Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 18

Chương 18

“Chị!”

“Sao thế, Sở Diệc?”

Nhà họ Diệp có hai chị em, chị là một thiên tài hiếm có, đứa em so với chị thì trông có vẻ khá bình thường, người thừa kế nhà họ Diệp bất kể nam nữ, cho nên từ nhỏ chị gái thiên tài được bồi dưỡng như người thừa kế nhưng bây giờ đương gia Diệp Dịch Lân dường như xem trọng em trai hơn, dưới ám hiệu của ông, cường độ giáo dục mà hai chị em tiếp nhận không chênh lệch là bao.

“Chị! Hôm nay em nghe không hiểu lắm, ba có mắng em không?”

Mười một tuổi, Diệp Sở Diệc đã có dấu hiệu về một gương mặt mà khiến ai nấy đều phải sững sờ, khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu tủi thân nhăn lại, tay nhỏ kéo chặt bàn tay của người chị Diệp Ôn Lan lớn hơn mình năm tuổi.

“Không sao đâu, Sở Diệc, em không hiểu chỗ nào chị sẽ giảng lại cho em, chị sẽ bảo vệ em.”

Mười sáu tuổi vốn nên là độ tuổi vô ưu vô lo lớn lên trong tháp ngà (*), thế nhưng tháp ngà của Diệp Ôn Lan sớm đã bị đánh nát, phải đi trên cây cầu độc mộc không có lối về.

(*) ở đây ý nói được yêu thương, không phải lo nghĩ quá nhiều.

Còn hai năm nữa cô ấy sẽ phải mặt đối mặt với ba của mình, từ khi đó cô ấy đã bắt đầu không còn đơn thuần là con gái của Diệp Dịch Lân nữa mà là một trong những người thừa kế của nhà họ Diệp, là đối thủ của cha mình, là một chiến sĩ nhất định sẽ trở nên máu lạnh vô tình trên thương trường.

Diệp Ôn Lan nắm chặt tay Diệp Sở Diệc, kéo anh ra bờ cát bên ngoài biệt thự, ánh tà dương le lói, màu hoàng hôn nhàn nhạt tô lên màu nước biển, Diệp Sở Diệc vui vẻ chạy trên bờ cát, để lại những dấu chân rồi sau đó bị nước biển cuốn trôi.

Ngày đó Diệp Ôn Lan chỉ mới mười tám tuổi, Diệp Dịch Lân nhìn Diệp Ôn Lan đã trưởng thành càng xinh đẹp động lòng người, rồi đưa cho cô ấy một bản văn kiện: “Đây là thứ con đáng được có, đừng làm ba thất vọng.”

“Sở Diệc thì sao?”

Cô ấy hỏi ba mình, nhà họ Diệp không phải chưa từng có tình huống hai người thừa kế, cô ấy có thể cùng em trai làm rạng danh gia nghiệp, chỉ cần ba gật đầu, Diệp Sở Diệc có thể bình yên trưởng thành, cô ấy sẽ dốc hết sức mình bảo đảm trong vòng năm năm có thể có địa vị và năng lực ngang với ba.

Chẳng qua là kỳ vọng không được đáp lại, Diệp Dịch Lân chỉ khoát khoát tay bảo cô ấy rời đi rồi đứng dậy đi khuất vào bóng tối.

Mười ba tuổi, Diệp Sở Diệc mặc tây trang lịch sự, tối nay chị của anh vô cùng xinh đẹp, lời chúc mừng và nịnh nọt không ngừng tuôn ra, thế nhưng ở nơi này đối với anh chính là khởi đầu của cái mà người ta gọi là —— “Đứa con trai bị bỏ rơi”, quy định nhà họ Diệp tự lập ra cho tới nay, mỗi đương gia chỉ có thể là một người, hôm nay Diệp Ôn Lan thừa kế cổ phần theo như truyền thống, cũng có nghĩa con thứ Diệp Sở Diệc bị vứt bỏ, thứ anh có thể lấy được chỉ có tài sản mà Diệp Dịch Lân chia cho anh, trừ phi anh có thể đánh bại nhà họ Diệp tự lập môn hộ, nếu không cuối cùng anh cũng sẽ trở thành thứ vô danh tiểu tốt của nhà họ Diệp mà thôi.

Nhưng Diệp Sở Diệc cảm thấy những thứ này không quan trọng, chị của anh rất giỏi, chỉ cần chị có thể tỏa ánh hào quang, anh cam nguyện tự bỏ đi ánh sáng chỉ vì làm nền cho chị.

Biết tình hình bên trong, bà Diệp không hiểu nổi chồng mình, Diệp Dịch Lân chỉ cho Diệp Ôn Lan 10% cổ phần, định mức này là quá ít đối với một người thừa kế, dường như, dường như là Diệp Dịch Lân không thừa nhận.

“Chị.”

“Sao vậy, Sở Diệc?”

Đang cắm cúi vào công việc, Diệp Ôn Lan không quay đầu lại nhìn em trai mình, mấy năm qua Diệp Sở Diệc cũng dần trưởng thành tựa như một nhánh cây, gương mặt đó cũng càng lúc càng giống Diệp Dịch Lân như đúc: “Chị, khi nào chúng ta lại tản bộ trên bờ cát?”

“Đợi đã Sở Diệc, đợi đã.”

