Bạn đang đọc:Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến LênChương 146

Tứ Hoàng tử nghe xong, nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thù không nói lời nào, đến khi trong lòng Bùi Thanh Thù sắp mọc nấm, không nhịn được hỏi hắn: “Tứ ca, làm sao vậy? Đệ nói cái gì sai sao?”
“Không có, chỉ là ta nghĩ, tuy rằng ta tin tưởng đệ trong sạch nhưng dù sao hiện tại đệ thân hãm nhà lao. Nếu vô duyên vô cớ, ta gọi lão Thập nhất đến nói chuyện, lỡ như án này thật sự có liên quan đến lão Thập nhất, đến lúc đó ngược lại chỉ sợ đối với đệ càng thêm bất lợi.”
Bùi Thanh Thù giống như được khơi thông đầu óc, vội nói: “Tứ ca nói đúng, là đệ quá sơ suất.”
Do hắn nghĩ bản thân mình có Hoàng đế chống lưng, không sợ bị cuốn vào án này nên muốn giúp đỡ mau chóng điều tra rõ chân tướng nhưng lại nhất thời nóng vội, đã quên tránh hiềm nghi.
Không còn cách nào khác, nếu bản thân đã ở Lễ bộ, hắn không thể không cố kỵ rất nhiều chuyện.
Tứ Hoàng tử vỗ vỗ bả vai Bùi Thanh Thù nói: “Tâm trạng của Thập nhị đệ ta có thể hiểu được nhưng mà vẫn phải chờ sau khi ta chứng minh đệ trong sạch đã, rồi đệ lại đến giúp đỡ ta điều tra án.”

Bùi Thanh Thù gật đầu liên tục.
---
Sau khi tiễn Tứ Hoàng tử, Bùi Thanh Thù trở lại phòng giam, ăn không ngồi rồi nên hắn lại nằm suy nghĩ về chuyện này một lát, sau đó chuẩn bị đi ngủ.
Tuy nói nhà tù hắn ở vô cùng sạch sẽ nhưng cho dù có sạch sẽ đến đâu vẫn là nhà tù. Đêm nay Bùi Thanh Thù ngủ không ngon một chút nào, không biết đã tỉnh lại bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng chờ đến hừng đông.
Buổi sáng ngày thứ hai, lúc Bùi Thanh Thù đang ăn sáng thì Thất Hoàng tử đến thăm hắn.
“Ồ, thức ăn cũng không tệ đấy.” Thất Hoàng tử nhìn ngục tốt bên cạnh nói: “Có thể cho ta thêm bộ chén đũa không?”
Bùi Thanh Thù chế giễu hắn: “Bớt làm phiền người ta đi, không phải đồ ăn trong phủ của huynh tốt hơn nhiều so với chỗ của đệ à?”
“Không giống nhau mà, đời này ta còn chưa ăn cơm trong lao đâu, đúng lúc có thể trải nghiệm một chút.”
Bùi Thanh Thù nhìn ngục tốt mở dây xích để Thất Hoàng tử đi vào, trong lòng bất đắc dĩ trợn trắng mắt: “Thất ca, huynh có thể nghiêm túc một chút không, huynh có biết bởi vì phạm vào tội gì mà đệ phải vào ngục không?”
“Biết chứ.” Thất Hoàng tử làm ra vẻ mặt chẳng sao cả: “Tội làm rối kỉ cương thôi.”
“Tội làm rối kỉ cương mà còn bảo thôi à, nói thật nhẹ nhàng. Bây giờ không giống với lúc huynh chép trộm bài thi của đệ khi còn ở Trường Hoa điện. Huynh gióng trống khua chiêng đến thăm đệ như vậy, huynh không sợ bị liên luỵ sao?”
Thất Hoàng tử dường như chưa từng nghĩ đến điều này: “Có sao, người như đệ mà làm rối kỉ cương gì chứ? Trước kia ta muốn sao chép sách luận của đệ, đệ lại che kỹ muốn chết, để ta phải tự mình làm. Loại người giống như đệ sao có thể dính dáng vào tội làm rối kỉ cương kia…”
Bùi Thanh Thù không nhịn được lắc lắc đầu, hắn thật đúng là hết cách với vị Thất ca đầu óc đơn giản này.
