Bạn đang đọc:Quỳ Gối Dưới Váy EmChương 47

Edit: Harmony Hahaha

Thẩm Đường không định ở lại lâu, chủ yếu cô đến hội quán là để gặp anh, cho anh biết cô đã trở về.

“Anh làm gì làm đi.” Cô vẫy tay với Tưởng Thành Duật.

“Không bận.” Tưởng Thành Duật giữ cô lại để cô vào phòng riêng cùng mình.

“Tiện thể giới thiệu mấy người cho em làm quen.” Anh nói.

Thẩm Đường vẫn từ chối nhã nhặn, “Còn nhiều việc ở nhà phải giải quyết nữa.”

Biết là cô tìm cớ, Tưởng Thành Duật không làm khó cô, “Anh đưa em về.” Anh bỏ lại căn phòng với một đống người đang đợi mình, nói với những người vừa nãy hút thuốc trong sân: [Không cần chờ tôi, các cậu chơi đi.]

Tưởng Thành Duật mở cửa sau ô tô ra, im lặng chờ đợi nhưng không cho từ chối.

Thẩm Đường nhìn anh, cúi người ngồi vào.

Áo khoác của anh đặt trên hộp kê tay đằng sau, cô không cẩn thận ngồi xuống tay áo khoác.

Thẩm Đường hơi đứng dậy, kéo tay áo ra.

Cái áo này nhìn quen thật, cô nhớ ra ở căn hộ ởThượng Hải, cô dùng cái áo này để che chân, cuối cùng còn giẫm lên mấy cái.

Đột nhiên một làn gió mát cuốn theo mùi rượu vào trong xe, cửa xe đóng lại, Tưởng Thành Duật ngồi vào phía bên kia.

Anh nhìn cô chằm chằm, “Sao thế?”

Thẩm Đường bị mất tập trung, giờ mới hoàn hồn, “Không có gì.”

Một chiếc áo khoác ngăn cách bọn họ sang hai bên.

Tưởng Thành Duật cầm áo khoác lên, đặt bên tay trái cạnh cửa xe.

Anh và Thẩm Đường vẫn cách nhau một hộp kê tay, không có áo khoác đen ngăn cản, dường như bọn họ gần gũi hơn một chút.

“Uống gì không?” Anh hỏi.

Thẩm Đường lắc đầu không nghĩ ngợi, trong chiếc xe này có quá nhiều kỷ niệm của cô và anh, chuyện nhỏ nhặt như khát nước uống nước còn chưa có thứ hạng trong đầu cô.

Tưởng Thành Duật vặn mở một chai nước nhiệt độ bình thường đưa cô, Thẩm Đường không nhận, tìm đồ trong túi.

Anh mở ra tự uống.

“Vật về khổ chủ.” Hai ngón tay Thẩm Đường cầm chiếc nhẫn kim cương kia.

Tưởng Thành Duật nhìn cô, bóng cây bên đường phản chiếu qua cửa kính ô tô đổ về phía cô, xe đi qua dưới tán cây, ánh sáng trên mặt cô cũng thay đổi.

Có đúng kích cỡ không?

Vài giây sau, anh mới nhận lấy.

Cực kỳ vừa vặn.

Nhưng vì chút lòng tự trọng, Thẩm Đường không nói gì.

“Vừa là được.” Tưởng Thành Duật cất nhẫn kim cương vào túi áo khoác.

Hộp nhẫn ban đầu vẫn còn ở Luân Đôn.

“Em ở chỗ nào?”

Thẩm Đường: “…”

Lúc lên xe cô mới nhớ ra không hề nhắc tới chuyện này, tài xế cũng thật bình tĩnh, không hỏi đích đến, chỉ đi lung tung tìm phương hướng.

“Vẫn là căn hộlúc đầu thuê.”

“Không phải em tặng rồi à?” Tưởng Thành Duật nhìn sườn mặt cô.

“Viên Viên cứ nài em ở đó, thôi ở tạm vài tháng.”

Tưởng Thành Duật giữ khoảng cách thoải mái với cô, không nói căn hộ mình trống, càng không đề nghị cô qua đó ở.

