Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 20

Chương 20: Kết cục thật sự

“Vậy sau đó thì sao?”

Bé Khương Hải năm tuổi mới có thể nói chuyện để biểu đạt ý nghĩ của mình đang kéo tay Tôn Lan hỏi.

“Sau đó thì sao à, vì để mình có thể càng xứng với hoàng tử, Lan Hoa cô nương đã đi khắp đại giang nam bắc để thay đổi mình trở nên tốt hơn, hai người chiến thắng gia tộc của hoàng tử, sống hạnh phúc với nhau.”

“Được rồi, kể xong chuyện cổ tích rồi, về ăn cơm đi.”

Tôn Lan xoa xoa mái đầu mềm mại của Tiểu Khương Hải, kéo Tiểu Khương Hải đứng dậy dẫn cô bé về nhà.

Cuộc sống không có nhiều có lẽ, cũng không có nhiều chắc chắn. Tôn Lan vẫn đã chia tay với Diệp Sở Diệc, anh trở về Mỹ tiếp tục học hành, thừa kế nhà họ Diệp, anh đã sớm định ra quỹ tích cuộc sống của mình, hai người chia tay đã gần mười năm rồi.

Thời gian sẽ cuốn trôi tất cả, mới bắt đầu cô mơ màng đếm thời gian, đột nhiên vào một ngày nọ, cô bỗng muốn trở về quê nhà.

Sau khi cha mẹ qua đời, cô vì đau buồn nên chưa từng trở về lần nào nữa, ngày lễ ngày tết cũng chỉ mướn chỗ hóa vàng mã an ủi vong linh của cha mẹ, ngôi nhà cũ đã bị đổ nát mà không còn lại bất kỳ vết tích nào. Lại bước lên mảnh đất thương tâm này, Tôn Lan có chút hoảng hốt, trong thôn đã không còn ai nhận ra cô nữa, dựa vào trí nhớ Tôn Lan đi tới mộ của cha mẹ.

Di thể cha mẹ cuối cùng vẫn không tìm được, không thể làm gì khác hơn đành phải xây mộ chôn quần áo và di vật, được dựng trên một ngọn núi lở. Cứ đi một bước, nước mắt của Tôn Lan lại chảy xuống, cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nửa đời để lại cho cô chỉ có vô tận đau thương, hoài niệm và hai phần mộ chôn quần áo và di vật.

“Cha, mẹ, con tới rồi.”

Giấy tiền vàng mã được đốt lên, tro bụi bay múa theo gió, Tôn Lan vốn có rất nhiều lời muốn nói nhưng hôm nay lại không thốt ra miệng được, chỉ có nước mắt và hiu quạnh làm bạn.

Tôn Lan ngồi hồi lâu trước mộ phần, bất luận sớm hay muộn, con người ta cũng sẽ phải đối mặt với hết thảy, qua nhiều năm, cô trải qua nhiều cửa ải như vậy mà vẫn còn bền bỉ sống trên đời, cô đã từng thấy nhiều người và đã trải qua nhiều chuyện như vậy, một Diệp Sở Diệc có thể quật ngã được cô sao?

Trước khi đi, Tôn Lan dập đầu lạy ba lạy trước mộ phần, quay về phía nhà cũ bị chôn vùi dập đầu lạy ba cái, cô sẽ tiếp tục đi, cho đến khi tới điểm cuối của cuộc đời.

Bái biệt cha mẹ và quê hương, Tôn Lan rời khỏi thành phố nơi cô và Diệp Sở Diệc từng gặp nhau, cô đi rất nhiều nơi, ở mỗi một đích đến cô đều học tập cách làm một món ăn đặc sản ở đó, đi tới đâu sẽ mở quán ở đấy.

Có một ngày cô lái chiếc xe điện ba bánh dọc theo bờ biển, đi tới một làng chài thì quen biết Tiểu Khương Hải. Tiểu Khương Hải đã năm tuổi nhưng không thể nói được một câu đầy đủ. Sống ở nơi hẻo lánh, cha mẹ của Tiểu Khương Hải cũng không có đủ tiền đưa con gái đến bệnh viện lớn khám. Tôn Lan dừng chân tại đây, trả tiền thuê phòng cho cha mẹ Tiểu Khương Hải rồi mở quán ăn ở làng chài này, thông qua thức ăn ngon mà kể chuyện xưa cho người trong thôn nghe.

Tiểu Khương Hải được sự giúp đỡ của Tôn Lan dần dần có thể nói được vài câu ngắn gọn, cha mẹ Tiểu Khương Hải rơi lệ cảm ơn cô, tính đi tính lại, cô đã dừng chân ở đây gần một năm, cũng đến lúc nên đi rồi.

Ngày Tôn Lan đi, cô đã kể cho Tiểu Khương Hải nghe một câu chuyện, cũng chính là mở đầu giữa Lan Hoa cô nương cùng hoàng tử, đây là tư tâm của cô, ai mà không có một chút lòng riêng chứ?

Vẫy tay chào làng chài, Tôn Lan tiếp “lưu lạc”, chạy theo dòng người, nhảy múa cùng gió biển, sau đó cha mẹ đã gọi cô theo.

Lúc Tôn Lan trở về làng chài, đã là hai năm sau rồi, khi đó cô trở nên rất tiều tụy lạ thường, tế bào ung thư đã chiếm lấy tính mạng cô, Tôn Lan cảm thấy mình nên quay trở lại nơi này, cô lấy ra tất cả những gì bản thân đã dành dụm được, nhờ cha mẹ Tiểu Khương Hải lo liệu mọi chuyện sau này cho mình, Tiểu Khương Hải như nhận ra điều gì, cô bé chỉ ngồi trên giường tựa sát vào Tôn Lan đã gầy như đèn cầy sắp tắt trong gió, kéo bàn tay đã khô khốc của cô.

Trong một căn biệt thự ở New York, đối thủ của Diệp Sở Diệc bị buộc đến đường cùng đã bắt vợ con anh, điên cuồng chạy tới chỗ Diệp Sở Diệc gào thét, súng trong tay không ngừng quơ loạn xạ.

Vợ ôm con thật chặt. Nước mắt chảy dài trên gương mặt cậu bé Diệp Tử Diên, cậu bé rất sợ nhưng thứ càng làm cậu cảm thấy sợ hãi hơn chính là vẻ mặt của ba mình, vẫn lạnh lùng như thường ngày.

“Cạch —!”

“Nâng — quan —!”

Tiểu Khương Hải cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cô bé chỉ ra ngoài xíu thôi nhưng lúc trở về Tôn Lan đã nhắm nghiền hai mắt.

Trong đôi mắt vợ vẫn lưu giữ vẻ không dám tin, cô ngã sang một bên, máu chảy ra theo lỗ đạn, kẻ thù hoảng sợ bối rối, khi gã phản ứng kịp thì đã bị một phát đạn bắn đã xuyên qua bụng.

Diệp Sở Diệc đi tới.

Đến nơi, anh ngồi xổm xuống lau đi máu tươi trên gương mặt của Diệp Tử Diên rồi ôm con trai mình đi xa không quay đầu lại.

Tôn Lan được chôn trên ngọn núi đối diện bờ biển, Tiểu Khương Hải đặc biệt mua hoa lan từ huyện thành về trồng trước mộ của cô, một trận gió thổi qua, hoa và lá cùng nhảy múa, cuộc đời của Tôn Lan đã hạ màn từ lúc đó.

--


Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 20
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.