Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 17

Chương 17

Hôm nay, thủy cung vẫn mở cửa như thường, Tôn Lan và Diệp Sở Diệc theo bảng hướng dẫn dạo bước trong bóng tối đầy màu lam thẫm, bên kia lớp thủy tinh trong suốt nhiều chủng loại sinh vật biển biểu diễn trước mặt du khách, nhàn tản bơi lội trong không hạn hẹp.

Hôm đó Tôn Lan thấy Diệp Sở Diệc có niềm đam mê vẽ cá nên mới nảy ra ý sẽ dẫn anh đến thủy cung này, chính cô cũng chưa bao giờ tới đây, xem như đây là giải trí trước khi đi làm lại, cũng có thể tranh thủ phát triển thêm tình cảm giữa cô và Diệp Sở Diệc.

“Wow, rùa biển kìa!”

Tôn Lan áp sát vào lớp kính thủy tinh tò mò và vui vẻ nhìn một con rùa biển lớn gấp mấy chục lần rùa biển bình thường đang bơi qua trước mặt. Cô thích những động vật sống lâu như rùa biển, rùa biển ngàn năm vạn năm, tuổi thọ của bọn nó lâu hơn nhiều so với con người thế nên trải nghiệm cũng phong phú hơn người thường rất nhiều, cho dù phải bị giam trong một không gian có hạn mặc cho người thưởng thức nhưng bọn chúng vẫn là con cưng của thiên nhiên.

Vì muốn Tôn Lan được thưởng thức hình dáng rùa biển được tốt hơn nên Diệp Sở Diệc đã dừng bước đứng một bên, ánh nước màu xanh phản chiếu vào đôi mắt lam đậm của anh khiến chúng lung linh rực rỡ, anh vốn có dung mạo xuất chúng giờ càng thêm cảm giác thần bí.

“Anh xem, con cá trông đẹp chưa này!”

Một con cá không biết tên có ngoại hình diễm lệ thong thả bơi ngang qua, Tôn Lan kéo Diệp Sở Diệc hưng phấn nói: “Này, lần tới anh vẽ nó đi! Một người mẫu rất tốt đấy!”

Nói xong cô vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp một tấm cho người mẫu, người mẫu cá được chụp ảnh dường như không nể mặt không muốn đứng yên chờ đợi, Tôn Lan chỉ vừa chụp được vài kiểu là nó đã bơi đi đâu mất rồi.

“Đi thôi, nghe nói có biểu diễn chim cánh cụt nữa.”

Vừa nghe vậy Tôn Lan vội vàng kéo Diệp Sở Diệc đi xem chim cánh cụt, mất khoảng thời gian đi trên đường lại bị cảnh bơi qua bơi lại tuyệt đẹp của bầy cá ngăn cản bước chân một phen, khi đến chỗ khu chim cánh cụt thì đã có một nhóm bạn nhỏ đang đứng ở hàng rào líu ríu thảo luận.

“Tốt thật, trẻ con bây giờ thật hạnh phúc.”

Khu chim cánh cụt có nhân viên đang biểu diễn cùng mấy chú chim cánh cụt đáng yêu, mọi người vây xem thỉnh thoảng vang lên âm thanh trầm trồ vì sự đáng yêu kia. Nét mặt Tôn Lan cũng đầy vẻ tươi cười, cô bắt đầu hâm mộ những nhân viên làm công việc này rồi, không những có thể chơi đùa cùng động vật mà còn có một số tiền lương kha khá, cô chợt nhớ ra gì đó hăng hái hỏi người đứng bên cạnh: “Sau này anh muốn làm gì? Kinh doanh sao?”

“Ừ, có lẽ, phải xem ba anh thế nào đã.”

Từ xưa đến nay, nhà họ Diệp có một quy củ, người thừa kế đủ 18 tuổi sẽ được chia một phần cổ phần, nhưng sẽ không vượt quá 50%, phần còn lại phải do anh đích thân đoạt lấy từ tay cha của mình, cũng chính là đời chủ trước, khôn sống mống chết, người thắng làm vua. Ở trên thương trường, Diệp Sở Diệc và Diệp Dịch Lân không phải là cha con, mà là kẻ thù.

Nhưng Diệp Dịch Lân này làm việc quỷ dị âm tình bất định, anh cũng không phải là thiên tài, người được xưng tụng là thiên tài của nhà họ Diệp là một người khác, từ nhỏ anh được che chở lớn lên, cho đến một lần ngoài ý muốn anh mới sực tỉnh khỏi cơn mơ, cuối cùng rơi vào vực sâu.

“Vậy anh vẫn sẽ ở trong nước sao?”

Tôn Lan cố gắng để bản thân có vẻ không quan tâm nhưng nét mặt của cô đã bán đứng cô, tiếng cười của trẻ con và người xem xung bao phủ lấy hai người, trong lòng cô đang hồi hộp chờ câu trả lời chắc chắn của Diệp Sở Diệc.

“Em hi vọng anh sẽ ở lại sao?”

Vấn đề lại bị ném trở về cho Tôn Lan, cô sửng sốt quay đầu nhìn Diệp Sở Diệc. Người nọ không nhìn cô, tầm mắt của anh dừng lại ở chỗ đám trẻ đang vui cười thoải mái. Những đóa hoa Tổ quốc này không buồn không lo, bọn trẻ chỉ cần chơi giỡn và cười vui. Khi anh ở độ tuổi đó đã như thế nào nhỉ? Phải chăng là áp lực gánh nặng và năng lực cố gắng bảo vệ mình đang cắn xé lẫn nhau, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.

Tôn Lan càng cảm thấy nhìn không thấu Diệp Sở Diệc, cô vẫn nghe theo nội tâm của mình, nhẹ nhàng nói ra nguyện vọng: “Em hi vọng, anh sẽ ở lại.”

Biểu diễn kết thúc, chim cánh cụt và nhân viên làm động tác tạm biệt khán giả, dòng người tản đi về phía những nơi khác. Diệp Sở Diệc và Tôn Lan vẫn đứng ở đó, một nụ cười nhạt hiện lên trên gương mặt của Diệp Sở Diệc, Tôn Lan thề, đó là phong cảnh đẹp nhất mà cô từng thấy.

Ra khỏi thủy cung, trên tay hai người đều có quà lưu niệm của riêng mình, Tôn Lan chủ động nắm lấy bàn tay còn trống kia của Diệp Sở Diệc: “Đi thôi, đi ăn.”

Từng giọt nắng vương trên đường, trên những người bề bộn đi làm việc hoặc nhàn nhã đi dạo phố, Tôn Lan và Diệp Sở Diệc đi lại giữa họ, một người đã sớm hòa nhập vào nhân thế, một kẻ bị kéo xuống nhân gian, cô vốn nên là hoa lan nở rộ, anh vốn nên là loài đại bàng đầu trắng ở phía trên cao nhưng đại bàng đã đáp xuống đất, hoa lan rơi xuống người anh.


Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 17
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.