“Ca, cảm ơn huynh tin tưởng đệ như vậy.” Bùi Thanh Thù dùng đũa gắp một hạt đậu phộng, “Đến đây, thưởng cho huynh một hạt đậu phộng.”
“Ôi, đệ ăn như vậy không thú vị chút nào, nhìn ta này.” Thất Hoàng tử nói, trực tiếp dùng tay bóc một hạt, sau đó tung lên không trung, rồi dùng miệng tiếp lấy, tự bản thân chơi vô cùng vui vẻ.
Bùi Thanh Thù nhìn trong chốc lát, đến lúc hắn ăn xong bữa sáng, thấy Thất Hoàng tử còn ở chỗ này chơi đùa, rốt cuộc Bùi Thanh Thù không thể nhìn tiếp nữa.
“Thất ca, hôm nay huynh đến hẳn là nói dối Công bộ phải không? Huynh không có gì quan trọng cần nói với đệ à?”
“Không có, ta chỉ là đến thăm đệ thôi.” Thất Hoàng tử vừa nhai đậu phộng vừa nói: “Đừng nói nữa, nhân duyên của tên tiểu tử đệ thật đúng là không tệ. Tối hôm qua ta vừa nghĩ đến, kết quả nghe người ta nói rằng không có lệnh cấm đến thăm đệ. Vì vậy ta lập tức tới tìm Tứ ca đi cửa sau nên sáng nay mới có thể là người đầu tiên đến thăm đệ.”
“Phía sau còn có người khác xếp hàng sao?”
“Có, nghe nói Nhị Hoàng tử và Dung Phò mã cũng muốn vào thăm đệ. Còn có thân thích Lâm gia của đệ…”
Bùi Thanh Thù nghe xong, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu. Quả thật hắn ngồi ngây ngốc trong tù đến phiền muộn nhưng bạn bè thân thích cứ lần lượt thay nhau đến thăm một lần, cảm giác cũng thật là kỳ quái.

“Thất ca, chút nữa khi huynh đi ra ngoài, tiện thể giúp đệ chuyển lời đến Tứ ca một tiếng. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng cho người vào thăm hỏi đệ.”
“Vì sao? Đệ biết không, chỗ đệ đang ngồi chính là “phòng chữ Thiên số 1” của đại lao Hình bộ, ta thật vất vả mới thương lượng được với lão Bát. Ngoại trừ đệ ra thì không có ai được người thân thăm hỏi đâu.”
Bùi Thanh Thù cảm thấy Thất Hoàng tử cũng thật là ngây thơ, hắn thật sự cho rằng nếu không có Hoàng đế ở đằng sau bày mưu tính kế thì Bát Hoàng tử sẽ sắp xếp chỗ tốt như thế cho Bùi Thanh Thù ư?
Mặc dù nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, Bùi Thanh Thù không phải là người lắm miệng nên quay lại với chủ đề thăm tù.
“Dù sao đệ là đang ngồi tù, không phải chuyện vinh quang gì, vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn. Hơn nữa giống như huynh nói, đệ là người trong sạch, chắc cũng không bao lâu nữa là được ra ngoài thôi.”
Thất Hoàng tử nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, vì thế đồng ý thay Bùi Thanh Thù truyền lời.
Buổi chiều, Bùi Thanh Thù lại bị đưa đến phòng thẩm vấn hỏi chuyện nhưng người thẩm vấn hắn lại không phải Tứ Hoàng tử, mà là một quan viên trong Hình bộ. Trùng hợp chính là sau khi Bùi Thanh Thù thành hôn không lâu đã từng gặp hắn một lần trong phủ của Tống Nghiêu.