“Trước khi về nước em có gọi điện thoại cho anh Thẩm,” Thẩm Đường đặt tay lên hộp kê tay, động tác tùy ý tự nhiên, “Anh Thẩm bảo là anh đã đến thôn Hải Đường một chuyến trước tết.”

Cô liếc anh một cái, “Đến Thâm Quyến công tác?”

Không phải đi công tác, là cố ý đến thôn Hải Đường.

Tưởng Thành Duật thuận theo cô, “Ừm, đến Thâm Quyến bàn chuyện, dư giả thời gian mà cũng gần nên qua đó thăm ông.”

Trước khi ông nội qua đời, anh ở nước ngoài không kịp tiễn ông đoạn đường cuối cùng, ngày đó anh cố tình mua bó hoa đến thăm ông cụ.


“Cảm ơn.”

“Nên mà.”

Nhắc đến ông nội, tâm trạng Thẩm Đường luôn nặng nề không chịu nổi, không biết phải tiếp lời Tưởng Thành Duật thế nào, trong xe im lặng hơn nửa phút.

Tưởng Thành Duật phân tán sự chú ý của cô, “Em phụ trách gì trong tổ dự án?”

Thẩm Đường khôi phục trạng thái, “Làm linh tinh thôi. Đến giờ còn chưa rõ lắm, để lúc đó xem Tạ Quân Trình sắp xếp thế nào.”

“Em không học được gì trong tổ dự án đâu, ai cũng bận hết, không có ai rảnh rỗi đủ kiên nhẫn để dẫn dắt học trò cả.” Tưởng Thành Duật đề nghị cô, “Sau này ngày nào em cũng đến chỗ anh đi, có thể hiểu toàn diện tiến độ của toàn bộ dự án.”

“Anh làm việc dữ lắm, ngày nào cũng theo anh có khi còn bị mắng ấy chứ.”

Tưởng Thành Duật khẽ cười, “Anh sẽ không dữ với em.”

“Có phải chưa dữ bao giờ đâu mà.” Thẩm Đường tính sổ chuyện cũ, “Ánh mắt cũng giết được em luôn rồi.” Cô đang nói đến lúc chia tay.

Tưởng Thành Duật trầm giọng nói: “Cũng tại em muốn rời khỏi anh đấy chứ.”

Thẩm Đường im lặng.

Tưởng Thành Duật điều chỉnh tư thế ngồi, dựa vào hộp kê tay, chống cằm.

Cánh tay hai người đều đặt trên hộp kê tay, cách nhau chưa đến một tấc.

“Em muốn nghe nhạc hay xem TV?”

Thẩm Đường: “Tùy đi.”

“Chỉnh phim truyền hình, TV ở bên phíaThẩm Đường.” Tưởng Thành Duật nói với tài xế.

Tài xế làm theo, đồng thời nâng vách kính cách âm ngăn hàng trước hàng sau lên.

TV trên ô tô được nâng lên ở ghế trước của Thẩm Đường, ngay sau đó, màn hình bật lên và tự động tìm kiếm các tín hiệu phù hợp.

“Anh sẽ trở về chứ?” Trên TV vang lên giọng nói của cô.

Sau vài giây, một giọng nam: “Sẽ.” Không hề chắc chắn.

Đây là bộ phim đô thị tình duyên được phát sóng trên đài truyền hình vệ tinh trong lễ hội mùa xuân từ lúc cô và Tưởng Thành Duật còn chưa chia tay, kết thúc cuối cùng của cô và nam chính trong phim là BE.

Sau này nam chính không về nước mà kết hôn ở nước ngoài.

Màn hình đang chiếu tập thứ 28.

Thẩm Đường quay sang nhìn Tưởng Thành Duật một cái, “Anh xem cái phim này đấy à?”

Tưởng Thành Duật: “Ba lần.”

“…” Thẩm Đường không nói thêm gì nữa.

Cô rất ít khi xem phim mình đóng, không xem nổi, cứ cảm thấy ngượng ngùng.

Phim chưa chiếu hết một tập, ô tô đã dừng trước cửa khu nhà.

Tưởng Thành Duật không phải chủ sở hữu, xe không được vào.

Thẩm Đường không để Tưởng Thành Duật đưa vào, sau khi xuống xe thì qua cửa kiểm soát vào thẳng nhà.