Diệp Ôn Lan cảm thấy hơi mệt, cô ấy vừa phải đối phó với chuyện của công ty vừa phải hoàn thành việc học, càng gian khổ hơn là phải đối kháng với cha của mình, dù là thiên tài nhưng đối mặt với Diệp Dịch Lân gần như là thần thánh trên thương trường thì dường như là quá sức với Diệp Ôn Lan chỉ mới 22 tuổi đầu.

Sở Diệc đã mười bảy tuổi, mình nhất định phải cố gắng hơn chút nữa, bây giờ cô ấy hoàn toàn không có năng lực đối kháng với nhà họ Diệp, thứ mình có vẫn còn quá ít, cô ấy nhất định phải bảo vệ em trai của mình.

“Chị, chị mệt sao?”

“Không mệt, hôm nay Sở Diệc đã học được gì?”

“Học rất nhiều, nhưng mà em sắp quên hết rồi, ba nói sẽ kiểm tra em thử đó.”

Diệp Ôn Lan theo bản năng nắm bắt được điểm gì đó: “Em vẫn còn đang học về tài chính sao?”

“Dạ, hơn nữa càng ngày càng khó.”

Không đúng! Trong đầu Diệp Ôn Lan thoáng qua một ý nghĩ kinh khủng, đây là em trai của cô ấy, chẳng lẽ Diệp Dịch Lân —— cha của mình lại muốn để cho hai người bọn họ tàn sát lẫn nhau sao!?

“Sở Diệc, em tới đây.”

Diệp Sở Diệc ngoan ngoãn đến gần chị, anh cảm thấy quầng thâm mắt của chị dường như đã tăng thêm, một sợi tóc bạc hơi phản chiếu dưới ánh đèn: “Sở Diệc, nếu có một ngày, chị và em trở thành kẻ thù, em sẽ làm sao?”

“Vậy em sẽ tự tử trước, chị sẽ là người chiến thắng sau cùng.”

“Chị, sao chị lại khóc?”

Diệp Sở Diệc mười bảy tuổi lau đi một giọt nước mắt trên gương mặt Diệp Ôn Lan, cậu chỉ cảm thấy chị nắm thật chặt cánh tay anh, chặt đến mức khiến anh bị đau.

Dạo đó, Diệp Sở Diệc được mười tám tuổi. Năm nay sinh nhật của mình cũng sẽ như thường lệ nhỉ, chị sẽ tặng anh cái gì đây? Diệp Sở Diệc đang mong đợi, “Cốc — cốc” cửa phòng bị gõ vang, “Mời vào.”

“Chị!”

Diệp Sở Diệc vui mừng nhìn Diệp Ôn Lan, chị ăn mặc vô cùng xinh đẹp không thua gì buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi của mình: “Sở Diệc, đi theo chị.”

Đã rất lâu rất lâu rồi, chị và mình chưa nhàn nhã tản bộ trên bờ cát, Diệp Sở Diệc đã trở nên chững chạc không chạy trên bờ cát giống như ngày thơ bé kia, anh đi bên cạnh chị, mặt trời dần lặn xuống đường chân trời.

“Sở Diệc, em có hận chị không?”

Diệp Sở Diệc có chút buồn bực: “Sao phải hận chị?”

“Nếu không có chị, em sẽ là người thừa kế nhà họ Diệp, sẽ không bị chỉ trích.” Diệp Ôn Lan nói.

Hoàng hôn vẩy lên gương mặt Diệp Ôn Lan, tay trái của cô đưa vào trong túi xách. Diệp Sở Diệc lắc đầu nhìn về phía Diệp Ôn Lan, hô: “Không đâu, em sẽ mãi mãi không hận chị, nếu không có chị thì em sớm đã bị nhà họ Diệp đá ra ngoài rồi.”

“Pằng —!”

Diệp Sở Diệc còn chưa nói dứt lời, một tiếng súng vang lên phá vỡ cả bãi biển, Diệp Sở Diệc đau đớn ngồi xổm xuống ôm chân của mình, anh không dám tin ngẩng đầu nhìn chị, trong mắt tràn đầy hoang mang và đau đớn.

“Xin lỗi Sở Diệc, thật xin lỗi, chị không chịu nổi.”

Diệp Ôn Lan khóc lóc xin lỗi, lùi ra phía biển, máu nhiễm đỏ hạt cát phía dưới, Diệp Sở Diệc muốn đứng dậy nhưng từng cơn đau đớn khiến anh không thể nào làm được, anh cố gắng ngẩng đầu nhìn Diệp Ôn Lan từ từ bị nước biển cắn nuốt.

“Xin lỗi Sở Diệc, sau này phải giao cho em rồi.”

Trước khi hôn mê, Diệp Sở Diệc chỉ nghe được một tiếng súng vang. Ngày thứ ba sau sinh nhật mười tám tuổi của Diệp Sở Diệc, thi thể Diệp Ôn Lan được vớt lên, thân thể bị ngâm nước biển đã không còn nhìn ra dáng người tuyệt vời và dung mạo khuynh thành như thường ngày, Diệp Sở Diệc mặc tây trang chỉn chu, đưa tiễn chị ra đi.

“Sở Diệc, chị hy vọng có thể cùng em biến thành cá, chúng ta có thể ra biển rộng, bơi theo dòng chảy không bao giờ quay lại nữa.”

Mưa lại bắt đầu trút xuống, Diệp Sở Diệc đứng dưới cơn mưa to, mặc cho nước mưa thấm ướt những trang giấy vẽ cá, đường nét có khéo léo thế nào, cũng không thể trở về được như trước.

--


Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 18
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.