Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 16

Chương 16

Trí nhớ thuở nhỏ tựa như hộp nhạc có cô bé múa ba lê, dây cót bị hư chẳng khác gì phế phẩm nhưng khoảnh khắc cô bé ấy nhảy múa theo nhạc lại tốt đẹp làm sao.

Mùa hè, trường học tổ chức cắm trại dã ngoại, Diệp Sở Diệc tách biệt khỏi các bạn nhỏ một thân một mình ngồi ở bờ sông, cầm trong tay một bản ký họa mà chị đã đưa cho anh bôi bôi vẽ vẽ, khi ấy anh đã vẽ một con cá, sau khi hoàn thành thì xé cả trang giấy xuống bỏ vào nước cho nó trôi theo dòng sông.

Anh hi vọng mình và chị cũng có thể hóa thành cá, tự do tự tại trôi về bất kỳ đâu, cho nên cậu rất thích biển, sóng biển có thể mang đi rất nhiều thứ, hứa hẹn giấc mơ tuyệt vời về tự do của anh.

Nhưng lời hứa như bọt biển, xinh đẹp nhưng yếu ớt, vừa chạm nhẹ đã hóa thành cát bụi, không tìm được tung tích.

Tôn Lan dần tỉnh lại, sau khi tỉnh táo, toàn thân lập tức cảm thấy đau nhức, eo ếch chỉ có thể giãy dụa cố tìm kiếm bóng dáng Diệp Sở Diệc. Người nọ ngồi trên ban công đưa lưng về phía cô nhưng không biết anh đang làm gì, Tôn Lan thở phào nhẹ nhõm, cố chống người dậy: “Diệp Sở Diệc?”

Vừa mở miệng đã bị giọng nói khản đặc của mình làm hoảng hồn, nhớ lại việc điên cuồng tối hôm qua làm cho gương mặt mo của cô đỏ bừng, thật may là khi Diệp Sở Diệc nghe được giọng nói của cô, anh xoay người lại, gương mặt dưới ánh mặt trời trở nên mơ hồ không rõ: “Ừm.”

Lúc này Tôn Lan mới nhìn rõ dường như anh đang vẽ, chẳng qua là cô bị cận thị nhẹ nên thấy không rõ bức tranh lắm: “Anh đang vẽ gì thế?”

“Cá.”

“Vẽ cá làm gì? Anh muốn ăn cá sao?”

Diệp Sở Diệc lại xoay người đưa lưng về phía Tôn Lan, ngòi bút ma sát trên giấy ký họa tạo ra âm thanh soàn soạt: “Không có, chẳng qua đột nhiên muốn vẽ thôi.”

Tôn Lan không muốn đoán ý của Diệp Sở Diệc, cô tìm điện thoại di động của mình, tìm kiếm nửa ngày không có kết quả, sau đó như sực tỉnh cô gõ đầu mình một cái mới nhớ tới là nó rơi ở phòng khách rồi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

“Một giờ chiều.”

Tôn Lan không biết mình đã ngủ bao lâu, trong cuộc yêu kéo dài đó cô bị giày vò đến bất tỉnh mà ngủ mất, ngay cả mấy giờ kết thúc cũng không biết, chẳng qua là ga giường đã được thay mới, trên người mình mặc dù có dấu vết tím bầm trông có chút đáng sợ nhưng cả người mát mẻ không có cảm giác nhớp nháp khó chịu, phải chăng Diệp Sở Diệc đã giúp mình dọn dẹp sạch sẽ rồi.

“Anh ăn cơm chưa? Em hơi đói.”

Nhu cầu dạ dày bất giác đưa đến trung khu thần kinh, Tôn Lan nâng bàn tay có chút cứng ngắc cầm quần áo được đặt ở trên giường, may là cô đã chuẩn bị trước một bộ để thay, nếu không sẽ phải ở truồng chạy rông rồi.

Vất vả mặc quần áo, trong quá trình đó, Diệp Sở Diệc vẫn giữ nguyên tư thế kia, tay vẽ không ngừng, người tối hôm qua được xưng là tàn bạo trên giường bây giờ đã tắm rửa sạch sẽ, dưới ánh mặt trời trông như thiên sứ thuần khiết xinh đẹp.

