Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 12

Chương 12

Khu chợ đêm vô cùng tấp nập rốt cuộc đã nghênh đón Tôn Lan trở về, đưa đậu phụ thối cho khách, Tôn Lan mới rỗi rảnh nhắn tin cho Diệp Sở Diệc.

“Tôi bán lại rồi, anh có qua không?”

Tôn Lan vốn không kỳ vọng Diệp Sở Diệc có thể nhanh chóng đáp lại, lần này cũng giống vậy. Hôm nay chị gái bán mì căn đã giành được vị trí tốt, cô không có ai để trò chuyện cùng cảm thấy vô cùng buồn chán nên lên mạng tìm vài bộ phim xem.

Cô và Diệp Sở Diệc đã thêm WeChat nửa tháng, số lần hai người trò chuyện với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Tôn Lan là một người thành thật, hôm đó cô mời Diệp Sở Diệc ăn cơm thật sự là có dụng ý khoảng cách giữa hai người hiện tại không phải chỉ một bữa cơm có thể đến gần nhau hơn. Thế nhưng, Tôn Lan đành phải buông bỏ lòng riêng, trở về thân phận bán hàng rong của mình mà thôi.

Hiếm khi, Tôn Lan ngủ gật ở nơi chợ đêm nhộn nhịp thế này, chưa thể điều chỉnh được đồng hồ sinh học mà đã ra bày quán quả thật làm khó cô, dường như cửa hàng tiện lợi tái hiện, một tiếng gõ đã đánh thức cô.

“Anh tới rồi!”

“Ừ.”

Tôn Lan kéo cái tạp dề in hình cô gà vui vẻ xuống: “Phần lớn hả?”

“Ừ.”

Nếu để chị bán mì căn nhìn thấy, chị sẽ ngạc nhiên vì sao cô gái này vui đến thế, hai má lúm đồng tiền của Tôn Lan nở rộ, tiếng nhịp tim có vẻ vô cùng rõ ràng bên tai cô.

“Đưa…”

Đưa phần chao đậu phụ đã làm xong cho Diệp Sở Diệc, cô mới phát hiện ánh mắt người này vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô. Vẻ mặt Tôn Lan từ từ ửng đỏ, Diệp Sở Diệc không nhận đậu phụ mà cứ nhìn chằm chằm Tôn Lan, trong đầu, giọng nói của một người chợt vang lên như có như không.

“Sở Diệc… Mau tới đây…”

Ánh mắt Tôn Lan né tránh. Cô đã từng đọc được một mẩu tin, rằng nếu hai người nhìn nhau mười giây không nói gì có nghĩa là đối phương có ý tứ với bạn. Cô cảm thấy hình như đã trôi qua mấy phút rồi, tiếng tim đập càng lúc càng lớn, lấn át hết mọi thứ xung quanh.

“Tránh hết ra!”

Hoàn hồn, Tôn Lan nghi ngờ nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ đi qua đám đông xông thẳng đến gian hàng của cô, không đúng! Cô bỗng trợn to mắt, người mà bọn họ muốn tìm là Diệp Sở Diệc!

Nếu như dũng khí là do Lương Tĩnh Như truyền cho, vậy khi đó Tôn Lan nhất định sẽ là fan não tàn của cô ấy. Tay Tôn Lan rất thô ráp, hoàn toàn khác với bàn tay của những người nam người nữ mà anh đã từng nắm, họ có thể là tầng lớp thượng lưu sống trong an nhàn sung sướng, hoặc là gái điếm mười ngón tay không dính nước.

Tôn Lan không giống họ, cô chỉ là một người bình thường. Qua bao nhiêu năm, phổi Tôn Lan lại cảm nhận được gánh nặng do chạy trốn mang lại. Sau khi phát hiện mục tiêu của những người này là Diệp Sở Diệc, động tác thân thể của cô nhanh hơn đại não, cô kéo tay Diệp Sở Diệc dẫn anh chạy đi mất.

“Phù… phù… Tôi dẫn anh… rẽ vào đường nhỏ!”

Đã lâu cô không có chạy bộ rồi, mới được khoảng trăm thước đã thở hồng hộc, sức lực trên tay đột nhiên nặng hơn, Diệp Sở Diệc vượt lên trước dẫn cô chạy.

“Sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng rồi!”

Không còn rảnh để bận tâm đến gian hàng của mình, hết thảy xung quanh đều như đang lùi ngược lại, chỉ có cô và Diệp Sở Diệc ở phía trước, thế giới lạ kỳ, hai người họ thì lạ lùng.

“Phù… Hơ… Bọn họ không theo kịp nhỉ!”

Tôn Lan khẩn trương quay đầu lại nhìn, hai người đã băng qua đường nhỏ thưa thớt người, cảnh vật xung quanh cũng dần tối xuống, rốt cuộc ban đêm đã tìm được tác dụng của nó ở nơi đây.

“Không chắc nữa.”

“Vậy làm sao đây?! A! Quán của tôi!!”

“Nếu may thì nó vẫn còn đó, nếu xui thì nó đã bị đập nát rồi.”

Điều đáng ăn mừng duy nhất là Tôn Lan đã kịp cầm theo điện thoại di động, không đến nổi phải mất thêm một khoản tổn thất lớn nữa.

“Chi bằng đến đồn cảnh sát đi!”

