Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 36.2

Một ngày sau khi kế hoạch thất bại, Lia dành thời gian để học cách sử dụng dao găm từ Ian. Những vết chai hình thành cùng những vết cắt nhỏ phủ kín bàn tay cô. Đây không phải là tay của phụ nữ nữa, nhưng Lia tự hào về chúng.

 

Rẽ vào một khúc cua, Lia tình cờ gặp Marilyn đang đi theo hướng ngược lại. Hai tay nắm chặt trước mặt, sắc mặt tái nhợt.

 

Lời chào hỏi trên môi Lia như chết lặng khi cô nhìn thấy ánh mắt băng giá của người phụ nữ kia.

 

Đến cửa trước, cô nhận thấy Claude đã ở trong xe, đang nhìn chằm chằm về phía trước.

 

Trái tim cô đau nhói. Cô ghét bị hộ tống bởi một người cho rằng cô thật đáng khinh.

 

Khi ánh mắt họ chạm nhau, cô cảm thấy khó chịu, nhưng để giữ vỏ bọc của họ, họ phải cùng nhau rời đi. Tuy nhiên, khi leo lên xe ngựa, Lia rất biết ơn vì Claude đã không đưa tay ra giúp cô.

 

Lia không đủ can đảm để nói chuyện khi ngồi đối diện với anh trong một không gian chật hẹp như vậy. Thay vào đó, cô lo lắng lướt ngón tay lên vết bầm từ hôm trước.

 

Đột nhiên Claude nắm lấy cổ tay cô, cô ngạc nhiên đến mức tim mình như rớt ra khỏi lồng ngực, cứ như nó chỉ còn đập một hoặc hai lần trước khi nằm lại bên trong cổ họng.

 

“Dừng lại,” Lia nói trong tuyệt vọng.

 

“Nếu ta vặn, ta có thể làm gãy nó một cách dễ dàng,” anh lầm bầm trong hơi thở.

 

Rút tay ra khỏi tay anh, cô tránh ra khỏi tầm với của anh và hỏi, "Bây giờ chúng ta sẽ có một người hướng dẫn khác vì Eddie Kirkham đã bị trục xuất?"

 

“Ta sẽ làm việc đó,” anh nói, giọng trống rỗng vì cảm xúc.

 

"Ngài sao? Nhưng những con đường ở Louvre thì…. ” Lia nói, nghi ngờ đôi tai mình.

 

“Đừng lo lắng. Ta đã thuộc lòng tất cả."

 

Cô muốn hét lên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô lại chậc lưỡi.

 

“Người cung cấp thông tin đã nói với họ về cậu. Họ thực sự muốn bắt cóc cậu ngay bây giờ,” anh nói, một nụ cười nho nhỏ nở trên môi.

 

"Tại sao họ muốn bắt cóc tôi?"

 

Thay vì trả lời, anh khởi động xe. Cô có thể cảm nhận được một sự rung động nhỏ khắp cơ thể khi họ lái xe rời khỏi dinh thự Shelby.

 

Khi những tia nắng hoàng hôn phủ xuống nửa khuôn mặt, Claude quay sang Lia, nói: "Vài ngày trước, ta đã nhìn thấy một người phụ nữ trông giống hệt cậu."

 

“Tôi đoán mình có một khuôn mặt khá phổ thông. Ngài không phải là người đầu tiên nói như vậy, " cô nói, hy vọng lời mình nói nghe có vẻ thuyết phục.

 

Chế giễu, anh đáp lại, “Ta có việc đang cần tìm cô ấy. Ta cần chắc chắn một vài điều."

 

Không thể tránh được ánh mắt của anh nữa, cô quay sang anh, vẻ mặt phẫn nộ.

 

Anh mang một nụ cười nhỏ, mặc dù hơi vặn vẹo. Đôi mắt của anh ấy, giờ đã tối hơn.

 

Anh có vẻ đang phân vân điều gì đó trong nội tâm. Đi đến quyết định, anh đưa tay về phía cổ Lia, vòng những ngón tay của mình quanh cổ họng cô. Đôi mắt cô mở to vì ngạc nhiên và sốc.

 

Đưa mặt lại gần cô, anh nói, "Ta nghĩ có thể cậu chính là người phụ nữ đó, Canillian."

 

"Ngài có điên không?" cô thất thần kêu lên.

 

Khuôn mặt của anh lạnh lùng như băng. Đây không phải là một lời nói đùa.

 

***

 

Công tước nghi ngờ câu chuyện của cô. Sự thiếu tin tưởng của anh thể hiện rõ trong hành động của anh, anh luôn đến gần cô ấy một cách khó chịu.

 

Mở chiếc dù che nắng của mình, Lia nghĩ rằng cô có thể tạo được một khoảng cách nào đó, buộc anh phải cho cô một khoảng không gian.

 

Cô ấy quá đề phòng những ánh nhìn trần trụi từ những người xung quanh. Cố gắng gạt người qua đường ra khỏi tâm trí, cô nói, ra hiệu về phía bảo tàng Louvre bên kia sông, "Tôi sẽ vào đây."

 

Công tước nói: “Đi vào rất nguy hiểm, thay vào đó hãy đi dạo xung quanh.”

 

“Vậy thì, kính thưa Đức ngài, làm ơn tránh xa tôi ra. Sẽ không có ai đến gần tôi khi ngài ở đây vì không ai dám mạo hiểm với Công tước Ihar,” Lia nói, giọng nói của cô ấy không phản ánh sự lo lắng nào.

 

Claude đưa tay về phía cô, kéo Lia về phía mình và ngồi trên chiếc ghế dài gần đó.

 

“Họ định bắt cóc cậu vì họ nghĩ cậu là người yêu của ta. Ta chỉ cần ở đây thêm một thời gian nữa, vì vậy hãy cố gắng trông như thể cậu đang tận hưởng khoảng thời gian bên ta,” anh nói trong giọng thì thầm nhẹ nhàng.

 

"Người yêu?" Lia thắc mắc hỏi. "Không phải tất cả đều biết rằng Marilyn là người yêu của ngài chứ không phải tôi?"

 

“Chà, nếu Marilyn là người yêu của ta, thì điều đó sẽ khiến cậu trở thành tình nhân của ta,” anh nói, nháy mắt với cô.

 

Mua một tờ báo từ một cậu bé bán báo, anh ngồi vào chỗ và bắt đầu chăm chú đọc nó. Những người đi ngang qua nhìn chằm chằm vào anh, nhưng anh dường như không nhận thấy.

 

“Hãy thư giãn và chờ đợi để bị bắt cóc… tình yêu của ta,” anh nói với giọng trêu chọc.

 

Lia chế giễu lời nhận xét thái quá của anh, cô nhìn xung quanh những người qua lại. Đôi mắt cô ấy bắt gặp ánh mắt của một quý ông đội mũ phớt.

 

Trông ông ta đã ngoài bốn mươi tuổi, với mái tóc màu muối tiêu cắt gọn gàng. Lia nhận ra người bác sĩ đã điều trị cho mẹ cô khi cô còn nhỏ. May mắn là dường như ông ấy không biết cô là ai. Tuy nhiên, Lia nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

 

Khi mặt trời bắt đầu lặn và bầu trời ngập tràn những đốm sáng màu cam, tay Claude kéo căng tờ báo.

 

Dỏng người bước qua lại mỗi lúc một đông, và ngày càng có nhiều người nhìn chằm chằm vào hai người họ.

 

"Bắt đầu rồi."

 

Cùng với lời thì thầm của Claude, tim cô bắt đầu đập thình thịch.

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 36.2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.