“Tưởng tổng, xe Nghiêm tổngở phía sau.” Tài xế nhắc nhở.

Tưởng Thành Duật cũng nhìn thấy xe Nghiêm HạVũ, mở cửa đi xuống.

Nghiêm HạVũ hạ cửa sổ xe xuống, anh ta đã chuẩn bị tâm lý rồi, sẵn sàng bị Tưởng Thành Duật chế nhạo.

“Hai ta chưa biết ai thảm hơn đâu.” Xe Nghiêm HạVũ đậu ở đây một lúc lâu mà vẫn không đợi được người. Anh ta nhìn thấy Ôn Địch ăn cơm cùng người đàn ông khác ở nhà hàng, đợi cô ấy ở đây đã lâu.

Chờ từ mười giờ đến giờ đã sắp rạng sáng, Ôn Địch chưa về.

Ngón tay Tưởng Thành Duật gõ lên kính, “Đừng đánh đồng tôi với cậu.”

Nghiêm HạVũ không tranh luận với anh, “Cậu vừa ở cùng Thẩm Đường, chắc chưa xem tin New York nhỉ?” Anh ta cũng chỉ vừa mới đọc mười phút trước.

Trực giác Tưởng Thành Duật cảm thấy không ổn, “Tin mới gì?”

“Theo giờ New York, 5h chiều qua, chủ tịch Tiêu nhận lời mời tham dự một hội nghị cấp cao về tài chính. Tại cuộc họp, phóng viên đã đề cập đến việc tương lai tập đoàn Tiêu Ninh có thể hợp tác sâu với M.K hay không. Lão hồ ly chủ tịch Tiêu kia tránh nặng tìm nhẹ, bảo chiều nay hẹn chủ tịch Mộ đánh golf ở khu đất nhà họ Mộ.”

Chủ tịch Mộ là ông ngoại của Tạ Quân Trình, người sáng lập tập đoàn M.K.

Câu nói kia của chủ tịch Tiêu khiến người ngoài hiểu là quan hệ Thẩm Đường và Tạ Quân Trình ổn định, hai nhà không loại trừ khả năng hợp tác trong tương lai.

Mới sáng nay, một phóng viên đã phỏng vấn mẹ của Tạ Quân Trình, mẹ Tạ Quân Trình cho biết, tình cảm hai đứa trẻ rất tốt, đám cưới không còn xa.

Đây có thể coi là thông báo kết hôn chính thức nửa vời, là một tin vui, kết thúc phiên giao dịch sáng nay, dù là giá cổ phiếu của Tiêu Ninh hay M.K thì cũng tăng mạnh.

Nghiêm Hạ Vũ tìm tin tức, đưa điện thoại cho Tưởng Thành Duật, “Cậu nói xem giờ cậu bị động biết bao, tôi cũng không biết phải làm thế nào để phá vỡ cục diện này nữa.”

Tưởng Thành Duật không cầm điện thoại, mà lấy điện thoại mình ra nhắn cho Tạ Quân Trình: [Anh có ý gì?]

Gửi xong tin nhắn, anh quay người đi về phía ô tô của mình.

Tạ Quân Trình vừa cãi nhau với mẹ một trận, dù trước đó anh ta với Thẩm Đường công khai như thế nào cũng đều là tin mạng, chính anh ta chưa bao giờ thừa nhận với truyền thông.

Hôm nay chính miệng mẹ nói thế này, chính là cho người đầu tư tín hiệu.

Anh ta đã không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cãi nhau với mẹ nữa, ba bảo anh ta phải tỉnh táo.

Chuyện này phải tỉnh táo kiểu gì.

Tạ Quân Trình trả lời Tưởng Thành Duật: [Không phải ý của tôi, là ý của mẹ tôi. Các anh cũng từng nghe về tính cách của bà rồi, năm đó bà không từ thủ đoạn giành được ba tôi, hiện giờ bà lại nhắm Thẩm Đường làm con dâu mình, phải cướp dâu cho tôi.]

Mẹ anh ta thực sự thích Thẩm Đường, thích diện mạo của Thẩm Đường, thích cả phong cách làm việc gọn gàng của Thẩm Đường. Lúc trước truyền thông tung video của anh ta và Thẩm Đường, mẹ vô cùng kích động, suốt ngày thúc giục anh ta hôm nào đó đưa Thẩm Đường về nhà.