Làm xong một loạt động tác, Tôn Lan đã chảy đầy mồ hôi, đùi có cảm giác đau đến mức suýt nữa lấy mất cái mạng già của cô, quần lót ma sát phần thân dưới và cả huyệt sau sưng tấy tạo nên cảm giác đau nhoi nhói làm cho bộ xương già lần đầu tiên chịu đựng cuộc yêu kịch liệt như thế sau hai mưới bảy năm thanh xuân của cô có chút không chịu nổi.

“Em muốn ăn cơm không, anh gọi bên ngoài giao tới.”

Đang nỗ lực khuyến khích bản thân bò xuống giường nấu cơm, hành động của Tôn Lan bị câu hỏi của Diệp Sở Diệc ngăn lại: “À được, anh gọi đi, em không ý kiến.”

Theo lẽ thường, sau khi hoan ái tình nhân hẳn nên tình nồng mật ý, cô và Diệp Sở Diệc lại ngược lại, trông có vẻ bình đạm vô vị, nhưng Tôn Lan trời sinh thần kinh thô hơn nữa lần đầu tiên cô yêu đương nên đâu hiểu rõ những chuyện này.

Hai chân duỗi thẳng ngồi trên giường, Tôn Lan nghĩ mình cứ nằm nhà chờ việc cũng không phải là cách, quầy chao đậu phụ của mình bị mấy anh lực lưỡng kia đạp đổ hết rồi, ngay cả đồ dùng liên quan cũng không biết bị ném đi đâu, ra bày quầy lại thì cũng phải có một chút tiền mua sắm đồ dùng mới. “Anh nói xem, em nên mở quầy lại hay đi tìm việc khác làm đây.”

Tôn Lan hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ để Diệp Sở Diệc nuôi cô, lăn lộn trong xã nhiều năm như vậy, cảm giác an toàn từ lâu đã không còn là do đàn ông mang tới cho cô mà là một công việc có thể nuôi sống mình.

“Đừng vội, nghỉ ngơi vài ngày rồi suy nghĩ cho kĩ đã.”

Ở một mức độ nào đó, hai người cũng xem như rất xứng đôi, một người không nghĩ “Anh nuôi em đi”, một kẻ không nói thẳng “Để anh nuôi em”.

“Cũng được, anh vẽ xong rồi hả? Có thể cho em xem thử không.”

Tôn Lan thấy Diệp Sở Diệc khép lại bản vẽ nên vội vàng hỏi, Diệp Sở Diệc đứng dậy đi đến giường nơi cô đang ngồi rồi đưa bức vẽ qua.

“Xì, sao toàn là cá thế anh.”

Cả trang giấy không lớn không nhỏ đều được vẽ toàn là cá, hình dáng lớn nhỏ khác nhau, không ngờ Diệp Sở Diệc thích vẽ cá như vậy, từ xưa đến nay chỉ có vẽ tôm vẽ hổ vẽ hoa vẽ chim, cô chưa từng nghe nói có người chuyên vẽ cá.

“Anh chỉ biết vẽ cá.”

“Khi còn bé, thầy cô chỉ dạy anh vẽ cá sao?”

“Không phải là thầy cô.”

Vẻ mặt Diệp Sở Diệc đột nhiên trở nên khó nắm bắt, Tôn Lan nuốt câu hỏi ngược vào bụng rồi đưa trả bức vẽ cho Diệp Sở Diệc: “Anh gọi món gì vậy?”

“Đều là món ăn tương đối nhẹ, bây giờ em tốt nhất không nên ăn dầu mỡ và món có vị nồng.”

“À…À… Được…”

Nét ửng đỏ biến mất không lâu lại xuất hiện, ở trong lòng Tôn Lan, Diệp Sở Diệc có rất nhiều điệu bộ mà khó ai có thể đoán được, nghĩ đến mình còn chưa rửa mặt, cô nhăn mặt cố lết xuống giường, mới vừa đặt chân xuống đất thì chân đã mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, Diệp Sở Diệc vừa muốn đưa tay kéo thì Tôn Lan giơ tay lên ngăn lại, rồi cố gắng hết sức đứng dậy đi vào phòng tắm.

“Không sao, em làm được.”

“Không sao đâu, Sở Diệc, chị làm được!”

Ký ức kỳ quái lại xuất hiện, nhưng lúc nào con cá nhỏ mới có thể quay về biển rộng đây?

--


Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 16
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.