Bạn đang đọc:Dưới Bóng Cây SồiChương 225

"Hướng này, mau lên!"

 

Max bị phân tâm khỏi trận chiến đang diễn ra, và giọng nói gấp rút của Garrow đã kéo nàng ra khỏi trận chiến. Nàng bị sốc trong tâm trí, nhanh chóng chạy trốn qua địa hình hiểm trở và lầy lội. Bây giờ, ưu tiên của họ là trốn đến một nơi an toàn và thoát khỏi những thiệt hại do giao tranh gây ra. Nàng xắn gấu váy lên và chạy băng qua quảng trường hỗn loạn. Họ đi về phía bắc, và ngay sau đó nàng nhìn thấy một doanh trại lớn, nơi tất cả các nguồn cung cấp thực phẩm đều được bảo vệ bởi một số binh lính.

 

Garrow dẫn Max vào phòng chứa đồ tạm. "Các linh mục đã dựng một lá chắn ở nơi này, khiến cho những con ma cà rồng không thể vào được."

 

Max nhìn quanh nhà kho, những túi ngũ cốc chất đống như núi, và rồi nàng thấy những nữ tu sĩ đang ở khu vực trung tâm, ngồi sát gần với nhau.  Max chạy đến chỗ họ ngay lập tức, và Idcilla cũng đã nhìn thấy nàng, cô ấy nhảy khỏi chỗ ngồi.

 

"Phu nhân! Người vẫn bình an!"

 

"I-Idcilla ... em có đau không?"

 

“Em không sao. Nhưng... Se-Selena… Em không thể tìm thấy cô ấy ở đâu cả."

 

Idcilla cắn môi, và nước mắt cô bắt đầu chảy ra, như thể cô sắp khóc. Max nhìn vào khuôn mặt sợ hãi của các nữ tu sĩ và cố gắng an ủi cô ấy. Quan sát kỹ hơn sẽ thấy rằng nhiều người trong nhóm họ đã mất tích. Khi Max ôm lấy cô, Idcilla khẽ nức nở.

 

“Những người bị thương trong bệnh xá... chỉ được sơ tán một nửa... chỉ những người có thể di chuyển..."

 

Max đếm những người bị thương đang ngã xuống đất như những xác chết, nàng ôm lấy trán, cảm thấy đầu mình đau đớn khôn tả. Yulysion nhanh chóng giúp nàng lấy lại thăng bằng.

 

"Đừng lo lắng, thưa phu nhân. Những người không thể đến nơi an toàn sẽ tìm thấy một chỗ nào đó để ẩn nấp. Một khi sự hỗn loạn lắng xuống, chúng tôi sẽ tìm kiếm họ ngay lập tức."

 

"Tại sao điều này lại xảy ra? Tôi đã nghe cảnh báo rằng có một cuộc xâm lược. Không phải lũ troll đã bị đuổi về phía bắc sao? Lẽ nào lực lượng đồng minh đã bị đánh bại?"

 

Idcilla, người dường như đã mất đi một nửa sự tỉnh táo, vội vàng hỏi Yulysion. Yulysion vội xua tay, cố gắng trấn an cô gái đang cuồng loạn.

 

"Tôi cũng không chắc! Nếu đúng như vậy, thì chúng cũng không có lý do gì để quay trở lại và xâm nhập chúng ta từ cổng phía nam. Đó phải là một cuộc phục kích, một kế hoạch tấn công mà không có các hiệp sĩ."

 

"Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ? Đội quân còn lại trong lâu đài có thể ngăn chặn những con quái vật xâm lược chúng ta từ bên ngoài bức tường không?"

 

Tiếng hét điên cuồng của Idcilla vang vọng khắp nhà kho. Một số nữ tu sĩ bắt đầu khóc nức nở, không thể vượt qua nỗi sợ hãi. Khi tình hình bên trong bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát, hiệp sĩ dẫn đầu những người lính bên ngoài đã hét lớn.