Nguyên cái máy bay không trở nổi chuyện tình gió trăng mấy năm nay của anh ta, mẹ anh ta không làm gì được, giờ lại có một cơ hội tốt, buông tha là buông tha thế nào.

Dư luận là con dao hai lưỡi, lúc đầu con dao này hữu dụng bao nhiêu thì bây giờ tác dụng phụ kinh khủng bấy nhiêu.

Tạ Quân Trình: [Tôi sẽ đến Bắc Kinh sớm. Đi tới đâu hay tới đó.]

Kiếp trước không biết anh ta gieo nghiệp gì mà đời này toàn gặp phải phụ nữ hoang tưởng, nhưng anh ta vẫn cứ không thể bỏ mặc họ được.

Điện thoại Tưởng Thành Duật lại rung lên, là cháu gái: [Ôm chú nhỏ cái nhé.]

Xem ra cô cháu gái cũng đã thấy tin tức nước ngoài kia rồi.

Lê Tranh nhắn đến tin thứ hai: [Chú không cần xem hotsearch đâu, đọc bình luận mà đắng lòng, bọn họ đều đu CP Thẩm Đường với Tạ Quân Trình ấy.]

Một khi người đàn ông điên cuồng như Tạ Quân Trình để tâm thì sẽ khiến người ta phải hét lên.

Anh ta có quá nhiều điểm làm con gái phải rung động, ngoài vầng hào quang thái tử tập đoàn M.K, bản thân anh ta cũng có rất nhiều công ty, trước đó còn là cơ trưởng trẻ tuổi nhất hãng hàng không M.K, kỹ thuật lái máy bay hạng nhất.

Đã thế còn đẹp trai.

Chú nhỏ chỉ khiêm tốn mà thôi, chứ PK với Tạ Quân Trình thì thắng là cái chắc.

Dù thắng cũng không có ý nghĩa gì, Thẩm Đường người ta đã yêu đương với Tạ Quân Trình nhiều năm vậy rồi.

[Không sao đâu chú nhỏ, chúng cháu đều yêu chú.]

Tưởng Thành Duật nắm được trọng điểm trong tin nhắn của cháu gái, tin tức nước ngoài kia đã lên hotsearch trong nước.

——

Thẩm Đường cũng đã thấy hotsearch, Viên Viên chia sẻ cho cô.

Cô không có cảm giác gì, xem xong là thoát ra.

[Hẹn bảy giờ tối mai gặp nhau.]Cô nhắn cho Trần Nam Kình, gửi cả địa chỉ một quán café.

Trần Nam Kình nhận được tin nhắn của con gái thì bất ngờ, [Được, ba sẽ đến đúng giờ.]

Hôm sau, ông ta đến quán caféđã hẹn sớm một tiếng.

Thẩm Đường đến đúng giờ, tay cầm một cái túi.

Trần Nam Kình không biết cô thích uống café gì, “Con thích vị nào?”

Thẩm Đường nói với phục vụ; “Một cốc sữa bò, cảm ơn.”

Ôn Địch đầu tư vào quán café này cuối năm ngoái, phục vụ thấy cô cũng không ngạc nhiên, đến cả phòng này cũng do Ôn Địch đặt trước cho cô.

“Ba đã đọc tin trên mạng rồi.” Trần Nam Kình tìm chuyện nói với cô, “Nếu là thật thì ba chúc mừng con, Tạ Quân Trình không tệ, ai không biết chứ cậu ta đối xử với con rất tốt.”

Ông ta từng gặp mặt Tạ Quân Trình ở thôn Hải Đường, ấn tượng không tồi.

“Nếu con kết hôn với Tạ Quân Trình, sau này sẽ sống yên bình ở đó, ba cũng sẽ thường đến thăm con.”

“Mong tôi định cư ở nước ngoài vậy cơ à?” Thẩm Đường gấp túi giấy trong tay, tiếng túi nhựa vang lên lách cách.

Cô mỉm cười, “Là ông và Phàn Ngọc muốn sống yên bình mới đúng.”

“Đường Đường... Trần Nam Kình không biết làm gì.

