Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 34.2

"Eddie Kirkham đã làm gì cậu?" Anh hỏi, giọng trầm lắng.

Lia ngạc nhiên lùi lại một bước. Claude thu hẹp khoảng cách, nắm lấy cằm cô.

“Ta nghĩ ta đã nói với cậu rằng hãy cẩn thận,” Claude nói, giọng điệu vô cảm.

“Tôi… tôi không biết người hỗ trợ lại chính là…. Làm ơn, ngài đang làm đau tôi. Xin hãy buông ra,” Lia cuống quýt.

"Nếu không thì sao?" Claude lại hỏi, có vẻ thực sự tò mò.

Lia phát ra một âm thanh nhỏ, bối rối, thắc mắc.

“Nếu ta thả cậu ra… Cậu sẽ trốn đằng sau ai? Cậu sẽ than vãn với ai và sẽ cầu xin ai chăm sóc?” Anh hỏi, giọng đều đều, gương mặt lạnh lùng và cứng rắn.

Như thể chán ghét cô, anh buông cằm cô ra và nhìn vào khuôn mặt sững sờ của cô. Như bị đóng đinh tại chỗ, cô không thể rời mắt khỏi anh.

“Tôi sẽ không trốn,” cô nói nhẹ nhàng.

“Lời nói và hành động của cậu luôn khác nhau. Cậu đã bao giờ hành động như một người đàn ông chưa? Vẻ ngoài và hành động của cậu thật thảm hại,” Công tước nói, trong giọng nói của anh có một tia tức giận.

Lời nói của anh, bình tĩnh đến mức tàn nhẫn, vang lên bên tai cô.

Sự tức giận bùng cháy trong cô. Thần kinh của người đàn ông này. Anh ta xuất hiện, không quan tâm, can thiệp vào nơi anh ta không thuộc về, và sau đó mắng mỏ cô vì sự yếu đuối của cô.

Không thể kìm chế được cơn tức giận nữa, cô bật ra, gần như hét lên:

“Nếu ngài thấy tôi thật thảm hại, vậy hãy ngừng bảo vệ tôi. Tôi không cần ngài giúp. Tôi đã làm tốt mà không có ngài. Từ bây giờ, tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ sự can thiệp nào của ngài vào những vấn đề mà ngài không quan tâm. Nếu ngài không phiền, tôi cần lấy tay lại,” cô cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh.

Như thể anh không nghe thấy lời cô vừa nói, tay anh càng siết chặt lấy tay cô hơn.

“Thưa Đức Ngài, tại sao ngài lại làm thế này với tôi,” Lia hỏi, giọng cô ấy vỡ ra vì xúc động. “Tôi đã làm gì để ngài tức giận đến như vậy? Có phải vì hành động của tôi không giống như một người đàn ông?”

Hơi thở của anh ngày càng trở nên dồn dập khi nghe cô nói. Không báo trước, Claude nắm lấy cả hai cổ tay của Lia và đẩy cô vào tường.

Lườm anh, sự căm ghét trong mắt cô tăng lên gấp bội khi cô đau đớn va vào tường.

Vẻ ngoài bình tĩnh trước đây của anh sụp đổ, cảm xúc của anh bùng lên khi anh trả lời, "Cậu làm cho ta... không thoải mái."

Lia tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. Cảm xúc trong giọng nói của Claude rất sâu sắc và chắc chắn là rất thật.

“Cậu chọc tức ta, cậu là đồ đáng khinh, Canillian Vale.”

Lời nói của anh xuyên qua cô, trái tim cô như vỡ ra từng mảnh. Một cái gì đó đã vỡ ra bên trong cô ấy; Không thể kìm nén được nữa, những giọt nước mắt cô cố kìm nén đã trào ra và lăn dài trên gương mặt.

Cô cố gắng nói, mấp máy môi không thành tiếng. Nhưng anh không cho cô cơ hội nói mà cắt đứt lời cô.

“Đừng nói gì hết,” anh quát lên.

"Tôi biết. Khoảnh khắc ngài nói tôi là đồ giả mạo… tôi đã biết,” cô nói, cuối cùng cũng tìm thấy giọng nói của mình.