 

“Đừng làm ồn nữa! Chúng tôi đang cố gắng hết sức để xua đuổi lũ quái vật này ra ngoài ngay lúc này đây. Một khi chúng tôi đánh bại tất cả những con ma cà rồng, chúng tôi sẽ ngay lập tức tăng cường phòng thủ. Vì vậy, đừng hoảng loạn, bình tĩnh và làm theo chỉ dẫn của chúng tôi!"

 

Tiếng khóc thất thanh dần dần lắng xuống sau giọng nói ra lệnh của người hiệp sĩ dẫn đầu. Idcilla gần như đang cố để lấy lại sự kiểm soát, thì thầm xin lỗi, rồi ngồi xuống với những nữ tu sĩ kia. Thời gian chậm rãi trôi qua trong đau thương. Một phút dài như một giờ; một giờ dài như một ngày. Tiếng hú của ma cà rồng và tiếng la hét của binh lính không ngớt. Chỉ khi nghĩ rằng cơn ác mộng này sẽ không có hồi kết, hai người lính mới nhảy xuống doanh trại.

 

“Chúng tôi đã tập trung thành công những con ma cà rồng vào một chỗ.” Ngay khi họ có thể thở phào nhẹ nhõm, người lính háo hức tiếp tục. "Tuy nhiên, có rất nhiều chấn thương. Chúng tôi cần phải chữa trị ngay lập tức."

 

Hiệp sĩ ra lệnh cho nữ tu sĩ phải chữa trị cho những người bị thương ngay lập tức, và họ bước ra ngoài với vẻ mặt cảnh giác nhưng kiên quyết. Max từ chối lời can ngăn của Yulysion và đi theo các nữ tu sĩ. Hậu quả bày ra trước mắt nàng: doanh trại đổ nát, và những người lính đang bận rộn di chuyển qua đó.

 

Họ gạt đống đổ nát sang một bên, kê chỗ cho những chiếc giường tạm bợ rồi khiêng những người bị thương nằm lên trên đó. Max và các nữ tu sĩ khác đã trực tiếp đến để giúp đỡ những người lính bị thương. Tổng cộng có 32 bệnh nhân, xét đến việc chỉ còn khoảng ba trăm binh sĩ trong lâu đài Ethylene, con số này đã là khá cao rồi.

 

Sau khi kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, nàng ưu tiên thi triển phép thuật chữa bệnh cho những người bị thương nhẹ.  Ngay bây giờ, điều quan trọng nhất là làm cho một trong số họ đứng lên và có thể giúp bảo vệ lâu đài.

 

“Ta sẽ không để bị bỏ lại đâu!"

 

Trong khi Max đang điều trị vết thương, nàng nghe thấy một tiếng hét lớn quen thuộc. Nàng lập tức nhìn lên. Cách đó không xa, Hebaron, đang cầm thanh claymore trong tay, hét lên.

 

“Đừng cằn nhằn nữa! Cậu không phải là vợ tôi, chỉ có vợ tôi mới có quyền cằn nhằn tôi thôi, thuật sĩ!"

 

“Thưa ngài, đừng làm như thể mình là một đứa trẻ bướng bỉnh! Làm thế quái nào ngài có thể chiến đấu với loại thương tích này?" Ruth đứng trước mặt anh ta, hét lên với cùng một khuôn mặt tức giận. "Chắc ngài điên rồi, nhìn cái cách mà ngài suýt tự tử bằng cách nhảy khỏi tòa nhà đi!"

 

“Chết tiệt! Chút chấn thương này không là gì cả! Ta đã nằm trên giường đủ lâu rồi!  "

 

Max nhìn thấy họ đánh nhau và vội vã đến chỗ họ. Khi hai người đàn ông đang gầm gừ nhìn thấy nàng đến gần, họ lập tức ngừng tranh cãi. Nàng nhìn Hebaron và không thể tin rằng anh đã mặc áo giáp và mọi thứ đầy đủ. Trước khi cả hai có thể nói chuyện, Max đã mắng anh ta.

 

“Anh - anh nghĩ cậu đang làm gì vậy? Vết thương của anh vẫn chưa lành."

