh sẽ trở thành người thừa kế, nhảy vào cánh cửa tối tăm hơn của gia tộc.

Như vậy cũng rất tốt, mình sẽ xuống Địa ngục, không cần phải nhìn thấy mẹ. Diệp Tử Diên nghiêng đầu, tiện tay cầm lấy gối đầu gối lên trên rồi ngủ thiếp đi.

“Ngủ ngon con của mẹ.”

“Ngủ ngon, mẹ.”

Diệp Tử Diên thức dậy theo đồng hồ sinh học, màn cửa sổ nặng nề dày cộm trong phòng cản trở ánh mặt trời nhìn trộm, anh giơ tay vươn vai theo thói quen, đi tới cửa nhìn căn nhà một chút, mọi thứ vẫn như tối hôm qua khi anh trở về, ba anh tuyệt đối không thể trở về cùng anh qua đêm dưới một mái hiên, đây đã trở thành thói quen từ sau khi anh bị bắt cóc, anh phải học cách nắm bắt được những sự thay đổi nhỏ nhất trước khi mọi chuyện xảy ra. Xác nhận mình không lầm xong, Diệp Tử Diên xoay người vào phòng tắm, quần áo trên người còn hơi ướt, sau khi thiếu niên mười tám tuổi cởi quần áo ra thì lộ ra vóc người cường tráng và có mỹ cảm, da cũng rất trắng, đến mức trông có chút không bình thường.

“Wow, anh trắng quá rồi đấy, dùng phương pháp chống nắng gì thế...”

Cảm nhận làn nước ấm, Diệp Tử Diên nghĩ tới ngày hôm qua anh gặp phải cô gái kia, là đồng nghiệp anh tình cờ gặp được khi đi làm thêm trong cửa hàng, rất bình thường, chìm trong biển người thì sẽ không tìm được, còn cô tìm được Diệp Tử Diên nhờ vào chiều cao và nước da của anh. “Wow, may là anh cao, đám người kia quá khoa trương, vừa thi tuyển sinh xong những người đó ào ào xông vào, suýt nữa lấn chết tôi rồi.” Diệp Tử Diên còn nhớ rõ độ ấm lúc cô bắt lấy tay anh, cô hâm mộ nhìn tay anh, thiếu điều chưa cầm lên quan sát thôi. Tắm rửa sạch sẽ, Diệp Tử Diên tùy ý lau lau rồi phủ áo choàng tắm lên, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, anh đi thẳng đến cửa sổ sát đất, do dự một chút rồi kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng sáng sớm rất dịu dàng, như tìm được góc độ hoàn mỹ nhất chiếu vào gò má thiếu niên, hình ảnh tựa như bức tranh, chẳng qua biểu cảm của Diệp Tử Diên vẫn vậy, bình tĩnh như hồ sâu.

“A! Hôm nay anh đến làm sao?”

Khương Hải mới vừa tiễn một vị khách đi thì chợt trông thấy Diệp Tử Diên ở cửa, Khương Hải vẫn cho rằng Diệp Tử Diên là người có mái tóc đen nhất cô từng gặp, hệt như được tắm trong mực, cho dù ánh mặt trời rơi trên đầu cũng lóa mắt như trân châu đen vậy.

“Không có, thuận đường tới xem một chút.”

“A ~ vậy anh có muốn ngồi một lát không, tôi mang cho anh một ly đồ uống mà tôi mới nghiên cứu ra, thừa dịp chủ tiệm không có ở đây.”

Diệp Tử Diên luôn nghĩ Khương Hải là kiểu con gái điên điên khùng khùng hào sảng cẩu thả, lúc đi học trong lớp cũng có loại người như vậy luôn muốn đến tiếp cận anh. Đối với anh, Khương Hải chỉ là một đồng nghiệp qua đường thôi. Cho đến một hôm nọ, nước mưa vỗ ào ạt vào chân như sóng biển, Khương Hải ngồi trên ghế ở trạm xe buýt, cảnh báo về cơn mưa lớn khác thường này vang vọng trên TV và trong điện thoại di động, chẳng qua Khương Hải cứ mãi nhìn tai nghe màu trắng lay động theo gió, vẻ mặt không có biểu cảm gì. Diệp Tử Diên ướt sũng cả người, nhìn cô, Khương Hải dường như cảm nhận được anh, quay qua mỉm cười với anh, rồi cô bất chấp mà đi vào màn mưa xối xả, tiếng mưa gào cùng với tiếng nhạc hòa lại sẽ như thế nào, Diệp Tử Diên nhìn bóng lưng đã mờ ảo của Khương Hải, thầm nghĩ.

Bắt đầu từ ngày đó, Khương Hải đã để lại một bóng lưng dưới màn mưa trong ấn tượng của Diệp Tử Diên, chuyện xưa bắt đầu xuất hiện, cuối cùng lại không có hồi kết.