Thẩm Đường mở túi plastic ra, bên trong có ba quyển tập bìa đen, cô lấy ra đặt lên bàn, “Di vật của ông nội, tôi vốn không muốn đưa cho ông, nhưng tôi không muốn để lại, cũng không nỡ ném đi.”

Trong số ba cuốn sổ, chỉ có cuốn trên cùng là mới năm sáu mươi phần trăm, cuốn dưới cùng đã lâu năm rồi, bìa còn sứt chỉ.

Trần Nam Kình run run tay cầm lên.

Ông ta mở cuốn dưới cùng ra, mùi cổ xưa, ẩm ướt của giấy và mực xông vào mũi.

Ngày ghi trên đó là mười lăm năm trước, nét chữ không đẹp lắm, ghi lại trải nghiệm xem phim dày đặc cũng như phân tích từng điểm đặc sắc và thiếu sót của mỗi bộ phim.

Một bộ phim, viết 15 trang cảm nghĩ sau khi xem.

Từng tờ giống như một sợi dây thừng mỏng quấn quanh cổ, ông ta sắp không thở nổi nữa.

Trang thứ 16 là trải nghiệm một bộ phim khác ông ta thủ vai chính.

Trước kia khi nói chuyện với ba, mỗi lần không có chuyện gì nói, ba đều nói một câu, ba đang xem phim con đóng, ông ta chưa từng để tâm, chỉ coi là câu ba mình bắt chuyện.

“Cả ba quyển đó, ông về cứ đọc từ từ.” Giọng Thẩm Đường kéo ông ta về hiện thực, “Sau này ông cứ sám hối với những cuốn sổ này đi, khỏi vờ vĩnh đi thăm tôi.”

Trần Nam Kình ngẩng đầu, ông ta chưa kịp nói chuyện, Thẩm Đường ra dấu dừng lại, Trần Nam Kình, ông đã làm tổn thương tôi 25 năm chứ không phải 25 ngày, có vài lời không cần nói nữa đâu.”

Cô uống vài ngụm sữa, Khi bà nội bị bệnh, tôi đã cầu xin ông, ông gọi điện thoại cho tôi vào lúc tôi ở bước đường cùng, không thể học lên chuyên ngành mình yêu thích, bị bắt tách khỏi Ninh Dần Kỳ, tôi không muốn ở lại Luân Đôn, hỏi ông tôi có thể về nhà được không, tôi nghĩ là ông sẽ giúp tôi. Ông nói tài nguyên nước ngoài tốt, bảo tôi nghe lời, ông quên rồi à?”

“Sau này, tôi còn không được gặp bà nội lần cuối, mấy người và người nhà họ Tiêu lấy hộ chiếu và giấy tờ của tôi vì sợ tôi sẽ không quay lại nữa.”

Trong mắt bọn họ, đó là một bà già không có quan hệ máu mủ với cô, sống chết quan trọng gì.

Nếu không nhờ Hà Sở Nghiêu và Tạ Quân Trình, cô không biết giờ mình đang ở đâu nữa.

“Nếu tôi là một con kiến, trước kia các người đã bóp chết được tôi rồi.”

“Đường Đường, dù con có tin không thì ba và mẹ con đều yêu con.”

Thẩm Đường cười, uống hết cốc sữa bò, “Khi đao phủ mấy người giết người thì có ai nghĩ cho tôi sao. Giờ mình bị báo ứng lại bắt đầu khuyên tôi, bảo tôi buông bỏ.”

Cô thanh toán cho cốc sữa, cầm túi rời đi.

Trần Nam Kình không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cuốn sổ trong tay, chữ viết dần dần mờ đi.

Mấy ngày trước, ông ta dùng cơm cùng Chu Minh Khiêm, Chu Minh Khiêm nói không nể tình: Chú đừng nói không muốn nhận Thẩm Đường là không muốn quấy rầy cuộc sống hiện tại của Tiêu Chân, cũng đừng nói gì mà Phàn Ngọc ép chú, là chính chú lấy họ làm cái cớ vì không nỡ bỏ danh tiếng và gia tài của mình thôi.

——

Thẩm Đường ra khỏi quán café, đi lên phía trước theo biển người.

Đêm thành phố, dòng người vội vã.

Hoặc hạnh phúc, hoặc buồn bã.

