Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 11

Chương 11

Bãi đỗ xe của khách sạn Bolton tối nay tựa như đang cử hành một cuộc triển lãm xe sang trọng, tất cả hãng xe nổi tiếng đều tề tựu ở đây.

Ở tầng ba, trong sảnh tiệc, mọi người mặc lễ phục đang mang “mặt nạ ẩn” nói chuyện với nhau, tính toán xem giá trị con người của đối phương có thể mang đến cho mình bao nhiêu lợi ích.

Diệp Sở Diệc hiếm khi không tự lái xe, Diệp Dịch Lân nhất định bắt anh phải ngồi xe Lincoln sang trọng loại dài đi rêu rao khắp nơi. Đến khách sạn, nhân viên gác cửa mở cửa xe cho anh, đầu tiên là một đôi chân dài được che phủ bởi lớp quần tây xuất hiện, anh không phối với giày da, mà chỉ mang một đôi Martin chín lỗ màu đen, áo tây trang được cắt may vừa vặn làm nổi bật lên khí khái của anh, người gác cửa đã từng gặp không ít người có tiền nhưng không có một ai, không có một người nào có thể có dung mạo và khí thế như vậy.

“Thank you.”

Diệp Sở Diệc không thích tham gia loại tiệc tùng vừa gượng gạo vừa chẳng có gì thú vị thế này, chẳng qua là lần này anh sớm đã bị chỉ định vào vai chính của buổi giao lưu, khi anh vừa bước vào phòng tiệc thì lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Vẫn luôn trông ra cửa, người chịu trách nhiệm tổ chức đợt này bước lên chào hỏi: “Diệp thiếu gia, kính cẩn chờ đợi đã lâu.”

Diệp Dịch Lân oai phong trên thương trường nhiều năm, đến tột cùng con trai ông có thể xuất sắc đến mức nào thật khiến ông ta tò mò.

“Chào ông.”

Mọi người bàn luận xôn xao: “Nhà họ Diệp, là nhà họ Diệp đó hả? Không phải họ vẫn luôn ở Mỹ à…?”

Thấy anh, mấy lão già xảo quyệt từng có vài lần hợp tác với nhà họ Diệp cũng không cam chịu bị bỏ lại phía sau, đã đáp lời Diệp Sở Diệc: “Diệp thiếu gia, trưởng thành càng tuấn tú lịch sự, gần đây Diệp tiên sinh thế nào?”

“Ông ấy cũng như mọi khi, cảm ơn đã quan tâm.”

Xã giao trong giới thương trường anh đã sớm ghi nhớ, khi còn bé anh đã được Diệp Dịch Lân dẫn theo đến các buổi hội họp, trong trường hợp này, không cẩn thận sẽ bị người cố ý lợi dụng. Xốc lại toàn bộ tinh thần, hơn nữa còn chưa biết ông già Diệp Dịch Lân này chôn bao nhiêu cái hố cho anh, trước mắt cứ diễn tốt vai con cháu của mình đã rồi tùy cơ ứng biến.

Người chủ trì vỗ vỗ bả vai Diệp Sở Diệc, ý bảo mọi người im lặng, nhận lấy micro bồi bàn đưa tới, ông ta nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ, chúng ta vào vấn đề chính vậy, mang phỉnh (*) lên.”

(*) phỉnh: còn gọi là token, check, hoặc cheque hay Chip là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,... Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.

Đến rồi!

“Buổi giao lưu lần này, tôi được Rose Loria Diệp Rothschild cũng chính là Diệp Dịch Lân tiên sinh ở nước Mỹ xa xôi ủy thác tổ chức, dành cho các vị nhằm trao đổi một chút tâm đắc về kinh doanh, gọt giũa ‘tay nghề’. Ở đây, mỗi phỉnh tương đương với 50 vạn nhân dân tệ, tuy nhiên, mỗi lần đều cần các vị tùy ý rót thêm vào một ít cổ phần của công ty, dĩ nhiên, thắng sẽ được phần thưởng phong phú, thắng được càng nhiều ván thì cổ phần và phỉnh mọi người có sẽ càng nhiều, cuối cùng đạt được số tiền tương đương với phỉnh, chúng tôi sẽ đổi tại chỗ.”

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt phòng tiệc chợt náo nhiệt, Diệp Sở Diệc lặng lẽ cười, Diệp hồ ly quả thật đã tặng cho mình một niềm vui lớn.

“Dĩ nhiên, mọi người cũng có thể lựa chọn không tham gia nhưng tương đương mọi người sẽ không thể đạt được bất kỳ phần thưởng nào, các vị xin cứ tự nhiên.”

