Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 6.2

Sự náo động xung quanh vụ việc chấm dứt sau khi bác sĩ gia đình chạy đến chữa trị cho Claude, và Lia không cần phải mang tất cả tuyết trong vườn đến cho anh ta nữa.

Sau khi trở về phòng, cô bé ngồi bên cửa sổ và quan sát đoàn xe đưa các quý cô rời đi. Tiếng hét lớn của Marilyn vẫn vang vọng bên tai. Cô hiểu được sự tức giận của Marilyn vì Lia biết cảm giác bị bỏng là như thế nào. Và, cô bé nhắm chặt mắt cầu nguyện cho Claude sớm khỏe lại.

Suy nghĩ của Lia bị gián đoạn khi cô nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài phòng mình và cánh cửa bị bật tung, đập mạnh vào tường. Nữ Hầu tước xông vào, mặt lạnh như băng và bà ấy tát vào má Lia khi cô bé đang đứng dậy khỏi ghế. Không gian chìm trong im lặng. Betty đứng đằng sau với miệng đang mở to vì sửng sốt.

"Ngươi! Sao ngươi dám hả?" Nữ Hầu tước hét lên. Mặt bà ấy nhăn nhó, bà ấy không còn là người nghiêm khắc nhưng tốt bụng mà Lia biết nữa, và đôi mắt Lia rưng rưng. “Không được ở đó! Còn dám chiếm vị trí của Kieran!”

Lia há hốc mồm, vì cô bé đã nghĩ rằng mình bị tát vì làm bỏng tay Claude. Tuy nhiên, Nữ Hầu tước đang rất tức giận chỉ vì Lia có mặt ở đó.

"Trả lời ta!" Bà ấy hét lên.

Lia nói với đôi vai hạ thấp. "Vâng, thưa phu nhân."

“Thái tử cũng có mặt ở đó! Sao ngươi dám làm cho Kieran mất mặt như vậy hả?”

Lia chưa bao giờ được biết rằng Thái tử sẽ ở đó. Cơ thể cô bé bắt đầu run rẩy khi cô nức nở cúi đầu xuống, và Nữ Công tước tiếp tục nói, không cho phép cô bé có cơ hội đáp lại.

“Ta không biết tại sao ngươi nghĩ rằng ngươi có thể khóc. Vai trò của ngươi chỉ là sống im lặng. Không được bước tới trừ khi ngươi được yêu cầu làm như vậy!”

Nữ Công tước quay lại và xông ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại sau lưng. Lia ngồi xuống ghế và che gò má đỏ bỏng rát của mình. Betty chạy đến với chiếc khăn ướt, và bà ấy ôm lấy Lia với vẻ mặt buồn bã.

Lia đã khóc nức nở với người hiền lành duy nhất đang ôm cô bé ở nơi này.

***

Đôi mắt của Hầu tước ngạc nhiên khi Lia bước ra phòng ăn với đôi mắt sưng húp, và Nữ Hầu tước thậm chí không thèm liếc nhìn cô bé. Lia phải ngồi xuống cạnh Claude, và anh thở dài khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lia.

“Claude, ta rất xin lỗi khi biết rằng Lian đã mắc sai lầm trong trường bắn.” Hầu tước nói.

Hầu tước nói khi ông nhấp một ngụm rượu, và Lia tránh ánh mắt dữ dội của Kieran khi cô mở khăn ăn ra.

“Không, đó là sai lầm của tôi. Lian không có lỗi, và cậu ấy đã xoay sở tình hình khá tốt.”

Lia nhìn chằm chằm vào Claude, đánh giá cao câu trả lời nhẹ nhàng của anh ta. Cô nhận ra bàn tay được băng bó của anh ta và có thể ngửi thấy mùi cây xô thơm cùng các loại dầu thảo mộc khác đã được sử dụng.

“Cảm ơn ngài, tôi nợ ngài một món nợ lớn,” Theodore nói, cắt ngang tình huống khó xử, “Tôi cảm ơn gia đình ngài đã cho tôi mượn thư viện để dạy học.”

“Thật vui khi biết rằng ông thích nó,” Hầu tước trả lời khi ông nâng ly rượu của mình lên cao. Theodore đã nói thư viện Vale thậm chí còn có nhiều sách hiếm hơn cả Thư viện Hoàng gia và giáo viên đã dự đoán từ lâu sẽ có một chuyến viếng thăm nó.

Lia không nói gì trong bữa ăn, và Kieran cũng vậy. Cô bắt gặp ánh mắt của Claude, và cô vẫn tránh ánh mắt của Kieran. Cho miếng thịt nhỏ vào miệng, cô nhai thật lâu và cảm giác như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình.

Cố gắng hoàn thành bữa ăn, sau đó cô bé đứng dậy, mặc dù biết điều đó là trái với cách cư xử. Cô đã chạy khỏi biệt thự và trốn vào trong khu vườn.

Ánh trăng chiếu một con đường trên nền tuyết trắng, và cô bé đi theo nó để ẩn mình bên bức tượng khổng lồ của một thiên thần mà cô có thể nhìn thấy từ cửa sổ phòng ngủ của mình.

Đây là nơi lý tưởng để trốn cái lạnh vì đôi cánh của nó được gấp lại như thể chúng đang bảo vệ một thứ gì đó. Lia tìm một chỗ thoải mái và ôm gối vào đó, gập đầu lại, nhìn lên vầng trăng sáng. Cô thích nghi với cái lạnh và không cảm thấy đau đớn nữa. Đây là một nơi hoàn hảo.

Cô đã nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy sao rất lâu thì một bóng đen cao lớn đột nhiên lấp ló trên cô. Lia nhìn thấy đôi mắt trong xanh của Claude đang nhìn xuống cô và anh ta mặc một chiếc áo khoác dày, không giống như cô.

“Đức Ngài,” cô thì thầm.

Anh nhìn xung quanh thay vì trả lời và quỳ một gối trong khi nhìn sâu vào mắt cô.

Lia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Claude và nghĩ rằng anh ta còn đẹp hơn cả bầu trời đêm. Anh tiếp tục nhìn cô trong khi nắm lấy một nắm tuyết rồi áp vào má cô. Cô không chắc liệu điều này là để an ủi hay trừng phạt cô. Nụ cười của Claude đẹp một cách kỳ lạ, và gò má lạnh giá của cô ấy bắt đầu đau nhói.

"Có phải như thế này không?" anh nhẹ nhàng hỏi.

Claude đã nói điều gì đó mà cô không thể hiểu được và anh nghiêng đầu trước khi đứng dậy. Sau đó anh biến mất như thể anh chưa bao giờ ở đó.

"Ý của ngài là gì?" Lia nói to khi cô trèo ra khỏi bức tượng với đôi mày nhíu lại. 

Nhưng Claude đã không còn ở đó nữa, chỉ có bước chân của anh in dấu lại, cho cô bé biết rằng mình không hề nhìn thấy ảo ảnh.

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 6.2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.