Nhưng không ai như cô, sau khi khi vứt bỏ vẫn nghĩ mình còn sống.

Điện thoại vang lên, là Lục Tri Phi gọi đến.

“Nghe nói cô đến Bắc Kinh, lần trước cô mời tôi ăn kem, tôi cũng phải làm hết sức mình với tư cách chủ nhà, tối nay nếu có thời gian thì tôi mời cô ly rượu.”

“Vậy thì cảm ơn Lục tổng.”

Lục Tri Phi đọc địa chỉ cho cô.

Thẩm Đường nhớ rõ nơi này, là hội quán tối qua cô đến tìm Tưởng Thành Duật.

Có vệ sĩ đi cùng, cô đến thẳng hội quán.

Lần này Lục Tri Phi mời khách không có bất kỳ ý gì, chỉ là mời lại ly kem ngày đó.

Cô ta nghe người trong giới nói lần này Thẩm Đường đến Bắc Kinh với thân phận thành viên đội dự án của M.K, hợp tác sáp nhập cùng tập đoàn Kinh Húc của Tưởng Thành Duật. Dù là Tạ Quân Trình hay Tưởng Thành Duật, mà nhất là Tưởng Thành Duật, xưa nay không coi kinh doanh là trò đùa.

Sau khi nghe tin, tảng đá trong lòng cô ta rơi xuống.

Chỉ cần Thẩm Đường kết hôn an ổn, có ràng buộc lợi ích thì sẽ không tùy tiện nổi khùng phát điên.

“Tri Phi, cô nói ai sắp đến cơ?” Có người trong phòng tò mò hỏi.

Giới này không phải cứ muốn đưa người vào là được.

Lục Tri Phi bóc hạt dưa ăn, “Thẩm Đường, lần trước ở Manhattan cô ta đã mời tôi, nên hôm nay tôi dẫn cô ta đến.”

“…” Bọn họ không rõ khúc mắc giữa Lục Tri Phi và Thẩm Đường, giơ ngón cái like cho sự rộng lượng của cô ta.

Ai cũng biết chuyện năm đó Lục Tri Phi tỏ tình với anh Tưởng bị từ chối, giờ Lục Tri Phi không có chút khúc mắc nào với cô gái anh Tưởng thích, thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác, “Là anh Tưởng không có phúc phận đó.”

“Ra chỗ khác đi,” Lục Tri Phi cười, “Nếu Tưởng Thành Duật ở đây, nhất định các cậu không dám nói.”

Chỉ có Nghiêm Hạ Vũ liếc nhìn Lục Tri Phi, không bình luận.

Một tiếng sau, Thẩm Đường xuất hiện trong phòng riêng của hội quán.

Không phải tất cả mọi người trong đó đều từng nhìn thấy Thẩm Đường, trước đây có người chỉ nhìn thấy cô trên TV, giờ tận mắt thấy cô mới há hốc mồm.

“Tôi ra ngoài một lúc.”

Nghiêm Hạ Vũ đang chơi bài, “Đi làm gì?”

Người kia nhỏ giọng nói: “Tôi đi vứt tam quan của mình ra đường. Với diện mạonhư Thẩm Đường, cô ấy có bắt thêm mấy con cá tôi cũng không có ý kiến, anh Tưởng đi theo cô ấyđúng là vinh hạnh lớn lao.”

“…”

Lục Tri Phi nhiệt tình hào phóng trước mặt các cô gái, gọi hoa quả,đồ ăn nhẹ cho Thẩm Đường, còn yêu cầu người phục vụ mở một chai rượu đỏ quý của cô ta ở đây.

“Tối tôi mới nghe tin cô về nước.” Cô ta đưa Thẩm Đường một ly rượu đỏ, mời Thẩm Đường, “Cô cứ tự nhiên dùng mạng lưới quan hệ của tôi ở trong nước.”

Có ý là đừng có nhòm ngó sự nghiệp ở Âu Mỹ của tôi nữa.

Thẩm Đường chỉ cười không nói, hơi ngửa đầu uống rượu.

Công việc kinh doanh ở nước ngoài trước đây của Lục Tri Phi cực kỳ khó khăn, sự cạnh tranh bên ngoài, những thiếu sót của nội bộ công ty, mỗi một bước đều khó khăn.