 

“Chết tiệt, cả phu nhân nữa sao?” Hebaron làm một cử chỉ bực tức và mang trên lưng một thanh kiếm còn dài hơn cả Max. "Tôi hoàn toàn không sao. Tôi có thuốc mà phu nhân đưa cho tôi, nên tôi sẽ không sao."

 

“Thuốc ta đưa cho anh… chỉ là để giảm đau! Nếu anh lại cử động... vết thương của anh...!"

 

"Hiện tại, chúng ta đang trong tình thế khẩn cấp, khi trận chiến kết thúc, tôi sẽ điều trị và nghỉ ngơi thật tốt."

 

Hebaron ngắt lời nàng bằng một giọng điệu chua chát, quay người và đi về phía đang diễn ra cuộc giao tranh. Khi nhìn thấy điều này, Ruth đã lớn tiếng chửi rủa.

 

"Câu hỏi đặt ra là ngài có còn cơ hội được chữa trị không? Nếu ngài tiếp tục chiến đấu trong tình cảnh này, ngài sẽ là người đầu tiên phải chết, thưa ngài Nirta!"

 

“Vậy thì cậu nên cầu nguyện một cách nhiệt thành.” Hebaron trừng mắt nhìn, nghiến chặt răng. "Chính cậu đã nói như vậy! Con quái vật đã nguyền rủa tôi có lẽ đang ở bên ngoài bức tường thành này. Thay vì đợi cậu tháo bỏ lời nguyền cho tôi, tôi cũng có thể chặt đầu nó để giải lời nguyền."

 

"Tên khốn chết tiệt... được rồi! Thưa ngài Nirta, cứ làm mọi việc theo ý ngài muốn!"

 

Hebaron nhún vai và sải bước về phía cổng thành. Max vội vã bắt lấy anh ta để cố gắng ngăn anh ta lại, nhưng Ruth đã nắm lấy cánh tay nàng.

 

“Ngài ấy sẽ không nghe bất cứ ai đâu. Cứ để ngài ấy đi."

 

"Nhưng... anh ta không thể chiến đấu với đống thương tích đó. Ruth, cậu biết mà. Nếu Hebaron vung kiếm trong tình huống đó..."

 

“Người đàn ông chết tiệt đó, ngay cả khi vết thương mở ra, ngài ấy có thể xử lý thứ chết tiệt đó mà không cần chớp mắt.” Ruth hít một hơi thật sâu và thở ra. "Tốt nhất là ta nên cầu nguyện rằng các công cụ ma thuật phòng thủ có thể chịu được thử thách dài này."

 

Nghe thấy sự cay đắng trong giọng điệu của Ruth, Max lo lắng nhìn Hebaron. Người hiệp sĩ cưỡi ngựa của mình một cách nỗ lực đến mức khó có thể tin rằng anh ta đang bị thương nặng.  Sau đó, anh ta đi về phía Đại Công tước Aren, người đang lập chiến tuyến. Nhìn họ chuẩn bị chiến đấu, cuộc nói chuyện của họ trở nên nghiêm túc hơn.

 

"Con quái vật nguyền rủa ngài Ni-Nirta... đang ở bên ngoài, ý cậu là gì?"

 

"... Có nghĩa là nó ở phía bên kia."

 

Ruth thô bạo xoa mặt và chỉ vào một khu vực trong lâu đài.  Max nhìn theo tay cậu và quay đầu lại, nín thở. Xác chết của những con ma cà rồng chất thành đống uốn éo và co giật từ từ. Ruth nhìn những sinh vật này, mặc dù ngọn giáo đã xuyên qua chúng, chúng vẫn di chuyển, cậu nói một cách bình tĩnh.

 

"Thầy tế lễ thượng phẩm đã làm phép thanh tẩy lên chúng, nhưng chúng vẫn tiếp tục sống lại. Lời giải thích hợp lý nhất là có một thầy chiêu hồn đang điều khiển chúng từ phía bên ngoài cổng thành."

 

"Thầy chiêu hồn..."