Những người đang ngồi ở đây, tài sản đều hơn trăm triệu, canh bạc này có mức độ nguy hiểm cực cao, thắng chính là đưa thân vào hàng ngũ top 1%, thua nhẹ thì cụt tay, nặng thì thất bại thảm hại.

“Diệp thiếu gia, mời vào chỗ.”

Diệp Sở Diệc nhận phỉnh, tìm bàn trống thoải mái ngồi xuống, anh cũng không muốn lãng phí thời gian ở một nơi thế này, đã lỡ đến rồi, không bằng chơi cho vui.

“Trong tay tôi nắm giữ tất cả là 40% cổ phần công ty của ba tôi, đặt 30%, đồng ý không?”

Đây quả thật là tự treo ngược mình trên hố lửa, sợi dây vừa đứt sẽ rơi vào ngọn lửa đó tự thiêu.

Ít ai có thể chống lại nổi sức hấp dẫn của tiền tài, bàn chỉ trống khoảng nửa phút, bắt đầu có người lục tục ngồi vào, mỗi người đều lấy ra toàn bộ số phỉnh của mình, rất có khí thế thấy chết không sờn.

“Rất tốt, bắt đầu đi.”

Diệp Sở Diệc là nhà cái, năm người còn lại tự làm theo ý mình, cái họ đánh cuộc không phải là một ván bài, mà là thị trường chứng khoán.

Sáu người đang sắm vai một nhà đầu tư, ai có thể đạt được tốc độ tăng cao nhất và bán hết hàng ra đầu tiên, người đó chính là kẻ chiến thắng.

Diệp Sở Diệc nhẹ nhàng ném ra hai phỉnh, rõ ràng trên chiếu bạc người đặt cược lớn nhất chính là anh, nếu bị thua anh chắc chắn sẽ bị Diệp Dịch Lân đuổi ra khỏi nhà họ Diệp ăn tươi nuốt sống người kia, 30% cổ phần, rất nhiều người có nghĩ cũng không dám về số tiền phía sau nó.

“Bắt đầu đi. Cổ phiếu A, mua vào.”

Diệp Sở Diệc híp mắt, anh chỉ nhìn vào màn hình chứng khoán ảo do người phục vụ cầm trong mấy giây rồi dời mắt đi, một tay chống đầu tỏ vẻ chán nản mệt mỏi.

Tự đại ngông cuồng là đại kỵ của giới thương trường, năm người trên chiếu bạc cảm thấy 30% cổ phần đã gần ngay trước mắt, thèm nhỏ dãi.

“Bán ra. Cổ phiếu C, mua vào.”

“Cổ phiếu A đạt ngưỡng, cổ phiếu C liên tục giảm.”

“… Cổ phiếu B mua vượt ngưỡng. . Cổ phiếu C hết. . .”

“. . .Cổ phiếu C, đạt ngưỡng.”

Yên lặng như tờ, lúc này mới ngắn ngủi vài phút, Diệp Sở Diệc cầm phỉnh vung lên bàn: “Ngại quá, đấu lại không?”

“Lại. . . Đấu lại!”

“Cổ phiếu B, đạt ngưỡng. . .”

“Cổ phiếu A, đạt ngưỡng. . .”

“. . . . Đạt ngưỡng. .”

Thật nhàm chán, Diệp Sở Diệc ngáp một cái đứng dậy. Một người đàn ông trung niên mặt xám như tro tàn ngồi trên ghế, thua liên tục vài ván, ông ta đã thâm hụt 80% tài sản của mình, còn chưa tính số phỉnh đã mua, gian lận! Đây chắc chắn là gian lận!

“Chú Lý, tôi đi trước.”

“Được, hỏi thăm ba cháu giúp chú.”

Ông ta cảm thấy mình không trêu chọc vị Diệp thiếu gia này, xem ra là chính xác. “Ông nên thấy may mắn, cậu ta đã chừa lại một chút cho ông đấy.”

Người đàn ông trung niên hoàn toàn suy sụp, ông ta không thể tin nổi vận rủi của mình, cũng không thể tin rằng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đã dồn mình đến tình cảnh này.

Không thể nào! Không thể nào! Chắc chắn là đã giở trò gì đó! Ông ta không tin mình lại có thể bại bại dưới tay một thằng nhóc chưa hiểu sự đời như nó được!

Thằng nhóc Diệp lười xem mình đã thắng bao nhiêu, bây giờ anh chỉ muốn gọi điện thoại cho Diệp Dịch Lân trách móc ông một trận sau đó nhanh chóng tắt máy, tìm bạn giường phát tiết.

Cái mà người đàn ông trung niên còn dư lại, chỉ là mấy khu nhà không ra gì, ông ta đứng ở cửa khách sạn, vẻ mặt điên cuồng gọi một cuộc điện thoại.

--


Bạn đang đọc:Tay Không Bắt SóiChương 11
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.