Với sức mạnh bùng nổ khiến ngay cả cô cũng phải ngạc nhiên, Lia vùng vẫy tay ra khỏi tay anh. Khi cô trừng trừng nhìn anh, cô như nhìn thấy một vết nứt trên chiếc mặt nạ của anh. Điều gì đó cô làm đã buộc anh phải tiết lộ cảm xúc thực sự của mình.

Đưa tay vén quần áo, vuốt tóc xuống. Đừng khóc, không được khóc, là những lời cô tự nói với chính mình.

“Xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của tôi. Tôi sẽ không bao giờ làm phiền ngài nữa,” cô nói, quay lưng đi, ôm lấy cổ tay sưng tấy của mình.

Claude nhìn chằm chằm một cách thờ ơ giây phút Canillia cúi đầu bước khỏi anh.

Khi cô bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt, sức nặng trong lồng ngực cuối cùng cũng được dỡ ra và cô có thể thở trở lại.

***

Những âm thanh bình thường của thủ đô trở nên ồn ào hơn khi trời mưa, như bây giờ.

Nó khiến Lia nhớ lại ngày cô còn nhỏ, khi cô trở nên yếu ớt bất thường trong mùa gió chướng. Kí ức về việc nằm trên chiếc giường cứng đó, những âm thanh xâm chiếm các giác quan của cô, bao trùm lấy cô như một bệnh dịch.

Tiếng hét kinh hoàng của một người phụ nữ bị đánh. Tiếng khóc của một đứa trẻ đang đói la gần đó. Những tiếng động vật hoang mang tranh giành đồ phế thải trên đường phố. Cô có thể nghe thấy tất cả từ giường của mình. Mẹ sẽ cố gắng an ủi cô, ôm cô, hát những lời ru ngọt ngào cho cô. Cô sẽ thiếp đi và mẹ cô lặng lẽ rời khỏi nhà của họ.

Thức dậy một mình, Lia sẽ hồi hộp chờ mẹ. Và khi mẹ trở về nhà, mẹ ôm chặt lấy cô và thì thầm rằng bà xin lỗi.

Lia có thể ngửi thấy một mùi hương lạ trên người mẹ, một mùi hương mà cô chưa từng ngửi thấy trước đây, nhưng một mùi hương sẽ trở nên quen thuộc với cô. Lia nhìn lên tháp chuông, vẻ mặt buồn rầu. Nhìn lên bầu trời, cô có thể nhìn thấy đỉnh của mặt trăng lấp ló sau một đám mây. Mặt cô hướng về bầu trời đen kịt, cô tiếp tục bước đi.

Nhớ lại thư viện, toàn bộ cơ thể cô trở nên nóng bừng.

Tự trách mình vì nghĩ về Công tước, cô quyết định rằng đó là một điều tốt khi lòng tốt mà anh ấy thể hiện với cô không còn là gì nữa. Việc che giấu giới tính của cô sẽ dễ dàng hơn nếu anh ấy không còn quan tâm cô.

Cảm thấy tốt hơn trước những lời nói dối mà cô đã nói với chính mình, Lia thẳng lưng lên. Chớp nước mắt, cô bước tiếp.

Sau khi đi được một quãng đường khỏi tháp chuông, cô ghi nhớ những người lính đang quan sát cô. Cô thản nhiên cởi chiếc mũ trùm kín đầu khi quay về phía toa xe của các quý tộc đang đợi.

Gần thư viện, cờ trắng treo ngoài cửa sổ; tín hiệu rằng hoạt động trong ngày đã thất bại. Không hề báo trước, một chiếc xe ngựa dừng ở trước mặt cô, cô vội vàng nhìn quần áo trên cửa sổ.

“Cậu chủ, tôi sẽ đưa cậu về nhà,” giọng một người đàn ông nói với cô.

Gương mặt cô rạng rỡ khi nhận ra người đánh xe của mình. Với sự giúp đỡ của họ, cô biết ơn trèo lên xe ngựa. Một chiếc xe ngựa khác đi qua. Người ngồi bên trong chính là Claude. Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Lia không chào anh, và cỗ xe của anh vẫn tiếp tục di chuyển.

"Tôi đang đói. Hãy nhanh chóng về nhà,” cô ra lệnh.

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 34.2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.