 

"Một kẻ hủy diệt. Những con quái vật nhất định có thể sử dụng ma thuật đen cao cấp. Rất có thể là tên người thằn lằn đen đã nguyền rủa ngài Nirta." Đột nhiên, gương mặt Ruth trở nên nghiêm túc. “Con quái vật mà chúng ta sắp đối phó còn khác xa bình thường: một con quái vật ẩn nấp bên ngoài bức tường thành, ẩn chứa sức mạnh ma thuật khổng lồ, và có thể chỉ huy hàng nghìn con quái vật."

 

Max run cả người. Một trong những pháp sư giỏi nhất thế giới nói rằng rất có thể ta sẽ phải ở trong tình thể hiểm nghèo nhất.

 

"Lực lượng đồng minh... còn bao lâu nữa mới có thể quay trở lại ..."

 

"Tôi đã giao bồ câu rồi, nếu họ không đến kịp..."

 

Ruth chưa kịp nói xong thì một tiếng sấm vang lên trên bầu trời, như muốn làm vỡ màng nhĩ của họ. Max bịt tai lại, và một ngọn lửa phụt ra từ bên ngoài bức tường, kèm theo một luồng gió mạnh do áp suất gây ra. Ruth phun ra một câu thần chú.

 

"Chúng ta cần tăng cường phòng thủ, ngay bây giờ!"

 

Cậu ta hét lên, và tất cả các pháp sư chăm sóc vết thương đều lao lên bức tường thành. Max đi theo họ, nghĩ rằng mình có thể giúp đỡ ngay cả khi sức mạnh phép thuật của nàng ấy rất yếu, nhưng Ruth đã dứt khoát ngăn nàng lại ngay khi nàng bước được hai bước.

 

“Xin hãy ở lại đây, thưa phu nhân. Điều này rất nguy hiểm."

 

"Bây giờ... bây giờ không phải là lúc để nói về điều đó. Nếu kết giới bị vỡ... nó sẽ còn nguy hiểm hơn! Nếu ta có thể giúp... dù chỉ một chút..."

 

Ruth không thèm nghe những gì nàng ấy nói.  Cậu quay lại gọi Yulysion và Garrow.

 

"Hai người đang làm gì mà còn chưa đưa phu nhân Calypse  đến nơi an toàn?"

 

Yulysion ngay lập tức chạy đến và nắm lấy cánh tay của nàng.  Max nhìn Ruth, nhưng cậu đã quay lại và leo lên tường cùng với các pháp sư khác. Khi nàng sững sờ nhìn cậu, Yulysion bắt đầu dẫn nàng đi theo hướng ngược lại. Sau khi sực tỉnh lại, mắt Max mở to, và nàng nhận ra rằng cậu bé đang kéo mình đi một cách thô lỗ.

 

“H-hiện tại cậu đang định đưa ta đi đâu vậy? Thả ta ra!"

 

Bất chấp sự phản đối của nàng, cậu thanh niên đã dẫn nàng đến một nơi vắng vẻ bao trùm sự im lặng. Trong lúc giằng co, Max dùng hết sức vừa kéo vừa nhìn chằm chằm vào cậu.

 

“Cậu không nghe thấy ta nói à... buông ra!"

 

"Xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của tôi, nhưng chúng ta phải rời khỏi Ethylene ngay bây giờ."

 

Max nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi ngờ và sợ hãi. Hai chàng trai trẻ nhanh chóng băng qua khu rừng hẻo lánh và tiến về phía bức tường thành. Trước mặt họ, những người lính gác đứng cùng với ba con ngựa, và Yulysion nhanh chóng giật dây cương từ họ.

 

“Hãy mau leo lên đi thưa phu nhân."

 

"Cậu... cậu đang nói gì vậy? Cậu... định bỏ trốn một mình à?"

 

Khuôn mặt Yulysion trở nên u ám với giọng nói kinh ngạc của Max. Cậu tránh ánh mắt của nàng, giọng điệu kiên định.

 

“Chúng ta đã không bỏ chạy. Quân tiếp viện có thể không đến kịp thời. Chúng ta cần tìm các Hiệp sĩ của Remdragon và thông báo cho họ về cuộc xâm lược này."