Giờ có nhà họ Tiêu phá vợ tình hình bế tắc.

Cô ta hoàn toàn không cho phép Thẩm Đường ngáng chân tài nguyên tốt như vậy.

Lục Tri Phi đưa Thẩm Đường túi hạt dưa nhỏ, “Caramen.”

“Cảm ơn.” Thẩm Đường nhận lấy.

Hai người ăn hạt dưa, trò chuyện câu được câu chăng.

Điện thoại Thẩm Đường rung lên, nhận được tin nhắn mới: [Lục Tri Phi hiện đang tìm kiếm một đối tác mạnh hơn, không đặt hết hy vọng lên mỗi mình chủ tịch Tiêu. Có công ty của Ninh Dần Kỳ vào, nhiều công ty xem trọng tương lai của công ty cô ta.]

“Sao anh Tưởng lại tới vậy?”

Cùng tiếng gọi anh Tưởng kích động, Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn qua.

Tưởng Thành Duật cầm Âu phục trong tay, áo sơ mi trắng cởi hai cúc, cổ hơi ửng đỏ, xem ra vừa kết thúc xã giao, uống rất nhiều rượu.

Anh vốn định về nhà nhưng nửa chừng lại nhận được tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ, thay đổi tuyến đường tới đây.

Bầu không khí trở nên kỳ lạ, mọi người đang chờ xem náo nhiệt.

“Cậu nghĩ hai người bọn họ có ngồi cùng nhau không?”

“Chắc là anh Tưởng sẽ tránh nghi ngờ đấy.”

“Tránh nghi ngờ cái mông ấy!” Người tối qua tận mắt thấy Tưởng Thành Duật ôm Thẩm Đường trước mặt mọi người chửi bậy một câu.

Quả nhiên, Tưởng Thành Duật khoác Âu phục lên lưng ghế sofa, ngồi xuống cạnh Thẩm Đường.

Bọn họ hóng hớt chê chưa đủ vui, “Cô Thẩm, nghe nói cô hát live rất tốt, để chúng tôi được rửa tai, hay là cô với anh Tưởng của chúng tôihát chung một bài đi?”

Tưởng Thành Duật rất ít hát, nhưng hát cùng Thẩm Đường thì anh không có ý kiến gì.

Anh quay sang hỏi Thẩm Đường: “Em hát không?”

Thẩm Đường gật đầu, “Được.” Cô bỏ hạt dưa xuống, uống mấy ngụm nước làm ấm giọng.

Lục Tri Phi ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Người vừa rồi ồn ào tự tay chọn bài hát cho họ, “Hát bài Bởi vì tình yêuđi, bài này phải có kỹ thuật à nha, tôi cũng thích nghe bài này nhất luôn.”

(*) Bài hát BVTY thể hiện bởi Vương Phi và Trần Dịch Tấn

Thẩm Đường không quan trọng, Tưởng Thành Duật không phát biểu ý kiến, tương đương với ngầm thừa nhận.

Khi khúc dạo đầu vang lên, Thẩm Đường liếc nhìn Tưởng Thành Duật, không hiểu sao khi định hát thì cô lại hơi căng thẳng, giọng của anh rất từ tính, hát bài này hẳn là rất có cảm xúc.

Anh vừa cất tiếng, toàn trường yên lặng.

“… Hãy lắng nghe tình yêu của chúng ta ngày ấy, có lúc ta bỗng quên mất mình vẫn còn yêu em.”

Tim Thẩm Đường đập loạn xạ, may mà ánh đèn mờ ảo, người khác không nhìn thấy mặt cô nóng lên.

Nhưng cô chưa kịp hát đoạn nữ, cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra, người đứng ở cửa thở không ra hơi, “Tạ tổngtới.”

Tất cả mọi người: ...

Bạn trai chính quy tới, Tưởng Thành Duật lại hát tình ca với bạn gái của người ta.

Khi Tạ Quân Trình bước vào phòng riêng, bài hát Bởi vì tình yêu đã bị người chọn bài hát chuyển sang bài «Lạnh lẽo»*.

(*) Bài hát Lạnh lẽo thể hiện bởi Trương Bích Thần & Dương Tông Vỹ


Bạn đang đọc:Quỳ Gối Dưới Váy EmChương 47
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.