Có lẽ bởi vì mối quan hệ này cho nên thái độ của đối phương đối với Bùi Thanh Thù rất tốt. Sau khi hỏi những vấn đề vặt vãnh bình thường thì cho Bùi Thanh Thù quay trở về.
Bùi Thanh Thù ở lại đại lao đến ngày thứ ba, Tứ Hoàng tử mang đến cho hắn một tin tức tốt - hơn mười thí sinh liên quan đến vụ án, có ba người không chịu nổi hình phạt đã cung khai.
“Ba người này, có hai người là con của thương nhân, người còn lại là con của quan viên địa phương. Bọn họ từ bé đều được nuông chiều lớn lên, cho nên còn chưa dùng đến khổ hình nặng nề gì thì đã không kiên trì nổi.”
Bùi Thanh Thù không nhịn được tò mò hỏi: “Tình huống của bọn họ như thế nào?”
“Thật ra bọn họ cũng có đọc qua chút thi thư nhưng thành tích không quá nổi bật, một đường đút lót từ Đồng thí, mua đề thi, tìm người thi thay.”
“Nói như vậy, quả nhiên nền tảng đã thối nát từ địa phương.” Bùi Thanh Thù cười khổ một tiếng, đã không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.
“Bởi vì quan viên địa phương liên quan đông đảo cho nên ta không thể không bẩm báo lên phụ hoàng, chờ sau khi phụ hoàng hạ ý chỉ mới có thể đi bắt người.” Tứ Hoàng tử dự đoán trước: “Ta tin tưởng, chỉ cần bắt được bọn họ, rồi lại nghiêm hình thẩm vấn thì sớm muộn gì cũng sẽ có người cung khai, một lớp rồi thêm một lớp, từ từ sẽ tra ra được bọn người chủ mưu giấu mặt ở phía sau là ai. Đến lúc đó ta muốn bắt sạch bọn tham quan ô lại này, để thiên hạ không còn ai dám vì lợi ích bản thân mà quấy nhiễu khoa cử, gây rối kỉ cương.”
Nhìn dáng vẻ Tứ Hoàng tử hùng hồn dõng dạc khẳng định, Bùi Thanh Thù nhìn chuỗi phật châu trong tay hắn, nhẹ giọng nói: “Tứ ca, huynh không làm theo lời Phật dạy à?
“Nếu không có thủ đoạn cứng rắn, cho dù có tâm địa Bồ Tát thì có tác dụng gì?” Tứ Hoàng tử nhớ đến những chuyện mắt thấy tai nghe mấy ngày nay, không khống chế được tâm trạng của bản thân, siết chặt chuỗi phật châu trên cổ tay.
Bùi Thanh Thù thấy vậy nhỏ giọng nhắc nhở: “Tứ ca, siết nhẹ thôi, hạt châu nhiều như vậy, nếu lỡ bị đứt thì không dễ nhặt lại đâu.”
Tứ Hoàng tử nghe xong, muốn tức giận tiếp cũng không tức được, có chút dở khóc dở cười nhìn hắn nói: “Đúng rồi Thập nhị đệ, độc đệ trúng ta đã hỏi qua Tiết Thái y. Ông ấy nói đệ trúng mê dược có tên là Bồng Lai tán, sẽ khiến người ta hôn mê từ mười ngày đến một tháng mới có thể tỉnh lại nhưng mà không có tổn hại gì đến thân thể. Theo lời của Tiết Thái y, ông ấy đã bẩm báo chuyện này với phụ hoàng. Lúc ta đi tìm phụ hoàng bẩm báo tiến triển của vụ án, phụ hoàng cũng chứng thực lời hắn nói.”
Tuy rằng cảm thấy rất có lỗi nhưng Bùi Thanh Thù không thể không làm theo ý của Hoàng đế, diễn kịch cho Tứ Hoàng tử xem: “Sao phụ hoàng lại không nói cho đệ biết?”