 

Max không tin vào lời giải thích của cậu và cau mày.  "Nhưng, nhưng tại sao cả ta cũng..."

 

“Xin hãy tha thứ cho tôi lúc này, thưa phu nhân."

 

Garrow ôm lấy eo nàng và nhanh chóng đặt nàng lên yên.  "Đây là trường hợp khẩn cấp. Bây giờ xin phu nhân hãy làm theo những gì chúng tôi nói."

 

Nhìn thấy sự ngoan cố và quyết tâm của họ, Max không thể hỏi thêm câu nào. Nàng cầm lấy dây cương và nhìn những người lính cùng với Garrow và Yulysion đang trên lưng ngựa của họ. Chuẩn bị xong, các hiệp sĩ đẩy một phần gạch vào tường, rồi đậy lại, để lộ một ô cửa nhỏ khuất. Yulysion chủ động tiến lên trước,  sau đó ra lệnh cho binh lính theo sau.

 

“Sau khi tất cả chúng ta tiến vào, lối đi sẽ hoàn toàn bị phong tỏa."

 

"Vâng thưa ngài."

 

Max miễn cưỡng đi theo hai người họ qua con đường tối, nàng nhìn lại, và khi những người lính phía đối diện chặn lại lối vào, ánh sáng dần biến mất. Họ bị mắc kẹt trong bóng tối.  Garrow cảm nhận được sự lo lắng của nàng và cố gắng an ủi bằng một giọng bình tĩnh.

 

"Con đường bí mật này dẫn đến một lối thoát ẩn. Lũ quái vật sẽ không thể biết lối đi này. Hãy yên tâm đi theo chúng tôi."

 

“Nó... tối quá."

 

"Hãy đưa tôi dây cương và tôi sẽ hướng dẫn phu nhân. Hãy nắm lấy yên ngựa để được hỗ trợ."

 

Max giao dây cương da và để anh ta hướng dẫn mình. Họ lặng lẽ đi qua đường hầm tối tăm, và chỉ nghe thấy tiếng móng ngựa trong khoảng 10 phút. Yulysion, người dẫn đầu họ, dừng lại khi họ đi đến cuối lối đi và đập mạnh vào bức tường. Ngay sau đó, Max cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng lóe lên, một khe hở hẹp xuất hiện trên bức tường gạch.

 

“Khi chúng tôi lần đầu tiên đến Ethylene, ngài Calypse đã ra lệnh cho chúng tôi tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng về pháo đài và tìm thấy lối đi bí mật này."

 

Ánh sáng mặt trời bất chợt ở phía bên kia khiến Max phải nheo mắt. Trước mặt họ, một con đường gồ ghề đầy cây cối rậm rạp xuất hiện. Yulysion bước ra khỏi đường hầm và thúc giục nàng.

 

"Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi mặt trời lặn. Ta sẽ tăng tốc, nên xin hãy cẩn thận để theo kịp."

 

"Quân đồng minh... mất bao lâu để tìm thấy họ?"

 

"... Nếu chúng ta khẩn trương, chúng ta có thể tìm được bọn họ vào ngày mai."

 

“Ethylene có thể tồn tại đến lúc đó không?"

 

“Vì lâu đài được bảo vệ bởi những thuật sĩ, nó sẽ không sụp đổ dễ dàng như vậy."

 

Giọng điệu của Yulysion hơi khác thường, nhưng Max không thắc mắc gì thêm. Cả ba tiến về phía trước trong im lặng, nhưng mọi thứ quá kỳ lạ. Khi Max không còn kìm nén được sự nghi ngờ dai dẳng của mình nữa, nàng ấy cuối cùng cũng lên tiếng.

 

"Cậu, cậu đưa ta ra khỏi đó... vì Ethylene có thể sẽ sụp đổ ư?"

 

Vai cậu thanh niên run lên rõ rệt, sắc mặt tái nhợt nhìn nàng.  Max cắn môi. Khi họ vội vã đưa nàng rời khỏi lâu đài, nàng biết đã có chuyện gì đó xảy ra, và khi nàng nhìn thấy sự thật hiện rõ trên khuôn mặt của Yulysion, trái tim nàng như chùng xuống. Max nhanh chóng phản đối.