Khương Hải nhìn đồng hồ báo thức trong tiệm, đã hai giờ chiều rồi, một tuần rồi Diệp Tử Diên chưa tới làm. “Cậu ta đã nghỉ việc rồi, em đừng mơ tưởng nữa.” Lời chủ tiệm dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai. “Cái quái gì thế, mình đâu phải muốn ăn thịt thiên nga thèm thuồng sắc đẹp của Diệp Tử Diên, bà cô này...” Chủ tiệm là một bà chị chưa chồng hơn ba mươi tuổi, từ ngày Diệp Tử Diên tới tiệm nộp đơn xin làm, không chỉ lượng khách hàng trong tiệm tăng vọt mà ngay cả số lần chị chủ tới tiệm cũng tăng gấp bội, khiến Khương Hải không thể nào trộm lười được.

Thế nhưng, tay đang lau mặt bàn của Khương Hải ngừng lại, có phải cô sẽ không còn được gặp lại Diệp Tử Diên nữa không.

“Cô có biết vì sao Tử Diên không thi đại học không? Người ta sớm đã trúng tuyển vào một trường học có tiếng ở nước ngoài rồi, tôi không hỏi là chỗ nào nhưng nghe có vẻ rất nổi tiếng.”

“Tháng sáu năm sau là người ta đi rồi đấy cô nương ngốc, đi làm thêm có lẽ chỉ để trải nghiệm cuộc sống thôi.”

Khương Hải nghĩ đến câu cô nương ngốc kia thì bỗng nổi da gà, ấy vậy mà biểu cảm của chị chủ cũng giống như đang nói chính chị ấy vậy.

“Không phải là tháng sáu năm sau ư, vậy là vẫn còn sớm mà, đến tận một năm nữa lận, làm đồng nghiệp nên tới tìm em trò chuyện cũng tốt chứ sao.”

Khương Hải dứt khoát dừng việc đang làm, hờn dỗi ngồi xuống ghế. Diệp Tử Diên không đi làm, nghe thấy tin ấy đám fan nữ điên cuồng đều đau thương nhưng sau đó họ nhanh chóng tìm kiếm cho mình một mục tiêu khác, lượng người trong tiệm vơi đi không ít, chị chủ cũng tiếp tục làm “thần long” (*), Khương Hải lại trở về trạng thái “cá muối” (*) lười biếng như xưa.

(*) thần long: ý nói rồng, thường là thấy đầu không đuôi, ở đây ý nói là ít khi gặp được, ít khi xuất hiện.

(*) cá muối: nghĩa bóng là trạng thái rất lười biếng, không có động lực làm gì cả.

“Đại học ư...”

Khương Hải được sinh ra ở một làng chài, ba mặt giáp biển, bởi vì vắng vẻ cho nên cuộc sống cứ yên lặng tường hòa, đi bộ đến trấn trên phải mất gần một tiếng đồng hồ. Khương Hải xuất thân từ nơi đó, gia cảnh của cô cũng không thể lo nổi cho cô đi học, sau khi học hết cấp hai ở trấn trên, Khương Hải đã ôm thức ăn và lời dặn dò của cha mẹ ngồi xe đi đến thành phố.

Thành phố này rất phồn vinh, xa hoa trụy lạc, Khương Hải không có lòng quy về, cô không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về làng chài, cả đời cô cũng sẽ không có chỗ để sống yên phận.

Sau đó Diệp Tử Diên tới, anh mang theo mùa xuân tháng ba đi vào tiệm, giọng nói trong trẻo hỏi:

“Ở đây còn tuyển người không?”

Lúc ấy đầu óc Khương Hải tắt máy nhưng không phải cô hoa si, cô chỉ tạm thời kinh ngạc vì sao có người có thể trưởng thành được như vậy, rồi nhanh đọc số điện thoại của chị chủ cho Diệp Tử Diên. Hai người liền thuận lợi trở thành đồng nghiệp, số lần Diệp Tử Diên tới không nhiều, Khương Hải nhìn ra được, anh không thuộc về kiểu người cô có thể chạm tới.

Ba tháng ngắn ngủi, Khương Hải gặp được Diệp Tử Diên, chỉ là gặp được, chứ chưa bao giờ quen biết. Cho dù vậy, cô cũng cảm thấy thế là đủ rồi, bởi vì cô còn nhận được chẩn đoán từ bệnh viện, rằng cô bắt đầu mất đi tuyến cảm xúc, cô sẽ không cảm giác được sợ hãi và bi thương nữa.

Hôm Khương Hải ra khỏi bệnh viện thì bị mắc phải cơn mưa vô cùng lớn, cô ngồi quan sát mưa to ở trạm xe buýt, đánh mất cảm xúc trong thời gian ngắn tựa hồ sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô, vậy sau này thì sao? Sau này cô sẽ cách xa nhân thế, lúc quay đầu thì sương giá đã phủ kín lối đi rồi.

Khương Hải như cảm nhận được gì, cô quay qua thấy được Diệp Tử Diên ướt sũng, ánh mắt giao nhau, Khương Hải cười cười, đây là một trong số ít những nụ cười có hồn nhất của cuộc đời cô, cô xoay người đi vào cơn mưa to, mưa có thể cuốn trôi đi tất cả tiếc nuối và tình cảm của cô không? Khương Hải nghĩ tới biển rộng ở quê nhà, nước mưa rơi xuống biển, mọi thứ của cô đều thuộc về biển cả.

Giang hải chi tân, đẳng hậu quy kỳ. (*)

(*) ý nói biển cả rộng lớn, chờ ngày quay về.

--


Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 21
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.