“Phụ hoàng nói, bởi vì Thục Quý phi nương nương không đồng ý. Bà sợ sau khi đệ tỉnh lại trở về Lễ bộ sẽ có người làm hại đệ…”

Bùi Thanh Thù cũng không thể giả ngu quá mức, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Cho nên nói, khi đó phụ hoàng đã nghi ngờ lần thi Hội lần này có vấn đề à?”
Tứ Hoàng tử gật gật đầu nói: “Đệ ở trong lao nên không biết, vụ án làm rối kỉ cương lần này đã khuấy đảo lên sóng to gió lớn trong triều. Bên ngoài rất nhiều người đều suy đoán, rốt cuộc làm sao phụ hoàng lại biết việc này. Không biết ai là người đầu tiên phát hiện ra manh mối, rồi lại bẩm báo việc này lên phụ hoàng?”
Tạm dừng lại một lúc, Tứ Hoàng tử tiếp tục nói: “Đừng nói bọn họ, chính ta đây lúc trước cũng không nghĩ ra nhưng mà hiện tại, ta đã hiểu rõ tất cả.”
Thấy Tứ Hoàng tử nhìn về phía mình, Bùi Thanh Thù cố sức biểu hiện khiến ánh mắt thoạt nhìn không có chột dạ.
“Tứ ca hiểu rõ cái gì?”
“Phụ hoàng bởi vì chuyện đệ trúng độc, lại liên tưởng đến thân phận Lang trung Lễ bộ của đệ mới đoán ra thi Hội lần này có vấn đề. Sau đó Phụ hoàng cũng nói cho ta biết, quả nhiên đúng như ta suy đoán.”
Tứ Hoàng tử giải thích: “Mật thám của phụ hoàng ẩn trong bóng tối, phát hiện quả thật có mấy tên thí sinh làm rối kỉ cương. Nhưng mà lần này phụ hoàng cũng không định chỉ đơn giản xử trí mấy tên thí sinh kia như vậy, cho nên ông ấy không lập tức cho người tróc nã mấy tên thí sinh kia, làm dở dang toàn bộ kỳ thi Hội mà cố ý chờ đến sau khi yết bảng mới tróc nã tất cả các quan viên có dính líu về quy án.”
“Thì ra là như vậy.” Bùi Thanh Thù làm bộ làm tịch nói một câu: “Xem ra lần này phụ hoàng thật sự quyết tâm muốn tra rõ án này.”
Tứ Hoàng tử cười nhạt, gật gật đầu an ủi.
“Đệ chịu uất ức ở trong phòng giam này thêm một đêm, chờ đến ngày mai nếu không có chuyện gì phát sinh, đệ có thể hồi phủ.” Tứ Hoàng tử lại mang cho Bùi Thanh Thù thêm một tin tức tốt: “Đệ là người bị hại, hơn nữa trước đây có thành tích chỉnh đốn Quan học, thanh danh ở bên ngoài cũng rất tốt. Vậy nên chuyện thả đệ ra ngoài cũng sẽ không có người nói ra nói vào.”
Bùi Thanh Thù cũng không khách khí nói mấy lời linh tinh như có thể chịu đựng thêm hai ngày. Hiện tại hắn có nhu cầu cấp bách được trả lại thân phận trong sạch để có thể tiến hành bước tiếp theo.
“Vậy đa tạ Tứ ca.”
---
Điều Bùi Thanh Thù không nghĩ đến chính là chỉ chưa đến một ngày như vậy, trong phủ Hoàng tử của hắn đã xảy ra chuyện.
Không phải Tống thị và Chung thị trong phủ của hắn tự gây rối. Sau khi Bùi Thanh Thù xảy ra chuyện, bởi vì trước đó không biết sự thật, bọn người Tống thị đích thực hoảng loạn trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng mà sau khi Tống thị đi thăm lao về, mấy người phụ nhân tạm thời yên lòng, nghe lời của Bùi Thanh Thù, ngoan ngoãn ở trong phủ chờ hắn trở về.
Thế nhưng các nàng không ra ngoài gây chuyện, không có nghĩa là sẽ không có người tìm đến cửa.

Bạn đang đọc:Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến LênChương 146
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.