 

"Ta, nếu tình hình thực sự tồi tệ như vậy... thì không phải chúng ta nên sơ tán mọi người thông qua đường hầm sao?"

 

“Nếu hàng trăm người bỏ chạy cùng lúc, lũ quái vật sẽ sớm tìm thấy chúng ta, và chúng ta không thể mang những người bị thương theo cùng.” Garrow xen vào, giọng điệu kiên định.  "Hiện tại, cách tốt nhất là thông báo cho lực lượng đồng minh về cuộc xâm lược của quái vật càng sớm càng tốt."

 

Không thể phản bác lại những lời nói mạnh mẽ đó, Max chẳng còn cách nào khác ngoài thúc ngựa và chạy theo họ. Họ cưỡi ngựa qua con đường rừng quanh co một cách vội vàng. Từ phía trước, Yulysion quay về hướng của nó và Max đang cưỡi ngựa theo sau, dừng lại ngay lập tức. Garrow, người đang bảo vệ nàng từ phía sau, dừng con ngựa của anh ta lại và để lại cho nàng một biểu hiện bối rối. Nàng nhìn hướng mặt trời qua cây cối, và khi nhận ra, khuôn mặt nàng cứng lại.

 

“Đây không phải là hướng về phía bắc. Hiện tại... chúng ta thực sự đang đi đâu?"

 

"Thưa phu nhân..."

 

“Xin hãy nói cho ta biết sự thật. Chúng ta sẽ không đi đến chỗ lực lượng đồng minh, đúng vậy không?"

 

Yulysion tái mặt trước câu hỏi của nàng. Cậu im lặng và cúi đầu xuống, nhưng điều đó là quá đủ để trả lời. Max thúc ngựa của nàng quay lại, nhưng ngay lập tức bị Garrow chặn lại.

 

“Chúng tôi đang đi về phía đông nam của bức tường đá này, hướng tới lãnh thổ của Baron Gideon. Lãnh thổ vẫn chưa bị quái vật xâm chiếm. Nó hơi xa so với nơi này nhưng hiện tại, đó là nơi an toàn nhất. Ngài Calypse đã trực tiếp ra lệnh cho điều đó. Nếu có chuyện gì xảy ra, phu nhân sẽ phải được đưa đến đó ngay lập tức. "

 

“V-Vậy thì... ai sẽ thông báo cho các lực lượng đồng minh về cuộc xâm lược?"

 

“Một người đưa tin đã được gửi đến.” Garrow bình tĩnh trả lời, nhưng máu đổ dồn lên mặt Max.

 

"N-nếu không có lý do gì để đi đến chỗ lực lượng đồng minh... thì ta sẽ quay trở lại Ethylene. Ta không thể tự mình bỏ chạy được! Ruth, ngài Nirta... và các nữ tu sĩ vẫn ở trong đó..."

 

"Phu nhân Calypse."

 

Yulysion nhanh chóng dẫn ngựa của mình để chặn đường của họ, và nói với một giọng trầm và nặng.

 

“Người có biết ai là những con ma cà rồng được chôn trong lâu đài không?” Trước khi Max kịp trả lời, Yulysion đã tiếp tục nói.  "Khi một xác người bị ô nhiễm bởi ma thuật đen, họ sẽ trở thành xác sống. Những con ma cà rồng đã tấn công chúng ta đều là những người sống trong lâu đài Ethylene trước khi nó sụp đổ. Những con quái vật đã biến xác người thành thức ăn. Những con ma cà rồng đã chôn họ xuống đất. Nếu chúng ta quay trở lại lâu đài ngay bây giờ... chúng ta sẽ chịu chung số phận. "

 

Max che miệng không tin với bàn tay run rẩy. Khi nàng bắt đầu hiểu những lời cậu nói và nhận ra tình hình, nàng cảm thấy mật trào ra từ cổ họng.

 

Bạn đang đọc:Dưới Bóng Cây SồiChương 225
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.