Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 37.2

Khi Claude đến gần chiếc ghế dài nơi Canillian đã ngồi, quai hàm của anh căng ra khi nhận thấy cô không còn ở đó nữa. Đôi mắt anh đảo quanh tìm kiếm cô. Anh nhận ra những người đàn ông mặc quần áo sẫm màu cũng đã rời đi hết rồi.

 

Một tiếng gầm gừ trầm ấm vang lên trong lồng ngực anh. Anh đã nghĩ rằng họ sẽ bắt cóc người bên trong bảo tàng Louvre, chứ không phải ngay giữa lòng thủ đô cùng với những nhân chứng sống xung quanh.

 

Ivan dẫn ngựa đến bên cạnh Claude và nói, "Cảnh sát tin rằng có một lối đi bí mật dẫn vào Louvre."

 

Lấy dây cương từ tay Ivan, Claude lên ngựa mà không đáp lại lời bình luận của người đàn ông. Đôi tay anh nắm chặt dây cương, ánh mắt giận dữ.

 

Tuy nhiên, khi anh đáp lại, giọng của anh dường như vô cảm, "Vậy thì chúng ta sẽ phải đuổi theo bọn chúng thôi."

 

“Đi một mình quá nguy hiểm. Tốt hơn là chúng ta đợi cho đến khi cảnh sát đến… ”

 

Ivan chưa kịp nói hết câu, Claude đã thúc ngựa phi nước đại.

 

"Đức Ngài!" Ivan hét lên khi Claude rẽ vào một góc đường, giọng của anh như tan biến trong không khí.

 

Claude không biết Canillian đã bị bắt cách đây bao lâu, nhưng cũng đủ lâu để những gã đàn ông kia biến mất không dấu vết.

 

Ngay sau đó, một con ngựa khác với bộ lông màu tro, lao ra khỏi con đường yên bình và vượt lên đến bên cạnh anh.

 

Claude quay sang người đàn ông và hét lên, “Đừng dính vào việc này!”

 

"Canillian bị bắt cóc ngay trước mắt ta, và ngươi muốn ta không làm gì cả?" Ian hỏi.

 

“Tất cả đều là một phần của kế hoạch. Đây là việc của Đế chế Kayan, không phải của ngài!” Claude lên tiếng phản hồi.

 

“Đối với ta, đây giống như việc của Canillian.”

 

Tiếng hét của hai người đàn ông và tiếng vó ngựa trên con đường rải đá tạo nên âm thanh hỗn độn.

 

"Đối với ngài, Canillian là gì?" Claude hỏi Ian.

 

“Là người mà ta sẽ dành trọn phần đời còn lại của mình.”

 

Claude cảm thấy tức giận tột độ trước những lời đó. Anh tưởng tượng mình sẽ giết chết tên hoàng tử này theo những cách ngày càng ghê rợn.

 

Claude đột ngột dừng lại trước một tiệm bánh. Hai đứa trẻ đang ngấu nghiến bánh mì trên vỉa hè. Khi những con ngựa to lớn dừng lại trước mặt chúng, lũ trẻ tránh xa những con thú to lớn đang dậm chân tại chỗ.

 

Phát hiện ra bé gái nhỏ đang cầm chiếc xắc tay mà Canillian đã cầm trước đó, anh bảo Ian hãy dùng ngựa cạnh lũ trẻ. Bọn trẻ thu mình lại giữa những người đàn ông và ngựa của họ.

 

"Người phụ nữ có chiếc xắc tay đó đang ở đâu?" Claude hỏi.

 

Sợ hãi, bé gái bắt đầu khóc, những tiếng nức nở phập phồng như muốn xé toạc cơ thể gầy guộc của bé. Nhưng anh không thương tiếc, một lần nữa yêu cầu bé gái nói cho anh biết Lia đã đi đâu.

 

Trong khi đó, Ian xuống ngựa và đến gần bọn trẻ. Vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ tô điểm trên gương mặt anh. Rút kiếm ra khỏi bao, anh kề vào cổ bé gái.

 

“Mau nói cho ta biết… Cô ấy đã đi đâu…”

 

Bé gái hét lên một tiếng cực nhỏ và như đứng hình.

 

“Chết tiệt Ian, bỏ thanh kiếm xuống đi,” Claude nói, nhanh chóng xuống ngựa và đẩy cánh tay của người đàn ông kia ra khỏi đứa trẻ. "Chúng chỉ là trẻ con."

 

“Ngươi càng vô tội thì ngươi càng có thể trở thành kẻ phá hoại,” Ian nói với giọng cay đắng khi tra kiếm vào vỏ.

 

Bé gái run rẩy: "Họ đã đưa cô ấy đi hướng đó."

 

Claude đưa tay ra, và bé gái với đôi mắt đỏ hoe vì khóc, đặt chiếc xắc tay vào tay anh.

 

“Cô ấy bảo cháu đưa cái này cho một người đàn ông đẹp trai với đôi mắt xanh tốt bụng,” bé gái nói với nụ cười nhẹ trên môi.

 

Anh mở chiếc túi và nhìn vào bên trong. Có một vài món đồ của Marilyn và một mẩu bánh mì nhỏ.

 

Bánh mì, đó là một thứ kỳ lạ để đặt bên trong một chiếc xắc tay.

 

Anh nhìn thấy một vật sáng bóng lấp lánh trên mỗi miếng bánh mì, và sắc mặt anh thay đổi.

 

Khi anh nhìn lên, mặt trời sắp lặn, và một tấm chăn bóng tối dần phủ xuống thành phố.

 

Trong bóng tối, ánh bạc lấp lánh trên những bức tường dọc hành lang nơi Canillian bị bắt.

 

Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt anh khi anh lên ngựa.

 

“Canillian sẽ không đi cùng ngài đến Geor,” Claude nói với giọng trầm lắng.

 

“Ngươi không phải là người giám hộ của cậu ấy,” Ian trả lời.

 

"Có thể không, nhưng cậu ấy là của tôi."

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 37.2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.