Vứt dứt câu, Tôn Lan lập tức hối hận, nếu có thể cô hi vọng cả đời cũng sẽ không vào đó nữa. Trong phim truyền hình cô từng xem qua không thể thiếu đoạn này, chắc hẳn không thể bảo Diệp Sở Diệc cứ thế trở về nhà, như vậy chỉ có…

“Nếu anh không ngại… Nếu không… đến nhà tôi đi.”

Xe hơi đi ngang qua mang đến một luồng sáng ngắn ngủi, ánh sáng rọi từ vẻ khẩn trương và mong đợi của Tôn Lan trượt xuống đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người.

“Được.”

Đó là pháo hoa tháng mười, tràn ngập trong lòng Tôn Lan.

Gần nửa đêm, phương tiện công cộng đã không còn, vị trí lại khuất nên họ không dám lãng phí thời gian đứng ở đây chờ Didi (*), hai người quyết định bắt “tuyến xe buýt số 11”, cùng nhau trở về nhà Tôn Lan.

(*) Didi: tên một hãng xe taxi.

Vừa căng thẳng chạy trốn, vừa lo lắng đề phòng nên đi mất gần 30 phút. Tôn Lan không bận tâm xấu hổ khi lần đầu tiên dẫn người khác về nhà, sau khi mở cửa phòng thì hai chân lập tức xụi lơ ngồi dưới đất.

“Má ơi… Cuối cùng đã về tới…”

Diệp Sở Diệc quan sát căn phòng, trong phòng không tính là lớn này có bày một cái giường dành cho một người, hình như là một tủ quần áo bằng vải cùng vài món đồ nội thất đơn giản, chỉ có một chiếc tủ lạnh nhỏ được đặt trong góc, trong không khí phả ra làn hơi lành lạnh.

“Ngồi đi, đây là phòng tôi thuê, anh đừng chê nhé.”

Hòa hoãn lại, Tôn Lan mau chóng mang ghế đến cho người ta, bỗng thấy hơi đỏ mặt.

“Không đâu, cảm ơn cô.”

“Không có gì không có gì, chúng ta cũng xem như là bạn, giúp anh là điều nên làm.”

Cô lại lo lắng bổ sung thêm một câu: “Đám người kia rốt cuộc muốn gì, anh đã lỡ gây ra chuyện gì sao?”

“Không biết nữa, có thể là nhận lầm người.”

Trông anh thế này sẽ rất khó bị nhận lầm mới đúng, Tôn Lan oán thầm.

“Nhà tôi khá an toàn, anh muốn ăn gì không? Tôi có vài món ăn vặt…”

Tay cô đã mò tới túi nilon. Diệp Sở Diệc khẽ gật đầu. Tôn Lan mở túi nilon ra trước mắt anh, là mấy món mua ở siêu thị thôi, đậu rang, bánh bao và mấy món thực phẩm có dầu.

Đưa tay cầm bánh bao, Diệp Sở Diệc không khách khí mở ra cắn một miếng. Tôn Lan đoán có thể anh thật sự đói bụng, đổ hết đồ ăn lên bàn: “Anh đói không? Tôi nấu một tô mì cho anh nhé?”

“Ừ, có hơi.”

“Vậy tôi nấu cho anh một tô!”

Trong lúc rửa nguyên liệu, nước trong nồi đã nóng rồi, lấy một lượng mì kha khá bỏ vào, đợi năm phút sau bỏ rau vào, một phút sau vớt hết ra. Múc nước mì vừa đủ, sau đó Tôn Lan bỏ dầu vào chiên trứng ốp lết, rồi bưng hai tô mì lên bàn.

“Ăn đi, tôi làm giống nhau hết.”

Diệp Sở Diệc nói cảm ơn, hai người vùi đầu húp mì, đũa Diệp Sở Diệc đụng phải trứng, là hai cái. Anh liếc mắt nhìn Tôn Lan ngồi ở đối diện, cô đang mải mê ăn không có chú ý tới động tác của anh. “Sở Diệc… Đi thôi, về nhà… Ăn cơm…”

Tôn Lan đặt tô xuống, rút khăn giấy lau miệng, thỏa mãn ợ một cái, khi người ta ở nơi mình quen thuộc sẽ buông lỏng, vừa buông lỏng sẽ làm ra chút chuyện chướng tai gai mắt, Tôn Lan che miệng lại áy náy liếc nhìn Diệp Sở Diệc: “Không được cười!”

Thở phì phò dọn tô, rửa sạch hết đồ làm bếp mới phát hiện Diệp Sở Diệc đang ngồi ở trước cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài, Tôn Lan cầm nước tẩy rửa rón rén đi tới, rèm cửa sổ bị gió thổi vô tình quệt vào mặt cô, cô nắm rèm cửa sổ, đang muốn gạt nó ra khỏi mặt mình, trong thoáng chốc nhớ tới điều gì.

“Khuya hôm trước tôi thấy có một cuộc đua xe, đó là lần đầu tiên tôi bị đánh thức khi sống ở đây.”

Cô giữ chặt rèm cửa sổ, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Diệp Sở Diệc: “Lần đó, anh có tham gia không?”

“Có.”

“Như vậy tôi có thể, xem đây là duyên phận chứ?”

Ánh trăng và ánh đèn, kết hợp với màu mắt lam đậm tuyệt đẹp của Diệp Sở Diệc.

“Có thể.”

Gió thổi lay động mặt biển, Tôn Lan tự nguyện chìm vào trong đó.

--


Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 12
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.